Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 359: Thế giới 22: Quản giáo 20 (end)

Trước Tiếp

☆, Chương 359

Thế giới 22: Quản giáo 20 (end)

Hà Bẩm Thành đỡ Tạ Nhạc Thiên lên lầu, trong lòng rất bình thản, Tạ Nhạc Thiên và Tống Từ trở mặt oanh liệt như vậy, sẽ không còn cơ hội giảng hòa nữa, hắn cũng sẽ không phải lo lắng rằng mình chẳng hiểu sao thành vật hi sinh giữa hai người. Sau này Tạ Nhạc Thiên sẽ đấu với Tống Từ đến cùng, hắn đứng về phía Tạ Nhạc Thiên, hẳn nhận được tin tưởng không phải tầm thường của Tạ Nhạc Thiên.

Tạ Nhạc Thiên không nói một lời để Hà Bẩm Thành đỡ đến cửa phòng, rồi cậu dừng bước, lạnh lùng nói: “Cút.”

Hà Bẩm Thành sửng sốt, “Chủ tịch Tạ…”

Tạ Nhạc Thiên trực tiếp quay người lại cho hắn một bạt tai, lồng ngực khó khăn phập phồng, “Thứ ăn cây táo rào cây sung, cút cho tôi——”

Hà Bẩm Thành vừa thẹn vừa giận, lớn tiếng nói: “Hai người các người đều lấy tôi làm quân cờ, tôi có sự lựa chọn sao?!” Dứt lời, hắn chật vật xoay người chạy đi xuống lầu.

Tạ Nhạc Thiên chống gậy sắp ngất đến nơi, “Hệ thống, cục cưng Barbie của tao không có sao chứ?”

Hệ thống: “Hắn là nam chính, đương nhiên không chết, cũng chỉ đau đến chết đi sống lại mà thôi, không phải vấn đề lớn.”

Nhạc Thiên: …chin nhỗi (1).

Tạ Nhạc Thiên ho nhẹ một tiếng, gõ gõ gậy chống, người làm lập tức xuất hiện như hồn ma, “Ông chủ.”

“Đi xuống dưới,” Tạ Nhạc Thiên cúi mặt, sắc mặt trắng bệch hiện chút ý cười khổ như có như không, “Nhặt cái áo khoác trong sân mang vào.”

Tạ Nhạc Thiên hận nhất đó là có người “giở trò xấu” sau lưng hắn. Tống Từ sắp xếp Hà Bẩm Thành bên cạnh cậu, như là sờ vào vảy ngược của cậu, huống chi Tạ Nhạc Thiên còn khong biết gì chẳng ngại ngần lên giường với Tống Từ. Loại cảm giác bị lừa gạt đó đủ để dồn Tạ Nhạc Thiên đến phát điên.

Cậu chưa từng tin tưởng bất cứ người nào, là Tống Từ cương quyết xông vào thế giới của cậu, hết lần này đến lần khác nói “tôi yêu em”, khiến Tạ Nhạc Thiên cũng sinh ra ảo giác “có lẽ anh ta thật sự yêu mình”.

Quay đầu lại, thì ra tất cả chỉ là lừa dối.

Lửa giận của Tạ Nhạc Thiên dâng lên bỏ lý trí cho chó ăn, quyết tâm lật đổ Tống Từ.

Tống Từ chịu vết thương đạn bắn, cứng rắn chịu đựng để bác sĩ lấy viên đạn ra khâu lại vết thương, bác sĩ nhìn thôi mà đã cảm thấy đau đến run tay. Tống Từ cũng là người, hắn cũng đau, hắn đau đến muốn hét to muốn khóc lớn, nhưng hắn không, đau đớn tới cực điểm, con người đã ngẩn ngơ.

Tạ Nhạc Thiên thu thập tư liệu về hắn ở khắp nơi muốn trực tiếp kéo hắn khỏi vị trí hiện tại. Tuy Nghiêm Đông ngốc, cũng vẫn rất nghe lời, chủ yếu là nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của Tống Từ đêm đó, không hiểu sao sinh ra chút đồng cảm với Tống Từ.

Nếu những người khác bị thương như vậy, Nghiêm Đông chưa chắc đã chấn động đến thế, chỉ là —— đó là Tống Từ đó! Là Tống Từ vô kiên bất tồi (2).

Nghiêm Đông đàng hoàng kể lại chuyện xảy ra bên ngoài cho Tống Từ, khuôn mặt tái nhợt của Tống Từ dưới ánh nắng chiếu từ ngoài cửa gần như trong suốt, hắn bình tĩnh nói: “Đừng để ý đến em ấy… để qua Tết trước đã.”

Nghiêm Đông buông thõng tay, lặng lẽ giật giây nói: “Vậy Hà Bẩm Thành?”

Tống Từ nhắm mắt lại, hàng mi dày cộm đổ bóng trước bầu mắt, “…để qua Tết trước đã.”

Nghiêm Đông không nói gì, dáng vẻ nản lòng Tống Từ như vậy, thật sự thì từ trước đến giờ hắn chưa từng nhìn tấy, trong lòng trái lại càng cảm thấy sợ hãi với Tống Từ.

Chẳng phải có câu không phải bùng nổ trong im lặng, thì là tàn lụi trong trầm lặng (3) hay sao, Tống Từ… Tống Từ không có khả năng là tàn lụi, vậy e rằng chỉ có thể chào đón bùng nổ càng đáng sợ hơn mà thôi.

Đêm ba mươi, Hà Linh vốn nói là đón giao thừa ở Hà trạch, song trải qua sự kiện kia, cô cũng không rời Tạ trạch nữa, thế là ở lại ăn Tết với Tạ Nhạc Thiên.

Trên mặt Tạ Nhạc Thiên không nhìn ra vẻ gì, chỉ là ít nói hơn rất nhiều.

Hà Linh không biết nên làm như thế nào để khiến Tạ Nhạc Thiên vui vẻ lên một chút, trước đây vẫn luôn là Tạ Nhạc Thiên an ủi cô. Cô để đũa xuống, nhẹ giọng hỏi: “Anh Tạ, em đốt pháo hoa cho anh xem được không?”

Tạ Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, lại chợt đến cảnh tưởng người đó cùng mình gấp thỏi vàng, im lặng hồi lăng, chậm rãi nói: “Được.”

Về chuyện của Tống Từ và Tạ Nhạc Thiên, Hà Linh không biết toàn cảnh, chỉ biết Tống Từ muốn giết cô, Tạ Nhạc Thiên cứu cô, sau đó triệt để cạch mặt với Tống Từ.

Pháo hoa hình trái tim bay lên trời, Hà Linh đứng trước nhà ôm cún con trong lòng, trên mặt nở một nụ cười tươi rộ xinh đẹp, “Đẹp quá.”

“A Linh, em không nên đi Cát Nam.” Tạ Nhạc Thiên trầm giọng nói.

Hà Linh biết Tạ Nhạc Thiên lo minh gặp chuyện ở Cát Nam, thấp giọng “vâng” một tiếng.

Pháo hoa liên tiếp không ngừng nở trên màn trời đen kịt, chỉ chốc lát sau, mưa bụi bay xuống, Hà Linh sửng sốt trong giây lát, “Trời mưa rồi.”

Năm mới trời mưa không phải là chuyện mới mẻ, Tạ Nhạc Thiên trầm mặc nhìn màn mưa, trước mặt lại mơ hồ hiện lên cảnh tượng cậu không nên nhớ đến.

“Ông chủ,” Người làm che dù từ bên ngoài đi tới, dưới tán dù một khuôn mặt bình tĩnh ngước lên, “Anh Tống đến rồi.”

Tạ Nhạc Thiên khẽ run lên, nói với Hà Linh bên cạnh: “A Linh, em đi vào.”

Hà Linh bướng bỉnh nói: “Em ở lại với anh.”

Tạ Nhạc Thiên ho mạnh một tiếng, gần như là giận dữ nói: “Đi vào!”

Người làm trong nhà nghe thấy tiếng chủ nhân quát lớn nóng lóng ngó ra, Hà Linh hết cách, buộc phải đi vào.

Tạ Nhạc Thiên chống gậy chống đứng thẳng, ánh mắt như lưỡi dao bắn về phía màn mưa.

Giữa cơn mưa bui tí ta tí tách, một cây dù màu đen tán lớn chầm chậm tiến đến, bóng người cao gầy nấp dưới dù, bước đi chậm rãi.

Cây dù giơ lên, lộ ra một khuôn mặt gầy trắng xanh, vẫn là Âu phục gọn gàng ngay ngắn.

Nhạc Thiên: …đậu má, sao mà gầy dữ vậy!

Tạ Nhạc Thiên đứng trên bậc thang, Tống Từ đứng phía dưới, hơi ngẩng mặt lên, môi cũng lợt màu như mất máu, gương mặt gầy hóp giữa màn mưa sáng sáng tối tối hết sức tiêu điều, “Chủ tịch Tạ.”

Tạ Nhạc Thiên mặt không chút thay đổi nói: “Tống quản giáo.”

Tống Từ ngắm nhìn cậu, bên ngoài đang mưa, đôi mắt của hắn cũng im lặng đổ mưa, “Tôi từng hại em sao?”

Tay Tạ Nhạc Thiên siết chặt gậy chống, lạnh mặt nói: “Chỉ là anh chưa kịp làm.”

Tống Từ bình tĩnh đáp: “Thì ra còn có thể định tội người ta như vậy.”

Tạ Nhạc Thiên không nói, lặng nhìn Tống Từ, trong ánh mắt không có hơi ấm.

Tống Từ nhớ lại trước đây, mỗi khi Tạ Nhạc Thiên im lặng nổi nóng thì Tống Từ sẽ thử chạm nhẹ vào tay cậu, khẽ vuốt mặt cậu, Tạ Nhạc Thiên không kiềm tính nóng, trong mắt thoáng lộ chút ánh sáng nhu hòa. Tống Từ bèn đánh rắn tùy gậy hôn cậu, hai người rất nhanh quấn quít lấy nhau, thân mật không khoảng cách.

Thân mật như thế, làm hắn sinh ra ảo giác, cho rằng đã chạm được vào trái tim người ấy.

“Em muốn đấu với tôi,” Tống Từ lạnh nhạt nói, “Tôi tiếp tới cùng.”

Thần sắc Tạ Nhạc Thiên hơi ngưng lại, từ từ cong môi cười nói: “Tôi xin chờ đại giá.”

Tống Từ nhìn đôi mắt tỏa ra ánh sáng tứ bề của cậu, lấy trong túi ra một cái hộp, Tạ Nhạc Thiên ánh mắt cảnh giác, Tống Từ mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn. Hắn lấy nhẫn ra, khom người đặt nhẹ xuống đất, ngẩng đầu, “Chúc mừng năm mới.” Xoay người che dù đi vào màn mưa lác đác.

Nhạc Thiên cúi đầu nhìn xuống chiếc nhẫn lấp lóe sáng đó: Muốn mang quá…

Tạ Nhạc Thiên vận dụng hết mọi mối quan hệ dốc hết sức muốn xô ngã Tống Từ, hành động này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi lợi ích, Tạ Nhạc Thiên quyết tâm hiếm thấy. Người trong giới ai cũng giật mình, vốn không ai cho rằng Tạ Nhạc Thiên có thể lật được Tống Từ, song thấy Tạ Nhạc Thiên liều lĩnh như vậy, bọn họ cũng thật lòng ngóng mắt chờ.

Tống Từ trái lại rất thản nhiên, vẫn như mỗi ngày hút thuốc làm việc ở Trung Đỉnh, thi thoảng còn tự mình động tay một lần.

“Quản giáo, vết thương của anh sắp vỡ nữa rồi, hai ngày tới nên nghỉ ngơi đi.” Nghiêm Đông vẻ mặt đau khổ nói.

Tống Từ châm điếu thuốc, vắt chân nhìn cây gậy chống thẳng tắp trước mặt, hít một hơi thuốc, lạnh nhạt nói: “Chút vết thương nhỏ, khóc tang cái gì.”

Nghiêm Đông là châu chấu trên một sợi dây thừng với Tống Từ, mắt thấy Tống Từ hoàn toàn không có ý chấn chỉnh lại cờ trống lấy lại sức, bất đắc dĩ nói: “Anh bị thương, đánh trả lại không phải chỉ cần nói một lời sao.”

Tống Từ hút mạnh một hơi thuốc, phun làn khói trắng như sương tuyết về phía Nghiêm Đông, lạnh lùng nói: “Lo việc không đâu, cút.”

Nghiêm Đông: …

Cả một mùa xuân, vết thương của Tống Từ mãi không lành, trên eo ngày ngày quấn băng vải. Loại hành vi như là tự ngược này làm bác sĩ phải khuyên bảo mấy lần, “Vết thương cứ tái đi tái lại như vậy sẽ gây lở loét và nhiễm trùng. Quản giáo, anh không thể cứ năm thì mười họa động võ, chữa khỏi vết thương đã rồi tính sau.”

Hàng mi dài của Tống Từ hững hờ buông thõng xuống, “Đi làm, không còn cách nào… loét… thì loét đi.” Ngón tay bẻ điếu thuốc trắng, khoác áo vest lên đi ra ngoài.

Tống Từ ôm một bó hoa hồng to đến Tạ trạch gọi cửa, “Tạ Nhạc Thiên, đi ra.”

Người làm của Tạ gia nhanh chóng đi vào tìm người.

Khai xuân, Tạ Nhạc Thiên thường ngồi ngẩn người trong sân, lúc này nghe Tống Từ đến, chống gậy đi qua xem, vừa nhác thấy Tống Từ cầm một bó hoa hồng nở rộ to đùng, sắc mặt phút chốc thay đổi, “Tống quản giáo, có ý gì.”

Tống Từ ngậm điếu thuốc, ngả ngớn nói: “Chủ tịch Tạ phí sức nhiều như vậy, dùng nhiều mối quan hệ như thế, đã hại chết kẻ hèn này chư?”

Tạ Nhạc Thiên tức giận đến mặt hơi trắng ra, “Người tới, tiễn khách.”

“Đừng,” Tống Từ cầm bó hoa vẩy vẩy, hít một hơi thuốc, mỉm cười nói, “Chủ tịch Tạ, tôi cho em một cơ hội, để tôi ở lại với em đến trước sinh nhật em nhé, đến sinh nhật em tôi bó tay chịu trói, thế nào?”

Tạ Nhạc Thiên đưa tay nhấc gấy lên quất tới, quất bó hoa hồng lớn tung lên một cơn mưa hoa, “Cút.”

“Chủ tịch Tạ, thời cơ không thể mất,” Tống Từ quơ quơ, nụ cười trên mặt càn rỡ, “Trong lòng biết rõ, bây giờ không ai có thể gánh chỗ của tôi, em không đẩy ngã tôi được… hay là em đang sợ hãi?” Tống Từ nhỏ giọng, ánh mắt lấp loé, “Sợ em thích tôi?”

Nhạc Thiên: Chỉ cần cái tài tạo cơ hội này của mấy người thôi, tui đã thích mấy người rồi.

Một trong số những điều làm Tạ Nhạc Thiên tức giận nhất đó là “động lòng” với Tống Từ, lập tức trúng chiêu khích tướng này của Tống Từ, thế là để Tống Từ đăng đường nhập thất. Không phải là cậu muốn làm giao dịch buồn cười kia với Tống Từ, mà là muốn chứng minh —— cậu chưa từng thích Tống Từ.

Tống Từ tiến vào Tạ trạch, như thoát lực nằm chỏng vó lên trời ngã trên salon, “Tạ Nhạc Thiên, vết thương của tôi đau.”

Tạ Nhạc Thiên chống gậy đi tới trước mặt hắn, giơ cây gậy lên quất mạnh vào bên hông Tống Từ. Tống Từ rên lên một tiếng, quay mặt sang, sắc mặt lập tức trắng hơn, nhe răng cười, “Thật ác độc.”

Tạ Nhạc Thiên lạnh lùng nói: “Tống quản giáo mình đồng da sắt, chỉ một vết đạn bắn nhỏ nhoi mà đau đến bây giờ?”

Tay Tống Từ buông xuống, nhẹ giọng nói: “Em nổ súng bắn tôi, vốn dĩ tôi thấy rất đau lòng, sau đó tôi cứ nghĩ rồi nghĩ, rõ ràng em có cơ hội bắn tôi chết, nhưng vẫn để lại cho tôi một mạng, cũng không tính là không có chút tình cảm nào với tôi…” Tống Từ nhướng mày, “Tôi như thế có phải ti tiện quá không?”

Tạ Nhạc Thiên không hề bị lay động, “Tống quản giáo làm ca nhạc sĩ rất xuất sắc, đừng tự biếm giá trị bản thân.”

Tống Từ hơi cười, chớp chớp hàng mi dài, “Tôi yêu em.”

Sắc mặt Tạ Nhạc Thiên thay đổi, chán ghét nói: “Buồn nôn.”

Tống Từ ho nhẹ một tiếng, há to miệng khuếch đại nói: “Không đến nỗi đó chứ.”

Tạ Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Nhìn anh diễn thế này, rất chán.”

Tống Từ lẳng lặng cười, “Chủ tịch Tạ, phong độ của em đâu? Cho chó ăn sao?”

Tạ Nhạc Thiên xoay người rời đi.

Tống Từ ở phía sau cậu cười đến ho khan, cười trong chốc lát, hắn đè lên vết thương trên eo, thầm nghĩ: Mẹ nó đau thật, hắn phải nghĩ cách giảm đau mới được.

Tạ Nhạc Thiên buồn bực mất tập trung mà lên lầu, vứt gậy ngồi lên giường, mắt liếc thấy cái áo khoác treo bên giuồng, lập tức giật áo khoác xuống ném vào gầm giường.

Chờ cậu làm xong, Tống Từ đẩy cửa tiến đến, không nói một lời đi tới.

Một trận đấu sức không một tiến đầu tiến hành. Mười Tạ Nhạc Thiên cũng không phải là đối thủ của Tống Từ, cậu bị Tống Từ c** q**n, cáu giận bắt lấy tóc của Tống Từ, dùng hết toàn lực lôi kéo, “Con mẹ nó anh buông tay ra.”

Tống Từ không để ý tới cậu, khom lưng cúi người trực tiếp hôn một cái.

Cho dù tách nhau ra một thời gian dài như vậy, cơ thể của Tạ Nhạc Thiên vẫn còn nhớ Tống Từ, vẫn khao khát một cái chạm vào ấm áp. Tạ Nhạc Thiên cắn môi ngẩng đầu lên trong cơ kh*** c*m như sắp chết đã lâu không gặp, trước mắt lóe lên từng tia sáng trắng.

Vết thương của Tống Từ rỉ máu, có điều hắn không để ý, đau cũng tốt, vui sướng cũng tốt, tất cả đều là Tạ Nhạc Thiên cho hắn, hắn nhận hết không thắc mắc!

Sau khi xong, Tạ Nhạc Thiên lại một lần nữa cả người mất sức, chóp mũi ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng, cậu hơi thở yếu ớt nói: “Anh làm tôi bị thương… tôi giết anh…”

“Oan quá,” Tống Từ dò người qua, chỉ vào băng vải trên eo mình, “Là máu của tôi, em có thể nghi ngờ tôi phản bội em, nhưng không thể nghi ngờ năng lực trên giường của tôi, làm bạn giường của mình đổ máu thì cũng thiếu phẩm giá quá rồi.”

Tạ Nhạc Thiên nghe thấy hai chữ “bạn giường”, hàng mi hơi run lên, giơ tay cho Tống Từ một cái tát, cắn răng nói: “Anh tưởng mình là cái thá gì chứ, tôi chỉ lấy anh để giải sầu mà thôi.”

“Thật sao?” Tống Từ cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cậu, “Tôi không phải người tùy tiện lên giường với người khác, tôi yêu em.”

Tạ Nhạc Thiên nhất thời lại nghẹn lời.

“Lúc nhỏ, có người nói tôi đáng yêu giống như búp bê Barbie, tính cưỡng h**p tôi, suýt chút nữa tôi đã tởm phát ói ra,” Tống Từ hời hợt nói, “Nghĩ đến những chuyện đó cũng rất phản cảm, ” Tống Từ cúi đầu nhìn xuống Tạ Nhạc Thiên, đốm xám trong tròng mắt màu đen dịu dàng lưu luyến, “Trừ em ra.”

Thần sắc Tạ Nhạc Thiên biến ảo, cuối cùng vẫn quy về lạnh lùng, “Cút.”

Đối với việc Tống Từ xuất hiện ở Tạ trạch Hà Linh cảm thấy hết sức khó hiểu và hoảng sợ, Tạ Nhạc Thiên nói với cô: “Không có gì, cứ chờ cho qua là được rồi.”

Dưới tình huống tinh thần bị k*ch th*ch như thế này, Hà Linh được một người đàn ông an ủi theo đuổi, hai người đạt được thành tựu tình cảm. Nhạc Thiên không để lỡ, lập tức bí mật chuyển tài sản trên danh nghĩa sang cho Hà Linh.

Lúc hệ thống thông cáo nhiệm vụ hoàn thành còn cách sinh nhật Nhạc Thiên hơn một tháng.

Tống Từ đã ở lại Tạ gia hai tháng, mối quan hệ của Tạ Nhạc Thiên với hắn vào một trạng thái hòa bình lạ kỳ, thật sự đáp ứng câu “trên giường là tình nhân, dưới giường là kẻ thù” của Tạ Nhạc Thiên.

“Tôi yêu em.” Tống Từ ôm Tạ Nhạc Thiên thấm mồ hôi, cúi đầu hôn trán cậu.

Tạ Nhạc Thiên thờ ơ không động lòng.

Cho dù Tống Từ có nói, “sắp xếp Hà Bẩm Thành, là bởi vì Hà Bẩm Thành dễ khống chế, bên trên đã có ý muốn giết Tạ Nhạc Thiên, hắn làm vậy để bảo vệ Tạ Nhạc Thiên” bao nhiêu lần, Tạ Nhạc Thiên vẫn không hề đáp lại.

Tống Từ thầm nghĩ: Cưỡng cầu không được, vậy đến sinh nhật của em ấy buông tay vậy, đến lúc ấy có lẽ hắn đã không còn đau đến thế nữa.

Ngày đó Tạ Nhạc Thiên và Tống Từ ngồi trong sân, mỗi người một cái ghế mây, yên bình ngỡ như không có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Tống Từ nhẹ giọng nói: “Tạ Nhạc Thiên, em có mệt hay không?”

Tạ Nhạc Thiên nhắm mắt lại, tĩnh lặng như một bức họa.

Tống Từ nghiêng mặt ngắm nhìn cậu, “Tôi mệt mỏi quá.”

Tống Từ lẩm bẩm nói: “Mệt mỏi như vậy, nhưng sao tôi lại không từ bỏ được cơ chứ?”

Không được đáp lại, Tống Từ cũng không cảm thấy kinh ngạc, quay mặt sang cũng nhắm hai mắt lại, đấu đi, cứ như vậy đấu cả đời, đau… thì đau thôi…

“Tạ Nhạc Thiên,” Tống Từ nhắm mắt lại nói dọa, “Tôi nói cho em biết, cả đời này em không đánh bại được tôi đâu.”

Hắn chờ đợi Tạ Nhạc Thiên phản bác, tức giận mắng, lại cho hắn một bạt tai, nhưng Tạ Nhạc Thiên chỉ lẳng lặng nằm, song không trả lời.

Tạ Nhạc Thiên chết vào một ngày giữa hè, trái tim đột ngột ngừng đập. Hôm ấy, người làm như hồn ma của Tạ gia nhìn thấy chủ nhân của bọn họ bị một người ôm vào lòng cầu cứu với xung quanh, “Gọi cấp cứu đi, mẹ nó mau gọi cấp cứu đi!” Sắc mặt đáng sợ hơn cả oan hồn.

Lần đầu tiên Hà Linh nhìn thấy Tống Từ, cô mất em trai, sau đó, cô mất cha, kế đó, cô mất đi cảng chắn gió cuối cùng trong đời mình.

Ba lần tang lễ.

Hà Linh từ người đứng xem biến thành người chủ trì.

Cô bình tĩnh khoan thai đọc hết điếu văn, mai táng luôn cả chút ngây thơ cuối cùng của mình cùng với người đó.

“Anh Tống,” Hà Linh mỉm cười đối mặt với Tống Từ, đưa chiếc hộp màu đen lớn trên tay cho hắn, “Di vật của chủ tịch Tạ, có để lại một phần cho anh.”

Tống Từ gật đầu, thẫn thờ duỗi hai tay ra.

Nghiêm Đông ở bên cạnh hắn trông chừng hắn, sợ hắn có chuyện.

Tống Từ nâng hộp đi lên xe, mở hộp ra, bên trong là một khẩu súng, một chiếc nhẫn, phía dưới lót một cái áo khoác dài.

Nghiêm Đông ngồi ghế trước, quay đầu lại cẩn thận nói: “Quản giáo, không có sao chứ? Anh làm thần không biết quỷ không hay, Hà Linh cũng không thể làm gì được anh.”

Tất cả mọi người cho rằng hắn giết Tạ Nhạc Thiên.

Tống Từ sờ nhẹ chiếc nhẫn, trượt cửa kính xe xuống giơ nhẫn trong tay lên, ánh nắng xuyên qua nhẫn, Tống Từ xoay nhẫn, chạm nhẹ vào mặt trong chiếc nhẫn, đột nhiên cười, “Em ấy đã đeo rồi.”

Nghiêm Đông nói: “Hả?”

Tống Từ nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi dài trong ánh nắng giữa ngày hè, “Em ấy đã đeo…”

Nghiêm Đông không hiểu, chỉ cảm thấy hơi hoảng sợ, lặng yên không một tiếng động lái xe, cả đoạn đường im lặng.

Sau tới Trung Đỉnh rồi, hắn mới cẩn thận từng li từng tí một quay đầu lại gọi Tống Từ, “Quản giáo, về rồi.”

Tống Từ ôm áo khoác nhắm mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười, chỉ là không trả lời. Gió nóng dính mồ hôi từ ngoài cửa xe thổi vào, Nghiêm Đông đột nhiên cảm nhận được một mùi hương quen thuộc, hắn kinh hãi đến biến sắc vội xuống xe kéo cửa ghế sau ra.

Trước ngực người đang mỉm cười loang một mảng lớn màu máu, Nghiêm Đông nhũn chân ngã trên đất, “Quản giáo!”

Mùa đông năm ấy Tống Từ bị trúng một viên đạn, cứ âm ỉ đau mãi đến tận mùa hè.

__

(1) chin nhỗi: Gốc là 对8起, tui search không ra nên đoán đại khái là:

对8起 đọc theo tiếng trung là /duì bā qǐ/, nghe nó na ná với 对不起 /duìbùqǐ/ – xin lỗi.

Không quá chắc chắn, ai biết chỉ tui với nha.

(2) vô kiên bất tồi:  無堅不摧, không có gì vững chắc mà không phá nổi (chỉ sức mạnh vô địch).

Nguồn: hvdic.thivien.net

(3) không phải bùng nổ trong im lặng, thì là tàn lụi trong trầm lặng: Nguyên văn 不在沉默中爆发, 就在沉默中灭亡嘛

Là một câu nói của Lỗ Tấn, có ý cổ vũ những người thuộc tầng lớp dưới của xã hội, họ không cần phải sợ hãi cường quyền, hăng hái phản kháng.

Nguồn: roselinee.wordpress.com

Trước Tiếp