Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 357: Thế giới 22: Quản giáo 18

Trước Tiếp

☆, Chương 357

Thế giới 22: Quản giáo 18

Hà Linh lẳng lặng đứng tại đầu cầu thang, chỉ ló nửa mặt ra, giống y như khi còn bé nghe lén ba mình tiếp khách dưới lầu vậy. Khi ấy tâm trạng của cô vừa hiếu kỳ vừa vui vẻ, Hà Nguyên Sinh phát hiện ra cô, bèn ngoắc ngoắc tay với cô, rồi cô sẽ như chú chim nhỏ bay xuống dưới lầu, nở nụ cười trong vòng tay ấm áp của Hà Nguyên Sinh.

Bây giờ cô sẽ không bao giờ có lại nụ cười không buồn không lo như ngày đó nữa.

Dưới lầu loáng thoáng vọng lên tiếng nói chuyện, Hà Linh không nghe rõ. Từ phía xa xa nhìn thấy trên mặt Tống Từ mang nụ cười, không phải cười gằn, không chứa bất cứ ý tứ lạnh lùng tàn nhẫn nào, thậm chí là… rất dịu dàng.

Tạ Nhạc Thiên đưa lưng về phía cô, nên cô không nhìn thấy thần sắc của Tạ Nhạc Thiên lúc này là dối lừa, là hòa nhã hay là thờ ơ, cô chỉ thấy lòng mình rất hoang mang.

“Đã nói 30% là 30%,” Tạ Nhạc Thiên v**t v* hoa văn hoa hồng trên gậy chống, ý cười hờ hững, “Lúc trước nói được rồi, đâu phải con chó con mèo hoang lăn lộn bên đường đâu, không tới mức nói không giữ lời chứ, Tống quản giáo.”

Hai người từ liếc mắt đưa tình dần dà chuyển đến phân chia lợi ích, Tống Từ câu trước “tôi thích” câu sau đòi chia 40%.

Trên mặt Tống Từ vẫn mang nụ cười dịu dàng như trước, nút cà vạt trên cổ áo thẳng băng, “40%, không kém một xu.”

Tạ Nhạc Thiên cười nhạt không nói, mắt lạnh lùng nhìn Tống Từ.

Tống Từ quá quen với bộ dạng im hơi lặng tiếng tạo áp lực cho người khác của Tạ Nhạc Thiên rồi, dịu giọng nói: “Không phải một mình tôi quyết định được, vì tuyến đường Cát Nam này mà tôi phải gánh bao nhiêu áp lực, em thử nghĩ xem.”

Quả nhiên Tạ Nhạc Thiên thích mềm không thích cứng, Tống Từ vừa xuống giọng một câu, sắc mặt cậu cũng không còn quá mức căng thẳng như vừa rồi.

“Cấp trên theo dõi rất sát sao.” Tống Từ duỗi tay, lặng lẽ sờ lên đùi Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên tức khắc nhíu mày, “Làm gì vậy.”

Tống Từ vuốt nhẹ hai cái trên đùi cậu, “Càng ngày càng có thịt.”

Tạ Nhạc Thiên vắt chân lên, nép sang tránh khỏi bàn tay của Tống Từ, trên mặt ửng lên vệt đỏ ửng mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, đuôi mắt đảo qua gương mặt tuấn tú của Tống Từ, thấy hắn cười đầy ngả ngớn. Trong lòng Tạ Nhạc Thiên có hơi tức giận, chẳng lẽ Tống Từ cho rằng lên giường với mình mấy lần, thì cậu có thể để mặc cho Tống Từ chi phối sao?

Tống Từ biết lùi một bước để tiến hai bước, thì Tạ Nhạc Thiên còn có gì không hạ mình xuống được chứ? Ngả nửa người về phía sau ngửa mặt lên, vòng eo thon thả được áo len màu đen bao bọc duỗi thẳng ra, ánh mắt như cười như không nhìn thẳng vào Tống Từ, “Tống quản giáo, anh khó xử tôi cũng khó xử, liệu có thể… nói chút tình cảm được không?”

Đôi môi mỏng nghiền hai chữ “tình cảm” đó rất rõ ràng, Tạ Nhạc Thiên hơi nghiêng đầu, một tay chống má, ý cười bên khóe môi như làn gió thoảng qua, mềm mại lướt qua mặt của Tống Từ, tất cả đều là triền miên quyến luyến không nói nên lời.

Ánh mắt Tống Từ ngưng lại, dõi theo Tạ Nhạc Thiên một hồi, mới hít sâu một hơi, chơi cái trò này trước mặt Tạ Nhạc Thiên, hắn thật sự đúng là múa rìu qua mắt thợ.

Tống Từ từ tốn sâu xa nói: “Phần thiếu này tôi tự móc tiền túi bù vào, chủ tịch Tạ, em nói xem tình cảm giữa chúng ta là thế nào đây?”

Tạ Nhạc Thiên khoái trá cười, hàm súc nói: “Bạn thân, giao tình tốt.”

Trong đầu người “bạn thân” này đầy hình ảnh lột áo len của Tạ Nhạc Thiên ra, ném cậu lên giường kịch liệt làm một trận. Ngón tay cái và ngón trỏ kích động háo hức x** n*n, “Lên lầu nói chuyện kỹ hơn nhé?”

Sắc mặt Tạ Nhạc Thiên chợt hơi đỏ, bình tĩnh nói: “Tôi có khách.”

Tống Từ cũng không ngại Hà Linh, Tạ Nhạc Thiên không có đủ sức để đi ôm phụ nữa, cậu giữ Hà Linh là để khống chế Hà gia, hắn không ngại đồng thời không để Hà Linh trong mắt, chưa từ bỏ ý định nói: “Khách, thì để cô ta chờ đi, chúng ta…” Tống Từ ẩn ý sâu xa hạ tầm mắt vào vòng eo nhỏ của Tạ Nhạc Thiên, “Là bạn thân giao tình sâu sắc mà.”

Tạ Nhạc Thiên và Tống Từ hiện tại coi như là một đôi uyên ương hoang. Tống Từ suốt ngày treo tiếng “yêu” bên miệng, song Tạ Nhạc Thiên ngoại trừ hưởng thụ kh*** c*m do cơ thể Tống Từ mang đến ra, thì trên lý trí vẫn cố gắng tách Tống Từ và mình ra rất rõ ràng, có điều dường như không được rõ ràng lắm.

“Tống Từ” đối với cậu mà nói giống như là một dấu hiệu —— “t*nh d*c” và “tình yêu”.

Cho nên Tạ Nhạc Thiên vừa nhìn thấy hắn lập tức thấy người mình lâng lâng, cơ thể nóng lên, từ bẹn đùi đến cẳng chân vô thức run lên.

d*c v*ng của con người sẽ không ngừng bành trướng, từng được thưởng thức mùi vị của t*nh d*c rồi sẽ rất khó để quay lại thanh tâm quả dục ban đầu, Tạ Nhạc Thiên cũng rất khó tiếp nhận người nào khác ngoài Tống Từ.

Tống Từ đủ tư cách, người khác —— còn chưa xứng.

Như vậy tính đi tính lại, Tạ Nhạc Thiên cảm giác mình cũng có thể miễn cưỡng xem như là “yêu” Tống Từ.

Tạ Nhạc Thiên đứng dậy, đỡ gậy chống bình thản nói: “Tôi đi tiễn khách.”

Tống Từ mừng tít mắt, cũng đứng lên, sửa sang lại vạt áo, rất tâm lý đi qua sảnh bên. Hắn biết Hà Lình chẳng muốn thấy mặt, cũng sẽ không để Tạ Nhạc Thiên phí sức đi chào hỏi.

Tạ Nhạc Thiên chống gậy chống đi tới chỗ ngoặt cầu thang.

Hà Linh dựa vào đầu cầu thang, cúi đầu vừa yên tĩnh vừa ngoan ngoãn.

“A Linh, em đi về trước đi, bên nhà cũ có gì cần anh hỗ trợ, cứ mở miệng.” Tạ Nhạc Thiên vẻ mặt ôn hòa nói.

Hà Linh không tiếng động nở nụ cười, “Vâng, anh giữ sức khỏe.”

Hà Linh đi ra cửa chính Tạ trạch, khựng lại ngay trước đường ra giây lát rồi quay người lại, một bóng người cao lớn thẳng tắp nhanh chân bước đi có phần vội vàng đi lên lầu. Người làm xách hộp quà đến, chặn tầm mắt của Hà Linh, “Cô Hà, ông chủ bảo tôi gửi cô một phần quà Tết.”

Hà Linh cụp mắt, thoáng ngẩn ngơ đáp: “Cảm ơn.”

Tống Từ lên lầu ba lập tức ôm Tạ Nhạc Thiên đè ra hôn, một tay thò vào áo len mềm mại của cậu, nhéo nhẹ hai cái vào ngực cậu, “Baby, sao vẫn còn sưng thế này?”

“Lúc anh nắm đừng mạnh tay như vậy, nó đã không sưng lên.” Gậy chống cầm không chắc ngã dưới đất, hai tay Tạ Nhạc Thiên nắm cánh tay Tống Từ run rẩy nói.

Tống Từ vén áo len của cậu, trên da thịt trắng như trứng gà bóc dưới lớp len đen mịn lấm tấm nốt xanh xanh đỏ đỏ, rất k*ch th*ch thị giác. Tống Từ kiềm lòng không đặng, xốc Tạ Nhạc Thiên lên, đi thẳng về phía chiếc giường trong phòng đặt cậu lên.

Về mặt thể xác thì hai người đã phù hợp đến cực hạn, lửa dục cùng bùng lên, chỉ qua quýt c** q**n rồi đi thẳng vào việc. Tạ Nhạc Thiên khẽ rên lên một tiếng, ôm vai Tống Từ rất nhanh đầu óc đã choáng váng gần như sắp bất tỉnh.

Sau khi lần đầu tiên củi khô lửa bốc kết thúc, áo len của Tạ Nhạc Thiên ướt dẫm hết cả, nặng nề áp sát vào người. Tống Từ nhẹ nhàng cởi áo len của cậu, đồng thời lột luôn cả áo vest áo sơmi của mình ra, chậm rãi nhấm nháp một lần nữa.

Trong tiết tấu chầm chậm này, kh*** c*m bị kéo ra càng thêm dài lâu hơn. Tống Từ theo nhịp thở của cậu, thi thoảng cũng cố tình đánh mạnh vào trong lúc Tạ Nhạc Thiên hít vào, trêu ghẹo làm Tạ Nhạc Thiên ho khan không dứt, tát cho hắn hai cái mềm nhũn. Tống Từ ung dung nói: “10% lợi nhuận em có biết là bao nhiêu không? Cấp trên theo dõi em sát sao như thế nào em có biết không.”

Tạ Nhạc Thiên cố gắng chống chọi nhặt lại lý trí của mình trong bể dục thở ra một hơi nóng mỏng manh, đôi mắt như vì sao thoáng lấp lánh, “Có anh che chở, tôi còn sợ cái gì.”

Tống Từ vén mái tóc đen sũng mồ hôi của cậu, thong thả mài nghiền như dao cùn, nhìn thấy lý trí mới tập trung lại của Tạ Nhạc Thiên lại từ từ tan rã, hôn từ trán đến mũi cậu, “Thật sự tin tưởng tôi như vậy sao…”

“Đương nhiên…” Tạ Nhạc Thiên thoáng trùng xuống, trên gương mặt tái nhợt cháy lên đỏ ửng bệnh tật, “Barbie của tôi…”

Khi trời sắp tối, Tống Từ xuống giường chuẩn bị đi, Tạ Nhạc Thiên dựa vào đầu giường, nặng nhọc th* d*c từng hơi. Tống Từ quần áo ngay ngắn, đi tới khom người hôn lên ngực cậu lưu luyến nói: “Baby, lại sưng rồi.”

“Còn không mau cút đi…” Tạ Nhạc Thiên run giọng nói, ngực cậu nhạy cảm, lại không khôi phục nhanh như những chỗ khác, Tống Từ cứ hết véo lại cắn, sưng mãi không dịu xuống được. Mặc áo len mềm mà còn thấy cọ xát hơi đau.

Tống Từ híp mắt cười, “Còn có sức mắng người ta, không tệ, có tiến bộ.”

Tạ Nhạc Thiên đưa tay ra giật mạnh mái tóc ngắn của hắn, Tống Từ sợ cậu đổ người ngã ra, bèn vỗ vỗ tay cậu, chịu thua nói: “Được được được, tôi sai rồi, miệng mồm tôi dở, em buông tay đi.”

Tạ Nhạc Thiên lúc này mới thả tay ra, mỏi mệt chậm rãi nhắm hai mắt lại, Tống Từ cho ghém chăn cẩn thận cho cậu, lặng yên không một tiếng động đi xuống lầu. Người làm của Tạ gia vẫn như hồn ma, đưa mắt nhìn Tống Từ rời đi.

Tống Từ trở về đến Trung đỉnh, Nghiêm Đông lên đón, “Quản giáo, anh đã về rồi, ở ngay khách sạn Hoa Viên.”

Gió lớn, áo khoác của Tống Từ giương về sau tạo thành áo choàng, hắn lạnh nhạt nói: “Trong vòng hai ngày này, tìm cơ hội thích hợp, một mình cậu không được, dẫn theo Hà Bẩm Thành.”

Nghiêm Đông trợn to hai mắt, “Hà Bẩm Thành? Cậu ta và Hà Linh là anh em.”

“Anh em?” Tống Từ sờ vào vụn thuốc lá trong túi tiền, “Cha con còn có thể trở mặt thành thù, anh em là gì chứ.”

Nghiêm Đông và Hà Bẩm Thành không qua lại nhiều, là quan hệ có lúc sẽ chạm nhau, trừ Tống Từ ra thì cũng là người duy nhất với có tiếp xúc Hà Bẩm Thành.

Nghiêm Đông cũng không dám nói gì nữa, khom lưng đáp một tiếng.

Hà Bẩm Thành đang chọn quà, sắp sang năm mới rồi, hắn muốn tặng Tạ Nhạc Thiên ít đồ gì đó, việc chọn lựa rất đau đầu, bởi vì Tạ Nhạc Thiên dường như không thiếu gì cả. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy Tạ Nhạc Thiên ở nhà một người quá vắng vẻ, dự định chọn một con thú cưng tặng cho Tạ Nhạc Thiên.

Rất nhiều loại mèo mèo chó chó, Hà Bẩm Thành chọn đến hoa cả mắt, cảm thấy con nào cũng đáng yêu. Một con cún con bún ú vui vẻ chạy tới chạy lui bên chân hắn, trên mặt Hà Bẩm Thành lộ vẻ tươi cười, “Con này được đó, lanh lợi.”

“Mắt nhìn của cậu Hà tốt quá, con này là chó cấp thi đấu (1) đấy, không có một cọng lông tạp nào, tính cách cũng hiền lành, nuôi trong nhà không thể tốt hơn.” Chủ tiệm nhiệt tình nói.

Hà Bẩm Thành gật đầu, “Vậy lấy con này đi.”

Lúc Hà Bẩm Thành quẹt thẻ ký biên lai thì điện thoại bỗng reo lên, một tay hắn nghe điện thoại, một tay kí tên. Đón cún con trong tay chủ tiệm, thong thả ung dung nói: “A lô.”

Nghiêm Đông nghe thấy đầu bên kia điện thoại có tiếng như tiếng trẻ con khóc, im lặng chốc lát rồi nói: “Nghiêm Đông, mười lăm phút nữa gặp ở điểm số ba.”

Hà Bẩm Thành đáp: “Biết rồi.” Cúp điện thoại, giơ cái chân dày thịt của con cún lên, mỉm cười nói, “Đáng ghét quá, đúng không?”

Nghiêm Đông nhìn thấy Hà Bẩm Thành ôm chó đến, chẳng biết mình nên có vẻ mặt gì, nghe thấy trong miệng con cún kêu “ấu ấu”, mới biết “tiếng trẻ con khóc” trong điện thoại lúc nãy là từ đâu ra, cạn lời: “Sao còn mang chó theo.”

“Con này là cấp thi đấu đó,” Hà Bẩm Thành cầm cho đưa về phía trước, “Xem này, không có một cọng lông tạp nào.”

Nghiêm Đông: …

Đôi mắt to tròn đen lay láy của cún con vô tội ngóng nhìn người trước mặt, há mồm đánh một cái ngáp to.

Nghiêm Đông bỗng chốc thấy lương tâm có phần bất ổn.

Nhắc đến cũng là, lòng lương thiện của một người đôi khi thật sự sẽ bị một số thứ gì đó khó hiểu khơi dậy.

Nghiêm Đông cúi thấp đầu, không nhìn thẳng Hà Bẩm Thành, “Hà Linh đã trở lại, cậu biết không?”

Hà Bẩm Thành ôm cún về, ch*m r** v**t v*, “Biết.”

Lời chưa kịp ra khỏi miệng, Nghiêm Đông lại có hỏi ấp a ấp úng, Hà Bẩm Thành trêu cún con đang nằm úp mình trên đầu gối, hờ hững hỏi: “Có chuyện gì vậy, vị kia muốn xử lý cô ta?”

Nghiêm Đông thót mình cả kinh, “ừm” một tiếng.

Sắc mặt Hà Bẩm Thành thản nhiên, “Ý anh ta là gì, để anh đến nói với tôi, muốn tôi làm chuyện đó à?”

Nghiêm Đông nói: “Ý của quản giáo là cả hai chúng ta.”

Tuyến đường Cát Nam đó quá béo bở, cấp trên thật sự rất tiếc, lúc trước Hà Bẩm Thành có cơ hội đi đến đó, nhưng bị Tống Từ ngang ngược phá hỏng chuyện. Bây giờ hắn đến công viên thủy sinh, sau khi qua phút hưng phấn ban đầu, thì Hà Bẩm Thành cũng bắt đầu cảm thấy thứ trong tay mình vẫn còn quá ít ỏi.

Nghiêm Đông chậm rãi nói: “Hà Linh chết rồi, Hà gia chỉ còn một mình cậu có thể làm được việc, Tạ Nhạc Thiên nhất định sẽ giao Cát Nam cho cậu.”

Hà Bẩm Thành lẳng lặng mà v**t v* chó con, “Khi nào.”

Nghiêm Đông nói: “Cậu chờ tin tôi.”

Hà Bẩm Thành gật đầu, ôm cún đứng dậy, “Liên lạc sau.” Hắn vội vàng tặng quà đi cho Tạ Nhạc Thiên.

Rất khéo đó là, lúc Hà Bẩm Thành đến Tạ trạch, Hà Linh cũng ở đây, đang nói chuyện với Tạ Nhạc Thiên trong phòng khách, tiếng cười của Tạ Nhạc Thiên gần như có thể dùng “giòn giã” để hình dung.

Hà Bẩm Thành cầm theo một cái rổ, tiến lên trước cười nói: “Chủ tịch Tạ, đang nói gì vậy, vui vẻ thế.”

“Bẩm Thành đến rồi à,” Tạ Nhạc Thiên dường như rất hào hứng, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Lại đây ngồi ” Liếc mắt nhìn cái rổ trong tay Hà Bẩm Thành, “Cái gì vậy?”

Hà Bẩm Thành vén cái khăn đậy rổ ra, con cún mõm ngắn ló đôi mắt như quả nho đen ra chớp mắt một cái, kêu hai tiếng “ấu ấu”. Tạ Nhạc Thiên chưa lên tiếng, Hà Linh đã vui vẻ nói: “Chó con!”

“Quà năm mới.” Hà Bẩm Thành nói.

Tạ Nhạc Thiên khẽ gật đầu, “Cảm ơn.” Rồi nói với Hà Linh, “Qua ôm đi.”

Hà Linh hoan hô một tiếng, đi qua bồng cún con, ngước khuôn mặt tươi cười lên nói với Hà Bẩm Thành: “Anh năm.”

Hà Bẩm Thành miễn cưỡng nở nụ cười, “Về rồi à.”

“Về từ hai ngày trước ạ,” Hà Linh v**t v* con cún, quay đầu nói với Tạ Nhạc Thiên, “Nó mềm quá.” Trên mặt toát ra một chút ngây thơ thiếu nữ đã mất.

Tạ Nhạc Thiên nhìn Hà Linh, như đang nhìn con gái của mình, ánh mắt cưng chiều.

Hà Bẩm Thành yên lặng ngồi xuống bên cạnh Tạ Nhạc Thiên.

Tạ Nhạc Thiên vẫn đang nhìn Hà Linh chơi với cún, một lúc sau mới nói với Hà Bẩm Thành: “Đáng yêu nhỉ.” Không biết là đang nói người hay nói cún.

Hà Bẩm Thành xoa tay hai lần, cũng liếc mắt nhìn Hà Linh một cái, “Vâng.”

__

(1) chó cấp thi đấu: gốc 赛级.

Chó cấp thi đầu赛级犬 đúng như tên gọi là loại chó có thể đi thi, điều kiên tiên quyết phải là giống thuần chủng.

Nguồn: k.sina.cn

Trước Tiếp