
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 355
Thế giới 22: Quản giáo 16
Tống Từ thật sự rất vui, nấu nước lâu như thế cuối cùng cũng có được người ta một cách chân thật rồi. Mặc dù Tạ Nhạc Thiên đã được mở rộng một quãng thời gian rồi, song đột nhiên chưa Tống Từ thì vẫn đau đến mức rơi nước mắt, ậm ậm ờ ờ bảo Tống Từ cút đi.
Tống Từ lấp miệng cậu, hai tay không ngừng v**t v* da thịt trơn nhẵn trên người cậu, dần dần nắm được tiết tấu theo tiếng th* d*c của Tạ Nhạc Thiên. Tiếng mắng của Tạ Nhạc Thiên hạ thấp, kh*** c*m khó có thể diễn tả bằng lời khiến cậu không còn có sức dư thừa để mắng người, đầu óc rất nhanh lại ngẩn ngơ.
Tạ Nhạc Thiên cực kỳ tuyệt diệu, dường như có vô số cái miệng bé nhỏ m*t lấy cùng một lúc, Tống Từ muốn ngưng nhưng vẫn không kiểm soát được. Vội vã kết thúc lần đầu tiên, lật Tạ Nhạc Thiên lại, thấy mặt cậu như hoa đào hơi thở dồn dập, bèn hô hấp nhân tạo mấy hơi cho cậu, để cậu hòa hoãn lại. Hắn muốn để Tạ Nhạc Thiên tỉnh táo chứng kiến hắn chiếm giữ cậu như thế nào.
Tạ Nhạc Thiên chậm rãi thở lấy hơi, mở mắt ra đối diện với con người đen láy nhuốm chút xám của Tống Từ, giơ bàn tay mềm nhũn tát hắn một cái, “Đồ khốn kiếp…”
Tống Từ kéo tay cậu qua đặt bên môi hôn một cái, “Đừng nóng giận mà, chuyện sớm hay muộn thôi.”
Tạ Nhạc Thiên lườm hắn một cái, “Tôi…” Tiếng thứ hai chưa kịp nói ra, giọng nói đã bị thúc vỡ nát, vành mắt cậu ngậm nước, tức giận nói: “Đi ra ngoài…”
Tống Từ chỉ cười, chầm chậm như xay đậu nành vậy, thần sắc cáu giận của Tạ Nhạc Thiên không giữ được, vẻ thẹn thùng ửng lên trên gò má, con tim đập dồn dập, ngẩng đầu lên cau mày thở hổn hển hai tiếng, “Ngực tôi đau.”
“Đừng sợ, tôi giảm đau cho em.” Tống Từ cúi người cắn vào ngực cậu.
Tạ Nhạc Thiên phải cắn chặt môi mới có thể nuốt được tiếng kêu đó, song hơi thể lại mất khống chế tán loạn, cảm giác tê rần run rẩy lan ra khắp toàn thân, Tạ Nhạc Thiên nhắm mắt lại, nắm mái tóc ngắn của Tống Từ, giật mạnh một cái, nghiến răng nói: “Mạnh lên chút…”
Tống Từ cười một tiếng, “Sợ làm em tan vỡ mất, đừng thèm ăn như vậy…”
Tạ Nhạc Thiên trực tiếp giơ tay lên nhanh tay nhanh mắt cho hắn hai bạt tai mềm nhũn, “Nhanh lên.”
Tống Từ nắm cằm Tạ Nhạc Thiên hôn lên.
Nhẹ nhàng đột nhiên chuyển sang gấp gáp, Tạ Nhạc Thiên ngửa đầu ra, giao hết thân tâm mình cho Tống Từ và bản năng. Để sống được cậu đã quá mệt mỏi, có khoảnh khắc khoái hoạt như vậy như là uống rượu độc giải khát vậy – vừa đau đớn vừa mê muội. Trước mắt lập lòe ánh sáng trắng, kêu dài một tiếng như hấp hối.
Tiếng kêu của cậu trong tai Tống Từ chẳng qua là tiếng r*n r* nhỏ hơi nhỏ giọng, hai mắt Tống Từ liên tục nhìn chằm chằm vào Tạ Nhạc Thiên, sợ cậu chết mất. Mỗi khi Tạ Nhạc Thiên sắp ngất xỉu thì hắn ngừng lại, khẽ v**t v* lồng ngực của Tạ Nhạc Thiên để cậu lấy lại hơi, rồi lại từ chậm rãi đến gấp gáp kéo Tạ Nhạc Thiên vào cơn sóng trào.
Cứ như thế khi chậm khi gấp mệt mỏi, lăn lộn ở nơi vực sâu mang tên t*nh d*c dường như mãi mãi không có điểm dừng, cuối cùng Tạ Nhạc Thiên cũng không chịu nổi nữa xin tha, Không cần nữa… không cần nữa…”
“Gọi tên tôi đi.” Tống Từ nặng nề nói, mồ hôi lăn xuống theo cơ bắp, rơi lên cơ thể Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên run bắn lên, con ngươi đã dần dần tan rã, “Tống Từ…”
Cảm giác khi người yêu nằm ở dưới thân gọi tên mình quá kỳ diệu, Tống Từ vớt Tạ Nhạc Thiên lên treo trên người mình, nâng cậu nhắm mắt nói: “Tôi yêu em.”
Tạ Nhạc Thiên khẽ hừm một tiếng, đã bất tỉnh nhân sự.
Lo ngại về cơ thể của Tạ Nhạc Thiên, Tống Từ không làm nhiều, sau khi lần thứ hai kết thúc thì nhanh chóng ôm cậu vào phòng tắm tẩy rửa. Đi vào bồn tắm để rửa chỗ kia, phát hiện ra ngoại trừ hơi đỏ một chút bên ngoài ra, thì vẫn căng mịn mềm mại đàn hồi, thậm chí còn lưu luyến cắn ngón tay tẩy rửa của hắn.
Con người yếu ớt trong ngực hắn lại phát ra tiếng th* d*c nhỏ xíu, Tống Từ hôn cậu một cái, không nể nang bế cậu ngời lên.
Vòng eo uốn lượn vô lực tựa vào người hắn, tất cả nhờ vào đôi vách bằng sắt của kéo dậy nâng lên đẩy xuống, Tống Từ cười ngậm bờ môi cậu, “Lười quá đi mất.”
Tạ Nhạc Thiên ngoại trừ thở hổn hển, còn lại đều không thể đáp lại.
Hôm sau tỉnh dậy, Nhạc Thiên ngoại trừ con ngươi và miệng có thể cử động ra, những bộ phận khác đều đã bỏ nhà đi trốn phản bội ý chí của cậu, “Cuối cùng thì tao vẫn bại liệt trong tay nam chính, hức hức hức.”
Hệ thống: “…yên ổn ở bên nhau đi, đừng làm trò.”
Nhạc Thiên trợn tròn mắt, “Mẹ, mẹ thật sự thay đổi rồi.”
Hệ thống: “Mong rằng cậu cũng có thể thay đổi bản thân.”
Nhạc Thiên: “Tao cảm thấy mình rất hoàn hảo rồi, có chỗ nào cần thay đổi sao?”
Hệ thống: “Trước tiên là bỏ cái thói tự yêu mình một cách thái quá của cậu…”
Nhạc Thiên không phục, “Đó là sự thật mà, sao có thể gọi là tự yêu mình chứ?”
Tống Từ từ trong phòng tắm đi ra, thấy Tạ Nhạc Thiên mở mắt, mang nụ cười đi tới trước giường nghiêng người xuống, “Baby, ngủ có ngon không?”
Nhạc Thiên một giây tiến vào trạng thái, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía Tống Từ, bởi vì hai mắt ngậm sóng nước khóe mắt đỏ ửng, nên lực sát thương không mạnh. Ý cười trên mặt Tống Từ càng nồng hơn, hôn mắt cậu một cái, trìu mến yêu thương: “Tôi yêu em.”
Thứ gọi là yêu đó, quả nhiên phải bước vào mới biết, Tống Từ hiện tại không hề ngần ngại trong việc bày tỏ tình cảm của mình. Ti tiện thì ti tiện chứ, đã lừa người ta vào tay rồi, còn sợ gì mất mặt cơ chứ? Mất mặt thì mất mặt thôi, hắn có được người này là đủ rồi.
Tạ Nhạc Thiên lườm hắn một cái mềm nhũn, khóe miệng mím thành một độ cong không vui, Tống Từ sờ sờ trán cậu, không nóng, cũng thấy yên trong lòng. Hắn đã kiểm tra những chỗ khác rồi, ngoại trừ đùi trong bị mài rách một tí, thì còn lại chỉ là bầm tím bình thường, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe.
Tống Từ không chớp mắt nhìn Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên bị hắn càng nhìn càng đỏ mặt, hơi thở yếu ớt nói: “Đau —— ”
“Đau ở đâu?” Tống Từ vén chăn, trong phòng mở lò sưởi, hắn không cần lo lắng Tạ Nhạc Thiên sẽ bị lạnh, một tay từ cổ cậu lần xuống, “Đây, hay là đây…”
Hai mắt Tạ Nhạc Thiên nhìn lên trần nhà, dùng hơi nói: “Chỗ nào cũng đau.”
Tống Từ đau lòng cho cậu, nhưng cũng không có ý định tha cho cậu, ôm chầm lấy người thấp giọng nói: “Sau này quen rồi sẽ hết đau.”
“Đã vào tay rồi, còn muốn sau này nữa sao?” Tạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ nói, “Đàn ông chẳng được mấy lạng thịt, có gì vui.”
Tống Từ không vui khi nghe cậu nói tới nói lui đều là hạ thấp tấm lòng của mình, trầm giọng nói thẳng: “Vui, nên chỉ theo chơi với một mình em thôi, em đừng hòng chạy, trừ khi nào em g**t ch*t tôi.”
“Tống Từ, anh đừng ép tôi.” Tạ Nhạc Thiên uể oải nói, lồng ngực hơi phập phồng, như không thở nổi.
Tống Từ nhanh chóng vuốt ngực giúp cậu dễ thở hơn, chờ cho cậu qua được cơn đó xong, mới từ tốn nói: “Cuối cùng thì em giận cái gì? Giận tôi ngủ với em à? Nếu như em có sức, thì tôi có thể cho em làm ngược trở lại.”
“Anh ——” Câu này quả thực là chọc ngay vào chỗ đau của Tạ Nhạc Thiên, cậu hết lòng hết dạ muốn tát cho Tống Từ một bạt tai, tiếc là trên tay không còn chút sức nào, ánh mắt như dao quét qua hai gò má Tống Từ.
Tống Từ lại không tức giận, cúi đầu thơm một cái lên mặt cậu, “Bé ngoan, em tưởng là vì em yếu ớt nên tôi mới cố tình bắt nạt em? Tôi yêu em, em có hiểu không? Từ khi đón em về nhà, ngày nào nửa đêm tôi cũng phải xuống giường vào phòng tắm giải quyết một lần, nếu không thì đã sớm không nhịn được đè em ra rồi.”
Hồi Tạ Nhạc Thiên mới xuất viện, gầy như bộ xương khô, Tạ Nhạc Thiên như vậy mà còn có thể khiến Tống Từ hứng tình cho được, chính Tạ Nhạc Thiên cũng không nói ra lời, một lát sau, mới chậm rãi hỏi: “Anh yêu tôi… chỗ nào chứ?”
“Chuyện yêu này không thể nói được,” Tống Từ cúi đầu chụt một cái thật vang dội vào mặt cậu, “Chờ đến khi nào em cũng yêu tôi, em sẽ hiểu.”
Tạ Nhạc Thiên không nói gì mà nhìn hắn, Tống Từ đối diện với ánh mắt của cậu, hàng mi dài đẹp phẩy phẩy, “Baby, em nói thật đi, tối qua có sướng hay không?”
Nhạc Thiên: Sướng vô cùng ạ.
Tống Từ bị cậu lườm nhũn cả nửa người, cắn cắn môi cậu, “Tiểu yêu tinh, đừng dụ dỗ tôi, còn nhìn nữa, nhìn nữa lại đè em ra.”
Tạ Nhạc Thiên ấm ức nói: “Anh có thể đừng “ngủ” với “đè ra” nữa không. Tống quản giáo, lúc tôi mới quen biết anh, anh không phải con người th* t*c như vậy.”
Tống Từ bật cười, “Được rồi, vậy em bảo xem tôi nên nói thế nào? Lên giường? g*** h**n? Giao phối?”
Sau khi Tạ Nhạc Thiên nghỉ ngơi hai ngày rốt cuộc cũng khôi phục phần lớn sức lực, cố hết sức xuống giường, nhào đến đánh Tống Từ.
Tống Từ ngồi trên ghế salon ngay cả cản lại cũng không thèm, hai cánh tay mảnh khảnh đó của Tạ Nhạc Thiên, quơ quạng như cành cây nhỏ. Tống Từ cứ coi như cậu báo thù lại, vẻ mặt đầy từ ái nói: “Baby mạnh quá, đánh hay quá.”
Tạ Nhạc Thiên sức cùng lực kiệt, đứng không vững sắp ngã ra, Tống Từ nhanh chóng kéo cậu ngồi lên đùi mình. Thấy mặt mày cậu đỏ bừng bừng, thái dương còn đổ chút mồ hôi, rút khăn tay trong túi áo vest ra lau mồ hôi cho cậu, “Đúng là nên vận động một ít, sắc mặt tốt hơn rồi.”
“Chát”, Tạ Nhạc Thiên lại cho hắn một cái tát mềm nhũn.
Vốn do Tống Từ cứ giữ Tạ Nhạc Thiên ở lại, Tạ Nhạc Thiên xuất phát từ việc dù sao cũng nhờ Tống Từ cứu mình một mạng, cũng không tiện cương quyết rời đi. Bây giờ Tạ Nhạc Thiên tự nhận là ơn cứu mạng đã báo đáp lại rồi, lúc này đề xuất muốn đi, gọi điện thoại bảo Hà Bẩm Thành tới đón.
Tống Từ không cản, cũng biết không ngăn được, đè Tạ Nhạc Thiên lên ghế salon có thể hôn được cái nào là hôn mãi không chịu dừng, để lại vô số dấu hôn trên cổ cậu. Tạ Nhạc Thiên hận chết đi được, suýt ngất mất, Tống Từ nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo cho cậu, làm rồi làm rồi tay lại bắt đầu sờ mó lung tung không an phận.
“Tống Từ!” Tạ Nhạc Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, giọng cậu thấp, kể cả ở ngay bên tai cũng không làm Tống Từ chấn động. Tống Từ lười biếng luồn tay vào trong quền cậu, x** n*n thịt mềm hai bên, thở dài nói: “Tôi được cho ăn uống đầy đủ béo tốt, ăn chưa được mấy ngụm đã muốn chạy, quả thực là “người nông dân và con rắn” bản hiện đại mà.”
Tạ Nhạc Thiên xấu hổ nói: “Anh đừng có quá đáng—— ưm——”
Nơi đó chẳng qua mới chỉ đón chào Tống Từ có một lần, đã bắt đầu biết mùi, ngón tay vừa tiến vào đã m*t lấy không nhả, Tạ Nhạc Thiên mặt đỏ tới mang tai, cảm thấy rất mất mặt.
Tống Từ lại yêu chết cơ thể tuyệt diệu này của cậu. Một con người mâu thuẫn đến nhường nào, linh hồn mạnh mẽ, cơ thể yếu đuối, thể chất quyến rũ bên trong, Tống Từ thích thú không nỡ rời dùng ngón tay v**t v*. Hai tay Tạ Nhạc Thiên nắm lấy cổ áo của hắn, biết mình không chịu được, buộc phải nhỏ giọng cầu xin tha thứ: “Không muốn, bọn họ sắp đến rồi…”
“Tối nay tôi về với e.” Tống Từ bình chân như vại nói, “Tôi tiễn em.”
Tạ Nhạc Thiên cắn môi không chịu đáp, Tống Từ khẽ cười một tiếng, lặng lẽ lại tăng thêm ngón tay, Tạ Nhạc Thiên lập tức nói: “Được được, anh mau dừng lại đi.”
Tống Từ hôn một cái trên miệng cậu, trên tay lại xoa nhẹ một cái, mới lưu luyến rút tay ra. Giơ ra trước mắt Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên xoay qua chỗ khác tránh né, Tống Từ không chịu bỏ qua giơ hai ngón tay đuổi theo, “Nhìn này, ướt sũng cả rồi, có chuyện gì vậy, em giải thích đi.”
Hiện tại cậu đang khôi phục một chút sức lực, tuy mềm nhũn, song vẫn đánh vẫn có âm thanh vang lên, Tạ Nhạc Thiên bị tiếng vang choáng váng, Tống Từ vô tình lắc lắc đầu, “Lại thêm mấy cái nữa, rèn luyện rèn luyện.”
Tạ Nhạc Thiên tức giận lại cho Tống Từ một cái tát.
Hà Bẩm Thành tới đón Tạ Nhạc Thiên, tâm tình vừa kích động thấp thỏm, từ trong ra ngoài mặc cả một cây đồ mới.
Tạ Nhạc Thiên được Tống Từ đỡ ra tới, nửa người gần như là bị Tống Từ ôm vào trong ngực. Hà Bẩm Thành mang theo gậy chống cùng xe lăn, gặp tình cảnh này có chút không biết làm thế nào đưa gậy chống về phía trước, “Chủ tịch Tạ?”
Nhưng lại là Tống Từ trực tiếp nhận lấy gậy chống, đỡ Tạ Nhạc Thiên bước vào cửa xe, “Cẩn thận đầu.”
Hà Bẩm Thành đứng ở một bên, cảm giác mình như một tên ngu si to xác, đặc biệt là sau khi Tống Từ ngồi vào chiếm vị trí của hắn, loại cảm giác đó càng thêm mãnh liệt.
“Bẩm Thành,” Tạ Nhạc Thiên dò mặt ra, dịu giọng nói, “Cậu ngồi phía trước đi.”
Hà Bẩm Thành liếc nhìn cậu một cái, phát hiện trên khuôn mặt thường hay trắng bệch của cậu mang theo một chút đo đỏ như có như không, khóe mắt tựa như có hơi ướt át,
Tới Tạ trạch rồi, Hà Bẩm Thành xuống xe trước.
Sau khi Tống Từ xuống xe, quay người đỡ Tạ Nhạc Thiên xuống xe, Hà Bẩm Thành khom người dùng khóe mắt len lén liếc. Tống Từ tay tay ôm bả vai, động tác cũng không có gì là khác người, nhưng Hà Bẩm Thành cứ cảm thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không đúng.
Hà Bẩm Thành đứng dậy đi theo phía sau hai người, bỗng nhiên nhìn thấy tay Tống Từ trượt xuống dưới một chút, vuốt nhẹ một cái nơi bả vai gầy gò của Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên nghiêng mặt, sóng mắt lưu chuyển, giống như giận lại không phải giận, trên mặt Tống Từ lập tức nở nụ cười.
Hà Bẩm Thành tỉnh táo nghĩ: Giữa hai người này nhất định có vấn đề.