
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 353
Thế giới 22: Quản giáo 14
Hà Bẩm Thành vào công viên thủy sinh, mới biết việc kinh doanh ngầm bên trong đáng kinh ngạc đến mức nào, có thể nói là béo bở màu mỡ, trong lòng vừa thấy run sợ vừa hết sức vui mừng. Gần như là không thể tin được Tạ Nhạc Thiên có thể yên lòng giao nhiệm vụ lớn như vậy cho hắn.
Mỗi tuần hắn phải gặp Tạ Nhạc Thiên hai lần, Tạ Nhạc Thiên vẫn luôn dáng vẻ bệnh tật ốm đau kia, hơn nữa thoạt nhìn rất buồn thương. Hà Bẩm Thành không biết Tạ Nhạc Thiên là buồn bã thật, hay là diễn cho hắn coi, dù sao thì hắn mà tay vừa ngứa vừa đau, muốn chạm lại không dám chạm.
Tạ Nhạc Thiên mỏi mệt phất phất tay, cả người lún trong ghế mây, ho nhẹ một tiếng, “Đi đi.”
Hà Bẩm Thành thấy mặt mày cậu ửng hồng, thấp giọng hỏi: “Bệnh rồi sao?”
Tạ Nhạc Thiên mở mắt ra, cười như không cười dịu dàng nói: “Không sao, cứ yên tâm.”
Hà Bẩm Thành nghĩ trong bụng: Chẳng phải là hắn lo lắng. Đỏ mặt đi ra ngoài nói với người làm: “Ông chủ của các người hình như bị bệnh rồi, bên ngoài gió lớn, bảo anh ta đi vào phòng ngủ đi.”
Người làm không trả lời, chỉ là cười như con rối.
Hà Bẩm Thành hãi tới phát hoảng, đi nhanh lên, bước ra Tạ trạch, vẫn không yên lòng, bảo tài xế chở đến một phòng khám tư cao cấp.
Hà Bẩm Thành ngồi xuống lập tức hỏi bác sĩ, “Bạn của tôi bệnh rồi, làm sao đây?”
Bác sĩ từ tốn hỏi: “Triệu chứng bệnh thế nào?”
Hà Bẩm Thành nói đông nói tây gần như coi bác sĩ thành thùng rác để xả. Từ sắc mặt Tạ Nhạc Thiên đỏ ứng, mãi cho đến màu da trắng bệch quá mức, không có cái gì là không nói. Bác sĩ lẳng lặng lắng nghe, không hề biết phiền chán —— phí tư vấn của ông tính tiền theo giờ mà.
Sau cùng bác sĩ kê cho Hà Bẩm Thành một đống thuốc men bảo vệ sức khoẻ, lại kết hợp thêm mô tả “mặt đỏ thở hổn hển” hữu dụng có hạn của hắn rồi kê một ít thuốc cảm.
Hà Bẩm Thành xách một túi thuốc bị Tống Từ “Bắt cóc”.
Xe chạy tới, cửa xe vừa mở ra, Tống Từ ngồi ở bên trong, “Lên xe.” Hà Bẩm Thành không thể chống cự ngồi lên.
Tống Từ nhìn thấy hắn xách túi, trên đó viết “Bệnh viện St. Mary”, thuận miệng hỏi: “Bệnh rồi?”
Hà Bẩm Thành túm lấy túi, lờ mờ đáp: “Ừm.”
Tống Từ không hỏi nhiều nữa, hắn tìm Hà Bẩm Thành có chuyện nghiêm túc, gặng hỏi Hà Bẩm Thành, cuối cùng thi công viên thủy sinh đó của Tạ Nhạc Thiên có bí ẩn gì.
Hà Bẩm Thành do dự trong phút chốc, Tống Từ quán tính cầm thuốc lên châm, lạnh nhạt nói: “Ngũ thiếu, đừng giở trò, không có ai có nhiều trò hơn Trung Đỉnh đâu.”
Hà Bẩm Thành vừa nghĩ tới cái nơi kinh khủng như nhà tù Trung Đỉnh đó, tức khắc lỗ chân long sắp giãn hết ra, run lập cập nói: “Tạ, Tạ Nhạc Thiên sự dụng nơi đó để buôn lậu.”
“Buôn lậu?” Tống Từ hút mạnh một hơi khói, chuyện đó không phải là chuyện lớn đến mức không để người khác biết được, hắn cau mày nói, “Tạ Nhạc Thiên vẫn chưa tin tưởng cậu, chờ thêm nữa đi, đừng để lộ ra kẽ hở.”
Hà Bẩm Thành hơi hơi bình tĩnh một chút, lại “ừm” một tiếng.
Tống Từ liếc hắn một cái, cảm thấy cơ thể hắn cường tráng cao to lực lưỡng, nhìn thế nào cũng không giống như có bệnh, lại xách một túi thuốc lớn như vậy, Tống Từ nhíu mày hỏi: “Không lẽ cậu cắn thuốc đó chứ?”
“Đương nhiên là không có!” Hà Bẩm Thành lập tức cao giọng phản bác. Trong giới của bọn họ có rất nhiều người cắn thuốc, nhưng hắn chưa bao giờ cùng một giuộc với đám đó, vẫn coi như là một thanh niên đàng hoàng nghiêm chỉnh.
Tống Từ không thèm để ý nói: “Vậy thì tốt.” Sau đó để Hà Bẩm Thành lăn xuống xe.
Sắp tới hắn sẽ không liên lạc với Hà Bẩm Thành nữa, Tạ Nhạc Thiên là một người lòng dạ sâu nặng như vậy sẽ không dễ dàng tiết lộ cho Hà Bẩm Thành.
Trước khi Nghiêm Đông từ Cát Nam trở về, Tống Từ từng đến Hội Liên Hợp một chuyến, Hội Liên Hợp thông báo cho hắn biết rất rõ ràng: Tạ Nhạc Thiên có vấn đề, động vào miếng pho mát cậu không nên động.
Tống Từ ngửa đầu thở ra một làn khói trắng tinh dài lâu, công là công, tư là tư, mà nói thêm, trong việc tư… việc tư của hắn, chẳng phải tự hắn bị khinh thường sao.
Tống Từ nói với Nghiêm Đông đằng trước: “Cậu xuống xe vào St. Mary một chuyến đi, xem thằng nhóc kia bị gì.”
Nghiêm Đông đáp một tiếng, gọn gàng xuống xe.
Tống Từ trở về Trung Đỉnh, bên dưới đụng trúng một kẻ khó ăn, Tống Từ đến làm thay. Chờ hắn đi ra, những người còn lại đi vào trở lại thì người bên trong đã da không ra da, thịt không ra thịt.
Máu dính đầy người, Tống Từ rất phiền muộn vào phòng tắm cọ rửa. Dòng nước đổ xuống, Tống Từ trong hoảng hốt sực nghĩ tới Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên yếu ớt mềm mại xảo quyệt vô tình. Tống Từ khẽ thở dài một hơi, vén mái tóc ướt buông thõng trước mắt.
Nghiêm Đông nhìn thấy Tống Từ tóc ướt nhẹp có phần xốc xếch thì hơi kinh ngạc, Tống Từ nhất quán đều là gọn gàng tỉ mỉ, trời long đất lở cũng sẽ không rối loạn. Ánh mắt của hắn quá mức rõ ràng, hàng mi của Tống Từ chợt lóe lên, ánh sáng lạnh từ trong mắt b*n r*, Nghiêm Đông lập tức dời ánh mắt, lớn tiếng nói: “Hà Bẩm Thành không có vấn đề gì với thuốc cả, cậu ta đến phòng khám để hỏi tư vấn bệnh tình của bạn mình.”
“Bạn?” Tống Từ vuốt mái tóc ướt ra sau đầu, miết mắt nói, “Bạn gì?” Ngồi xuống cầm một gói thuốc lá từ trong ngăn kéo.
Nghiêm Đông đáp: “Không có nói, bác sĩ nói là một người yếu ớt nhiều bệnh, thường xuyên hết hơi khó thở.”
Bàn tay châm thuốc của Tống Từ dừng lại, đôi mắt phút chốc ngẩn ngơ, chậm rãi nói: “Bạn cậu ta bị sao vậy.”
Nghiêm Đông nói: “Cảm lạnh.”
Mí mắt Tống Từ trở lên, khóe mắt giật một cái, “Cút!”
Nghiêm Đông không biết tại sao Tống Từ đột nhiên phát hỏa cái gì, nhanh chóng bỏ chạy, rất mượt mà cút đi.
Hà Bẩm Thành ôm một đống thuốc đến thăm Tạ Nhạc Thiên, người làm nói Tạ Nhạc Thiên ngủ rồi, cầm túi thuốc, không cho hắn lên lầu. Hà Bẩm Thành ngước mắt lên nhìn đầu cầu thang, thầm nghĩ quả nhiên là Tạ Nhạc Thiên không tin tưởng hắn, lại chẳng nói gì được với người làm của Tạ gia, phẫn nộ rời đi.
Tống Từ lật xem từng trang từng trang tài liệu trong phòng làm việc, thuốc trên đầu ngón tay châm rồi lại tắt, trong lúc bất giác đã hút hết cả một bao thuốc lá, gạt tàn thuốc trên bàn đã cắm đầy đầu lọc chất ngang dọc tứ tung.
Tống Từ thở làn khói trắng cuối cùng từ trong mũi ra, đập bàn một cái đứng lên.
Tống Từ một mình đến Tạ trạch.
Đã là đêm khuya, ngoại trừ cổng nhà ra thì Tạ trạch đã tắt hết đèn ở những chỗ khác. Tống Từ thoáng liếc nhìn, lùi về sau vài bước, chạy lấy đà lộn một vòng lăn qua bức tường cao mấy mét, trực tiếp từ ngoài tường lặng yên không một tiếng động leo lên lầu hai.
Người làm trong Tạ trạch như hồn ma, nếu không gọi thì cơ bản sẽ không xuất hiện.
Tống Từ ung dung lên lầu ba, đẩy cửa ra.
Căn phòng vẫn giống y như trước, không có một chút thay đổi nào, Tống Từ đã có một thời gian không đến, song ký ức lại rất rõ ràng, lần mò trong bóng tối đi tới trước giường.
Hắn vừa hơi đến gần, đèn cảm biến hồng ngoại nhỏ trên đầu giường lập tức sáng lên, ánh đèn mờ đánh vào khuôn mặt tái nhợt của Tạ Nhạc Thiên, quả nhiên trên má ửng lên vệt đỏ hồng.
Tống Từ đưa tay chạm nhẹ một cái, cảm giác hơi âm ấm.
Miệng Tạ Nhạc Thiên mấp máy, Tống Từ từng nghe cậu nói mơ, Tạ Nhạc Thiên lúc nói tỉnh nói chuyện giọng đã nhẹ nhàng, khi nói mơ thì càng không rõ ràng.
Tống Từ chắp tay đứng, nhìn trong chốc lát mới kiềm lòng không đặng cúi thấp đầu, ghé tai vào bên môi Tạ Nhạc Thiên, vẫn là nói mớ mơ mơ hồ hồ. Tống Từ nghiêng mặt, Tạ Nhạc Thiên hơi nhíu mày, ngủ rất không yên.
“Trong giấc mơ của em… có tôi không?” Tống Từ khều nhẹ bờ môi nhạt màu của Tạ Nhạc Thiên, trong lòng mong rằng Tạ Nhạc Thiên có thể tỉnh lại, nhìn thấy giữa đêm khuya đứng trước giường, sẽ là hoảng sợ hay là xúc động?”
Tống Từ cảm giác mình như một diễn viên hài độc thoại, quái dị đến mức bản thân hắn còn không rõ mình nữa.
Tống Từ ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng v**t v* thái dương Tạ Nhạc Thiên, nghĩ thầm: Tôi cho em ấy năm phút, nếu như trong vòng năm phút, em ấy có thể tỉnh lại… sau khi tỉnh lại thì như thế nào, nói sau vậy.
Tạ Nhạc Thiên ngủ rất say, ngoại trừ lúc đang ngủ khẽ thở vài tiếng ra, thì không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Tống Từ trầm mặc ngồi trước giường, cứ chờ mãi đến khi bầu trời ngoài cửa sổ lờ mờ sáng, rốt cuộc cũng đứng dậy rời đi, ngoái lại liếc mắt nhỉn lầu ba một cái, thầm nghĩ: Thôi bỏ đi.
Nhạc Thiên ngủ một giấc dậy, sống không bằng chết.
Cơ thể của Tạ Nhạc Thiên, không sinh bệnh đã muốn chết muốn sống, bị bệnh thì chết sống không biết. Ngũ quan trên mặt không có chỗ nào dễ chịu, mắt muốn ch** n**c mắt, mũi nghẹt, cổ họng đau, tai reo lên ong ong, cả người mỏi như không chịu nổi.
Nhạc Thiên đau khổ kêu: “Mẹ, gọi cấp cứu…”
Hệ thống: “Xin lỗi, đây không có số của bệnh viện, nhưng mà có số của nhà tang lễ cách vách đó chịu không?”
Nhạc Thiên: …
Tạ Nhạc Thiên có tính dở hơi là không cho người làm lên lầu, bây giờ cậu nằm trên giường không thể động đậy cũng không gọi ai được, lồng ngực phập phồng th* d*c, Nhạc Thiên thật sự cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi.
Hệ thống an ủi: “Không có gì, không chết đâu, liệt nửa người thôi.”
Nhạc Thiên: !!!
Hệ thống cuối cùng cũng lộ mặt thật, dịu dàng nói: “Con à, con cứ an tâm ra đi, theo như diễn biến của thế giới này, nửa đời sau của con đều sẽ…”
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng người cao lớn chậm rãi đi tới, dường như nhìn thấy tình trạng thảm hại của Tạ Nhạc Thiên trên giường, lập tức đi nhanh mấy bước, tiến về phía trước ôm Tạ Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên nghe thấy mùi khói thuốc lá nồng nặc trên người hắn, yên lòng ngất đi, có nam chính đây, không liệt được.
Khi lần nữa tỉnh lại, thì Nhạc Thiên đã được chăm sóc đặc biệt, mang cả mặt nạ dưỡng khí, cả người lập tức không thốt nên lời, “Hệ thống, tao liệt rồi sao…”
Hệ thống bất đắc dĩ nói: “…chưa.” Phiền!
Nhạc Thiên: Tống Barbie! Tui quyết định yêu mấy người từ hôm nay!
Sau đó mãi cho đến khi Tạ Nhạc Thiên gần xuất viện, Tống Từ cũng không xuất hiện lấy một lần.
Nhạc Thiên còn cố tình đe dọa dụ dỗ hỏi hệ thống Tống Từ có lén đến không, hệ thống dùng mã code của mình ra thề rằng không có, “Nếu như có, tất cả số 1 trong mã của tôi sẽ biến thành 0 hết!”
Nhạc Thiên: …thề đủ độc đấy, tin mày một lần.
Ngày xuất viện đó, Hà Bẩm Thành tới đón, bởi vì toàn thân không còn chút sức lực nào, nên Tạ Nhạc Thiên vẫn còn ngồi xe lăn, tấm chăn màu trắng che phủ hơn nửa người cậu, chỉ để lộ khuôn mặt trắng nhợt gần như muốn hòa tan ra. Lần nằm viện này rút đi một phần tinh lực của Tạ Nhạc Thiên, thần sắc cũng càng lạnh lùng hơn trước đây.
Hà Bẩm Thành đẩy xe lăn tới bãi đậu xe, khi nhìn đến Tống Từ ở trong bãi đậu xe thì ngây ngốc.
Tống Từ đang dựa vào xe hút thuốc, thấy người đến, bẻ thuốc đi tới, quan sát Tạ Nhạc Thiên từ trên xuống dưới, trầm giọng hỏi: “Có muốn đi theo tôi không?”
Hà Bẩm Thành cúi đầu nhìn Tạ Nhạc Thiên, trên mặt Tạ Nhạc Thiên cong lên một nụ cười dịu dàng, mắt hơi sáng lên, “Có.”
Sắc mặt Tống Từ hơi dịu, cúi người ôm cậu, phát hiện ra cho dù Tạ Nhạc Thiên mặc áo khoác dày nặng lại đắp một cái chăn mỏng, mà vẫn nhẹ hơn trước đó, sắc mặt tối tăm ôm Tạ Nhạc Thiên đi thẳng lên xe của mình.
Hà Bẩm Thành đẩy xe lăn, thần sắc biến ảo, quay đầu nói với người làm của Tạ gia: “Đi thôi.”
Tống Từ ôm người lên xe, mới tỉ mỉ đánh giá cậu, “Sụt cân rồi.”
Tạ Nhạc Thiên cười, bắt đầu từ khi Tống Từ xuất hiện, cậu vẫn luôn cười, “Khó coi?”
“Em tưởng là em lúc trước ưa nhìn lắm hả?” Tống Từ không khách sáo nói, một tay nhẹ nhàng vén tóc mái che mắt Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên ở trong viện hơn một tháng, tóc dài ra không ít, che mắt.
Tạ Nhạc Thiên nhắm hai mắt lại, “Vẫn được, nửa đêm cũng có thể gọi được một hai tên trộm hái hoa.”
Lúc đó Tống Từ đã đi khỏi Tạ trạch rất xa rồi, nhưng càng nghĩ càng không cam lòng, tại sao để bị Tạ Nhạc Thiên chơi chứ, cứ cưỡng gian cậu luôn thì làm sao. Quay đầu lại thì đụng phải Tạ Nhạc Thiên suýt chút nữa đi đời nhà ma.
Hễ mà cơ thể của Tạ Nhạc Thiên tốt hơn thế này một chút xíu thôi, Tống Từ cảm thấy mình hẳn sẽ không rơi vào cái cảnh cẩn thận từng li từng tí bó tay bó chân như bây giờ. Không chừng ngay từ lần đầu gặp Tạ Nhạc Thiên đã đá cậu một cú rồi.
Tống Từ cúi đầu kéo kín chăn, hờ hững nói: “Không làm trộm, đổi thành cướp, hoặc là em không khỏe, khỏe hơn rồi, tôi giết em chết.”
“Được rồi,” Tạ Nhạc Thiên nhắm mắt lại, vẻ mặt bình tĩnh cười khẽ, “Tôi khỏe rồi, anh g**t ch*t tôi đi.”
Trong lòng Tống Từ bỗng nhiên chấn động, lời muốn nói lại nuốt ngược trở vào, ai biết cậu lại thật hay giả.
Điều khiến Tạ Nhạc Thiên không ngờ tới đó là, Tống Từ thế mà dẫn cậu về nhà hắn.
Nhà của Tống Từ là một căn nhà hai tầng, rất đẹp, cũng cách Trung Đỉnh rất gần, màu sắc phong cách bên trong vô cùng ấm áp. Tạ Nhạc Thiên bắt lấy đăng ten bên mép chiếc giường bên dưới mình, “Tống quản giáo, gu thẩm mỹ của anh không tệ.”
“Kén chọn cái gì,” Tống Từ dịch chăn cho cậu, lạnh mặt nói, “Một con tin đâu ra kén cá chọn canh lắm yêu cầu thế?”
Tạ Nhạc Thiên híp mắt cười, “Tôi khát.”
Tống Từ cúi đầu m*t mạnh một cái trên môi cậu, “Chờ đó!” Rồi đi ra rót nước ấm, rất thuần thục cắm ống hút, đỡ Tạ Nhạc Thiên dậy, giúp cậu uống hai ngụm nước.
“Cảm ơn.” Trên gương mặt tái nhợt của Tạ Nhạc Thiên lộ ra chút biểu cảm dễ chịu.
Tống Từ cầm ly nước ngắm nhìn cậu, “Nhớ tôi không?”
Tạ Nhạc Thiên cười nhạt không nói nhìn lại hắn.
Tống Từ biết rằng cậu sẽ không yếu thế vào khoảnh khắc này, chẳng muốn có thêm mong chờ nữa, một lần nữa nhét cậu vào trong chăn. Trong lúc cúi đầu sửa chăn cho cậu thì bên tại bỗng nhiên lướt qua một câu nói vừa nhẹ vừa nhanh —— “nhớ”.
Tay Tống Từ khựng lại, nghiêng mặt nhìn về phía Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên đang cười với hắn, mặt mày cong cong mũi hơi nhíu. Tim Tống Từ đập rộn lên, một cơn tê rần truyền xuống tay chân, có lẽ… hắn không còn phân biệt công tư được nữa.