
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
☆, Chương 344
Thế giới 22: Quản giáo 5
Tống Từ không bóp nát xương Tạ Nhạc Thiên, bởi vì Tạ Nhạc Thiên cầm cây gậy chống để gác bên giường của cậu lên.
“Boom?” Tống Từ thì thầm hỏi.
Tạ Nhạc Thiên thong dong trả lời: “Không phải.”
Tống Từ liếc mắt nhìn cây gậy chống trong tay Tạ Nhạc Thiên, về hình thức gần như là giống cây trước y như đúc. Thân gậy đen kịt, hoa hồng hồng nhạc, sự kết hợp giữa nghiêm khắc và dịu dàng, hợp với Tạ Nhạc Thiên một cách lạ lùng.
“Tống quản giáo, có thể buông tôi ra không?” Tạ Nhạc Thiên chậm rãi nói, một tay âm thầm ra sức muốn chống người dậy, “Tôi muốn đi tiểu.”
Lửa giận của Tống Từ phút chốc tan thành mây khói trong yêu cầu có hơi buồn cười này.
Tạ Nhạc Thiên không một mảnh vải che thân, trông như một đứa trẻ cỡ lớn, sạch sẽ đến mức ngoại trừ tóc và lông mi mày ra thì không có một cọng lông nào, tay còn chống một cái gậy.
Người làm trong nhà họ tạ đều là u hồn không phát ra âm thanh, Tống Từ ôm Tạ Nhạc Thiên đi thẳng về phòng của cậu, trên đường đi không một bóng người, một người cũng không. Tạ trạch như một ngôi nhà am, mà người trong lòng hắn tất nhiên là hồn ma bóng quế (1).
Tạ Nhạc Thiên nhịn cả đoạn đường đã hơi gấp rồi, muốn Tống Từ tìm đại một phòng nào đó thả mình xuống, Tống Từ không chịu, “Bẩn lắm.”
Thế là lúc Tống Từ thả Tạ Nhạc Thiên xuống trước cửa phòng vệ sinh trong phòng thì Tạ Nhạc Thiên vừa đứng vững lập tức đi thẳng vào phòng vệ sinh, khóa cửa lại.
Tống Từ dựa vào cửa phòng vệ sinh, vuốt vuốt cây gậy chống củaTạ Nhạc Thiên.
Hoa hồng được khắc rất đẹp, trông rất sống động, nụ hoa chớm nở, trên mặt cánh hoa còn có vài giọt sương lớn, hơi nổi lên một chút, có vẻ sinh động vô cùng. Tống Từ như có điều suy tư ấn xuống giọt sương một cái.
“Vụt”.
Lưỡi dao dưới chân gậy sáng như gương, Tống Từ lật ngược gậy chống lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau qua lưỡi dao, thầm than thở trong lòng: Dao tốt.
Lúc Tạ Nhạc Thiên đi ra thì trên người khoác một cái áo ngủ tơ lụa màu bạc, hẳn là có sẵn trong phòng vệ sinh. Trông thấy Tống Từ đang ngắm nghía cây gậy chống giấu vũ khí sắc bén của mình, thong dong hỏi: “Tống quản giáo thích không?”
Tống Từ quất cây gậy một cái, tiếng xé gió vang lên, mũi dao đối diện với mi tâm của Tạ Nhạc Thiên. Tạ Nhạc Thiên vững như kiếng ba chân (2), mà thực ra thì do Tống Từ ra tay quá nhanh, làm cậu sợ choáng váng, nếu không phải mới vừa đi tiểu, không chừng thì bây giờ cậu đã sợ vãi ra quần rồi. Ngoài ra thì sắc mặt của cậu vốn trắng, nên có trắng thêm một lớp nữa cũng không nhìn ra được.
Dáng vẻ đó rơi vào trong mặt Tống Từ, nội tâm Tống Từ đã kiềm lòng không đặng khen: Hay.
Tuy thể xác người này sống chỉ như còn kéo dài hơi tàn, tâm hồn lại cực kỳ mạnh mẽ cao quý, có chút nóng nảy cũng là chuyện đương nhiên.
Tống Từ rút gậy về, hỏi Tạ Nhạc Thiên: “Thu lại như thế nào?” Hắn đã nghiên cứu một lúc lâu mà vẫn chưa nghiên cứu ra.
“Không thu về được,” Tạ Nhạc Thiên chậm rãi đi tới bên giường ngồi xuống, “Dao đã ra rồi, sao phải thu lại?”
Tống Từ gật đầu, “Không sai.”
Tạ Nhạc Thiên phủ áo choàng ngủ màu bạc ngồi trên giường, sắc mặt có lẽ nhờ phơi nắng, nên hơi ưng ửng đỏ lên, mặt như hoa đào, trái lại thêm một chút gì đó tươi đẹp, trông giống như một thi thể tuyệt đẹp.
Chuyến này Tống Từ đến để uy h**p giảng hòa, hắn uy h**p Tạ Nhạc Thiên, Tạ Nhạc Thiên giảng hòa với hắn.
Có điều nhìn thái độ của Tạ Nhạc Thiên, e là “hòa” này không thể giảng được.
Cháy nhà ra mặt chuột, Tống Từ thầm nghĩ: Cứ như vậy đi, cũng không tệ.
Tống Từ giơ tay, không biết hắn dùng sức lớn đến mức nào, thẳng tay cắm mạnh xuống, cây gậy chống đâm xuyên thủng sàn đá bằng cẩm thạch. Mặt đá cẩm thạch đen kịt nứt ra thành hoa văn sặc sỡ như mạng nhện.
Tạ Nhạc Thiên biết sức lực của hắn, có thể đá một cú làm đầu người ta nở hoa, nên cũng không quá giật mình, chỉ ung dung nói: “Tống quản giáo, hóa đơn sửa chữa tôi sẽ gửi đến Trung đỉnh.”
“Đừng gửi,” Tống Từ chắp tay rời đi, phất phất tay, rất phóng khoáng nói, “Không bồi thường!”
Tống Từ đi rồi, tùy tùng của Tạ gia đi tới, ba, bốn người hợp lực vẫn không rút cây gậy chống đó ra khỏi mặt đất được. Tạ Nhạc Thiên cũng không nói gì, dứt khoát sai người cạy nguyên khối đá cẩm thạch đó lên.
Tống Từ đến Tạ trạch một chuyến, biết không thể hòa hợp với Tạ Nhạc Thiên được, thù đã kết rồi, không giải quyết được thì nhất định phải một mất một còn, chuyện này thì có hơi bó tay bó chân.
Tống Từ cho là nếu hắn muốn hại chết Tạ Nhạc Thiên, tuy rằng không dễ dàng, nhưng cũng không phải là không làm được.
Vấn đề là, hắn không muốn hại chết Tạ Nhạc Thiên.
Con người đó sống lao lực như vậy rồi, gần như xem việc “còn sống” thành sự nghiệp của mình, hơn nữa sống còn rất tốt. Trong lòng Tống Từ thì rất tốt đó không phải là bây giờ Tạ Nhạc Thiên có quyền có thế, mà là một kiểu tốt không nói rõ được, chỉ là thoải mái thôi.
Tống Từ cho rằng Tạ Nhạc Thiên sống rất thoải mái, hắn rất thưởng thức cách sống như vậy.
Tạ Nhạc Thiên, hắn không muốn hại chết, phần hắn, thì rất muốn tiếp tục sống, mức độ trong đó, Tống Từ còn đang tìm tòi.
Không chờ Tống Từ tìm tòi ra được, phiền phức đã tìm đến trước.
Hàng trên tuyến của Nghiêm Đông bị người ta đốt, hắn mắc lỗi, lúc gọi điện thoại đến giọng vẫn không ngừng run lên, “Quản, quản giáo, chuyện này quá kỳ lạ, có phải là tên họ Hà…”
Tống Từ tưởng rằng hắn định nói là Hà Nguyên Sinh, không ngờ là Nghiêm Đông run giọng tiếp tục nói: “Họ Hà chết không nhắm mắt.”
“Câm miệng.” Tống Từ nghe không nổi nữa, thầm nghĩ ngu xuẩn như vậy, nếu không phải cấp trên bảo phải giữ lại, hắn đá chết từ lâu rồi.
Có lẽ là bởi vì sự ngu ngốc của Nghiêm Đông làm cấp trên cảm thấy yên tâm.
Tống Từ cúp điện thoại, kêu xe đi thẳng đến bệnh viện Hà Nguyên Sinh nằm, hắn đi trễ mấy bước, Hà Nguyên Sinh từ nửa tháng trước lê cái xác bệnh tật xuất viện rồi.
Bác sĩ không kiến nghị xuất viện, nhưng Hà Nguyên Sinh sống chết gì cũng muốn xuất viện.
Tống Từ đổi đường đến Hà gia.
Vệ sĩ trước cổng Hà gia vây kín gió thổi không lọt cản đường không cho vào, nói rằng ông Hà hiện tại bệnh nặng không xuống giường nổi, không tiếp khách.
Ban ngày ban mặt cũng không thể động đao động súng được, trên tay Tống Từ kẹp một điếu thuốc, ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên. Hà trạch là một tòa dinh thự bốn tầng, chiếm diện tích rất to lớn, xung quanh là một vòng tường vây cao đến mấy mét, trên tường rào dựng mũi nhọn bằng kim loại, giống như cây giáo của binh sĩ canh phòng.
Tống Từ chậm rãi lui về phía sau, nhóm vệ sĩ nhìn hắn không hiểu gì.
Tống Từ cứ lui mãi phải về đằng sau đến gần khoảng mười mét, sau đó hắn chạy. Sau một đoạn ngắn chạy lấy đà xong, hắn như một con mèo to nhanh nhẹn leo thẳng lên tường rào của Hà trạch ngay dưới mắt của tất cả mọi người. Thoắt cái nhảy vào trong vườn, nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi đứng lên phủi nếp nhăn trên quần tây.
“Anh Tống!” Đám vệ sĩ hoảng hốt, ông Hà nói rằng nếu như Tống Từ đến tuyệt đối không được để cho hắn đi vào, vội vàng bước đến cản lại.
Tống Từ lạnh nhạt nói: “Tránh ra.”
Khí chất phát tán trên người hắn không hung ác tàn bạo, song nặng nề đến mức khiến người ta sợ hãi, nhóm vệ sĩ không dám di chuyển, bọn họ có cản, nhưng mà không cản được.
Tống Từ một thân một mình bước chân nhẹ nhàng đi lên lầu, đẩy cửa từng phòng từng phòng ra xem, cuối cùng cũng nhìn thấy được Hà Nguyên Sinh trong căn phòng cuối cùng trên lầu ba. Hà Linh đang ngồi bên giường cho Hà Nguyên Sinh uống nước, cửa đột ngột bị đẩy mạnh ra, cô giật mình sợ hết hồn, tay run một cái, nước trong thìa giội hết lên cằm Hà Nguyên Sinh, “Ba!”
Tống Từ cười cười cân nhắc, cất cao giọng nói: “Chú Hà, tôi đến thăm chú.”
Hà Nguyên Sinh ở nhà dưỡng bệnh đầu óc hơi lờ đờ, đến ngay cả bị Hà Linh tạt nước lên mặt cũng một lúc lâu sau mới phản ứng được, nên mãi đến khi Tống Từ đứng trước mặt hắn, hắn mới nhận ra Tống Từ đã đến rồi. Trong mắt phút chốc b*n r* tia sáng căm hận, trong miệng lầm bầm lầu bầu muốn nói gì đó, nhưng mồm miệng méo xệch nói năng không rõ ràng, chỉ chảy ra rất nhiều nước dãi.
“Ba.” Hà Linh hốt hoảng cầm khăn tay lau mặt cho Hà Nguyên Sinh, cô cũng không biết nên nói gì để an ủi Hà Nguyên Sinh, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ ngực cho Hà Nguyên Sinh, “Ba hít sâu vào ạ.”
Tống Từ liếc nhìn Hà Linh một cái.
Hà Linh có một mái tóc dài đen nhánh, người gầy gò, da dẻ trắng nõn nà. Cô quay đầu lại thoáng nhìn Tống Từ, lập tức sợ đến run người, cô biết thân phận của Tống Từ, cũng biết em trai cô từ trong tay Tống Từ đi ra trở thành bộ dạng chết không lành lặn kia. Trong sợ hãi dâng lên một chút hận thù.
Hai cha con chung một mối thù, một người nhìn mặt đất, một người nhìn Tống Từ, nhưng không ai nói ra lời.
Tống Từ nhìn thấy bộ dáng nửa chết nửa sống đó của Hà Nguyên Sinh, biết đầu nguồn có lẽ không phải ông ta, thế là hỏi thẳng: “Chú Hà, ai đốt hàng của Nghiêm Đông?”
Đôi mắt vẩn đục của Hà Nguyên Sinh nhìn Tống Từ chằm chặp, bây giờ ông đã bệnh tật đến mức không màng sống chết rồi, mà Tống Từ còn muốn đuổi cùng giết tận ông, nếu như ông còn sợ nữa, thì đã sống hơn bảy mươi năm vô dụng rồi!
“Nhìn vẻ mặt của chú, hẳn là chú biết chuyện.” Tống Từ không thèm quan tâm thần sắc căm phẫn vặn vẹo của Hà Nguyên Sinh, vì người hận hắn quá nhiều, không thèm để ý, “Muốn nói hay là viết, chọn đi.”
Hà Nguyên Sinh nín nghẹn hết sức hết lức, cố sức làm khẩu hình “xì” một cái, ông không còn sức, phun hết lên cằm mình. Hà Linh lại buồn bã kêu một tiếng cha, rồi cẩn thận lau cho ông.
“Ông Hà, con người của tôi rất tôn trọng phụ nữ,” Tống Từ chắp tay sau lưng, Âu phục trên người gọn gàng ngay ngắn, dáng dấp thân sĩ đạo mạo lễ độ, ung dung nói, “Tôi giết đàn ông, cũng giết phụ nữ.”
Hà Linh nhất thời cứng đờ, hơi co người về bên mép giường, lấy hết dũng khí xoay người lại lớn tiếng nói: “Anh muốn làm gì? Anh, anh tính phạm pháp sao?”
Tống Từ không buồn liếc nhìn cô lấy một cái, tiếp tục nhìn Hà Nguyên Sinh nói: “Lần trước tôi đến, chú Hà có nhiều con cái lắm.”
Trong lòng Hà Nguyên Sinh đau thương ngập tràn, quả nhiên Tạ Nhạc Thiên nói không sai, Tống Từ muốn —— “đuổi cùng giết tận”!
Đằng sau vang lên tiếng bước chân vừa rất nhẹ lại rất nặng, cất bước nhẹ, chạm đất nặng, phù phiếm vô lực, Tống Từ lập tức ngoái đầu lại, bật thốt lên: “Chủ tịch Tạ.”
Nhạc Thiên bị hệ thống hết sức khẩn cấp thúc giục tới cứu nữ chính, leo cầu thang sắp xanh cả mặt, mà còn phải cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt Tống Từ, “Tống quản giáo đến thăm bệnh sao lại đi tay không?”
Tống Từ bỗng nhiên phúc đến dạ chợt sáng (2), “Là cậu?”
Nhạc Thiên mỉm cười, nói với Hà Linh đang run bắn lên đằng sau Tống Từ, “A Linh, em đi kêu người làm bưng ít hoa quả lên.”
Hà Linh không nói một lời đứng lên, vòng qua Tống Từ, đi tới bên cạnh Tạ Nhạc Thiên, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn về phía Tạ Nhạc Thiên, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đi đi.” Tạ Nhạc Thiên mỉm cười nói, trong sắc mặt bệnh tật tỏa ra khí chất điềm tĩnh khiến người ta an lòng.
Hà Linh đi xuống, Tống Từ cũng đi tới trước mặt Tạ Nhạc Thiên, cúi đầu liếc mắt nhìn gậy chống của Tạ Nhạc Thiên, “Hôm nay là cái gì, boom hay lưỡi dao?”
“Đến thăm bệnh, đương nhiên phải hòa hòa khí khí,” Tạ Nhạc Thiên rút một cái hộp nhỏ trong túi áo trong của áo vest ra mở ra trước mặt Tống Từ. Trong hộp là một bức tượng Quan Thế Âm phỉ thúy lung linh, “Quan Thế Âm đại từ đại bi.” Nói xong, cậu chống gậy chậm rãi đi tới trước mặt Hà Nguyên Sinh.
Hà Nguyên Sinh thấy cậu, dường như khôi phục một chút sức lực, Tạ, Tạ…”
Không biết là đang gọi tên Tạ Nhạc Thiên, hay là cảm ơn Tạ Nhạc Thiên đến thăm.
Nhạc Thiên cầm tượng Quan Thế Âm trong tay đưa cho Hà Nguyên Sinh xem thử, mỉm cười nói: “Hà lão đừng lo lắng, Quan Thế Âm sẽ phù hộ chú vô bệnh vô tai.”
Hà Nguyên Sinh cố sức lộ ra một biểu cảm tương tự như đang cười.
Tống Từ xoay người lại, bước đến phía sau Tạ Nhạc Thiên, hai tay khoác lên bả vai Tạ Nhạc Thiên, hàng mi dày cộm buông xuống, nhẹ giọng hỏi: “Chủ tịch Tạ giận tôi?”
Tạ Nhạc Thiên bình tĩnh hỏi: “Sao lại nói thế?”
Tống Từ bóp bóp bờ vai cậu, động tác rất nhẹ nhàng, giọng điệu cũng triền triền miên miên, “Lần trước… không phải tôi vuốt hơi nhiều lần thôi sao, làm cậu đau à? Thấy tôi, cũng chẳng vui vẻ gì.”
Hà Nguyên Sinh ở trên giường bệnh nghe thấy ngôn từ tương tự với những lời tán tỉnh v* v*n hàng đầu, còn là với người bạn tốt của ông – Tạ Nhạc Thiên. Lồng ngực tràn lên một nỗi uất nghẹn, thở hồng hộc, gần như sắp thở không ra hơi.
Tạ Nhạc Thiên nở nụ cười, “Tống quản giáo, nói như anh, cứ như là hai chúng ta thân quen lắm nhỉ.”
“Không quen sao?” Mặt Tống Từ cúi thấp, môi gần như sắp kề sát vào cổ Tạ Nhạc Thiên, “Ôm cũng ôm rồi, vuốt cũng vuốt rồi, chưa quen sao? Cứ nhất định phải làm vợ chồng mới là quen à?”
“Khục khục khục khục!” Hà Nguyên Sinh trên giường bắt đầu ho lên kịch liệt, cơ thể bật lên kịch liệt.
Tạ Nhạc Thiên ngoái lại liếc nhìn Tống Từ, với tay ra không nhanh không chậm nhấn xuống chuông cấp cứu. Cậu giơ cây gậy chống trong tay lên, Tống Từ phòng bị cây gậy cậu đang cầm, lại không đoán trước được một tay còn lại đang trống của Tạ Nhạc Thiên đột ngột tát vào mặt hắn. Một cái tát dứt khoát mạnh mẽ lanh lảnh vang dội, Hà Linh ở ngoài cửa mới bưng hoa quả lên giật mình hết hồn, sợ hãi kêu lên tay run rẩy.
Quả cam trong đĩa lăn ùng ục ùng ục đến bên chân Tống Từ, Tống Từ cười khẽ một tiếng, “Không tệ, rất có lực.”
Chỉ chớp mắt sau, Hà Linh lại hét lên một tiếng, Tống Từ một hơi nâng Tạ Nhạc Thiên lên, Hà Linh há miệng run rẩy muốn đi lên cản người, bị một ánh mắt của Tống Từ doạ lùi lại.
Tạ Nhạc Thiên bị hắn vác, lại không nói một lời, trên tay còn cầm chặt gậy chống, đầu gục xuống choáng váng xây xẩm mặt mày. Tống Từ đi rất nhanh, đi xuống lầu dưới như gió, đến ngoài sân thì bước chân của hắn mới dừng lại.
Mười mấy tùy tùng của Tạ gia đang cầm súng chỉa vào cửa hắn đang đi ra.
“Trước khi tôi đến đã có nói…” Trên lưng Tống Từ vang lên giọng nói yếu ớt của Tạ Nhạc Thiên, “Ai đánh chết được mình anh, tôi cho người đó 50 triệu, chết cả hai chúng ta, tôi cho người đó tất cả tài sản của Tạ gia.”
Tống Từ ngóng nhìn mười mấy họng súng đen ngòm trước mặt, khóe miệng khẽ cong lên, giơ tay vỗ nhẹ vào mông Tạ Nhạc Thiên, phát hiện mông Tạ Nhạc Thiên rất co dãn, thế là bất ngờ tìm ra được một ưu điểm, nói giống như cảm khái: “Chủ tịch Tạ, 50 triệu, ít quá.”
“Chúng ta là bạn,” Tạ Nhạc Thiên nói chậm, “Cho nên… đó là cái giá của tình bạn.”
Tống Từ cười một tiếng, “Chủ tịch Tạ, tôi thực sự là… càng ngày càng thích cậu.”
__
(1) hồn ma bóng quế: Nguyên văn là 怨鬼 – oán quỷ, ma quỷ sinh ra từ oán hận.
(2) vững như kiềng ba chân: Nguyên văn 八风不动, bát phong bất động.
Cái gọi là “bát phong” 八风trong Phật giáo ám chỉ tám điều: lợi (lợi lộc), suy (suy kém), hủy (phỉ báng), dự (danh dự), xưng (danh hiệu), cơ (mỉa mai), khổ (khổ đau), nhạc (vui vẻ) – bốn điều thuận bốn điều nghịch tổng cộng là tám điều. Suông sẻ thành công là lợi, thất bại là suy, phỉ báng sau lưng là hủy, khen ngươi sau lưng là dự, ca ngợi trước mặt là xưng, công kích trước mặt là cơ, đau đớn là khổ, vui vẻ hân hoan là nhạc. Phật giáo dạy rằng, cần phần tu tập đến mức gặp bất cứ một ngọn gió nào trong tám ngọn gió đó mà tâm trạng vẫn không hề dao động, đó là bát phong bất động.
Nguồn: baike.baidu.com
(3) phúc đến dạ chợt sáng: Nguyên văn福至心灵 – phúc chí tâm linh.
“Phước chí tâm linh, hoạ lai thần ám”.
Tạm dịch: “Phước đến mọi suy nghĩ tính toán của ta đều được như ý. Hoạ đến chúng ta vẫn suy nghĩ, tính toán nhưng không thành, đôi khi dẫn chúng ta vào lối nguy hiểm”.