Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 337: Thế giới 21: Một phần mấy 16

Trước Tiếp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆, Chương 337

Thế giới 21: Một phần mấy 16

Đối với Tưởng Thế Tương mà nói, ký ức cuối cùng về Hứa Nhạc Thiên dừng lại ở lúc hắn rửa chén cho Hứa Nhạc Thiên —— là Tưởng Thế Chiêu rửa chén cho Hứa Nhạc Thiên. Khung cảnh đó rất dịu dàng, lúc đó có một khoảnh khắc Tưởng Thế Tương muốn chạy ra, vì hắn cũng muốn rửa chén cho Hứa Nhạc Thiên.

Sau đó, Tưởng Thế Tương ngủ mất, ngủ rất say, dường như vẫn luôn mơ, lại dường như không mơ thấy gì cả, mơ mơ màng màng ngủ, lại mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Vừa nhận ra tình cảnh dây dưa giữa hắn và Hứa Nhạc Thiên, hắn lập tức tỉnh táo hẳn.

Hắn lên giường với cậu Hứa, quá trình cụ thể hình như không nhớ rõ lắm, có điều dư vị triền miên, cơn run rẩy truyền đến từ trong xương tủy. Hắn ngước đầu, cũng biết mặt mày mình trông không được tốt, song vẫn đánh bạo lặp lại: “Cậu hứa, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu.”

Hứa Nhạc Thiên như là giật mình hoảng hốt. Từng có rất nhiều người cầu hôn với cậu, song những người đó đều là quỳ một chân dưới đất, còn kiểu quỳ sát rạt chụm hai gối như quỳ lạy ông bà thế này thì quả thực là lần đầu tiên được thấy.

Mà hắn còn là bệnh nhân nữa.

Hứa Nhạc Thiên vội nói với hắn: “Anh đứng lên trước đã.”

Tưởng Thế Tương đích thị như một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa, dù vẻ bề ngoại của hắn đã là một thanh niên chín chắn. Nhưng vì quanh năm được ngăn cách bởi mọi tác động của xã hội bên ngoài, nên trong ruột vẫn còn như cậu thiếu niên.

Vì một câu an ủi của Cao Huệ Hòa trong đám tang, hắn đã khẳng định mình thích Cao Huệ Hòa.

Mà bây giờ, hắn và Hứa Nhạc Thiên xảy ra quan hệ, Tưởng Thế Tương nghĩ: Vậy thì hắn muốn phải kết hôn với Hứa Nhạc Thiên mới đúng.

“Cậu Hứa, chúng ta phát sinh quan hệ như vậy rồi, cậu có đang độc thân không?” Tưởng Thế Tương thấp thỏm nói, hắn vẫn còn nhớ Cao Huệ Hòa và Hứa Nhạc Thiên đã đính hôn. Trong các nhân cách thì chỉ có hắn xem đó là chuyện to tát.

Hứa Nhạc Thiên không trả lời hắn, thấy hắn quỳ không dậy, bèn xuống giường định kéo hắn. Có điệu cậu bị Tưởng Thế Tương đè ra làm hết cả một buổi chiều, hai chân đã nhũn như cọng mì, một chân đạp xuống phút chốc “a” một tiếng, tức khắc cau mày lại, nửa người khuỵ xuống như nửa ngồi trên giường.

“Cậu Hứa, cậu sao vậy?” Tưởng Thế Tương bò lên, nhanh chóng đến đỡ.

Hứa Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Không sao, trẹo chân cái thôi.”

Tưởng Thế Tương lại chẳng nói lời nào, bàn tay của hắn chạm vào da thịt ấm áp của Hứa Nhạc Thiên, có một vài ký ức như chợt sống lại, loáng thoáng ẩn hiện. Tuy không quá rõ ràng, song cảm xúc quyến luyến hình thành trong đó vẫn quấy rầy tâm trí của hắn, khiến hắn kiềm lòng không đặng cúi đầu hôn lên bả vai mịn màng của Hứa Nhạc Thiên.

Không biết có phải do bởi hắn quá căng thẳng hay không, mà nụ hôn này vừa mạnh mẽ vừa vang dội, một tiếng “chụt” cực kỳ đột ngột trong căn phòng yên tĩnh.

“Thế Tương…” Hứa Nhạc Thiên kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Tưởng Thế Tương càng kinh ngạc gấp bội cũng nhìn cậu, sau đó tầm mắt của hắn lại bị môi Hứa Nhạc Thiên hấp dẫn, bờ môi phớt hồng hơi sưng vẫn còn vết cắn vụn vặt.

“A ——” Hứa Nhạc Thiên bị Tưởng Thế Tương hôn nghiến lên, Nhạc Thiên lập tức cảm nhận được một phong cách hoàn toàn khác biệt. Tưởng Thế Tương lúc nãy có trình tự đàng hoàng, hôn như dụ dỗ, còn Tưởng Thế Tương bây giờ lại như là đứa con thả rông, nương theo bản năng kích động, bỗng chốc đẩy ngã Hứa Nhạc Thiên.

“Thế Tương…” Hứa Nhạc Thiên khẽ kêu tên của hắn một tiếng giữa môi hôn nhiệt tình kín kẽ không lọt gió này, sau đó “a——” một tiếng, âm thanh còn lại chỉ còn rịn ra từ lỗ mũi.

Tưởng Thế Tương đầu óc choáng váng áp đảo Hứa Nhạc Thiên, lập tức như con ngựa trong dây cương kh*** c*m có khó có thể diễn tả được bằng lời tuân theo bản năng của mình không chút nể nang bắt nạt” Hứa Nhạc Thiên.

Hứa Nhạc Thiên eo mỏi chân nhũn, cánh tay khoác trên vai Tưởng Thế Tương, trầm giọng r*n r* vài tiếng, nhắm mắt lại không nói gì cả.

Sau khi xong chuyện, Tưởng Thế Tương lại ngượng ngùng đỏ bừng mặt. Lúc hắn làm thì lễ nghĩa liêm sỉ đầy đầu bay hết ra ngoài, trong trí óc chỉ còn lại một Hứa Nhạc Thiên xinh đẹp trắng bóc, làm xong rồi ôm Hứa Nhạc Thiên nhỏ giọng nói: “Cậu Hứa, xin lỗi.”

Hứa Nhạc Thiên đã không nhấc lên nổi dù là một ngón tay, vô lực nói: “Thế Tương… ôm tôi đi tắm đi…”

Tưởng Thế Tương ngoan ngoãn ôm Hứa Nhạc Thiên đến phòng tắm tắm rửa.

Bồn tắm chậm rãi xả nước nóng, Tưởng Thế Tương rón rén thả cậu vào, Hứa Nhạc Thiên cũng là một người đàn ông trưởng thành, song động tác của Tưởng Thế Tương cứ như Hứa Nhạc Thiên là một em bé vậy. Hắn ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, cầm khăn lau qua lau lại cho Hứa Nhạc Thiên, hắn là công tử từ bé, không biết chăm sóc người khác như thế nào.

“Thế Tương,” Hứa Nhạc Thiên quay mặt sang, c*n m** d***, đáng vẻ rất khó mở miệng, chậm rãi nói: “Bên trong tôi… phải lấy ra sạch sẽ, tôi, tôi không còn sức nữa.”

Mặt Tưởng Thế Tương thoắt cái nóng cháy, hắn gần như là mất tự chủ lại ôm Hứa Nhạc Thiên ướt sũng hôn mãi một lúc, mới yếu ớt nói: “Tôi sẽ cẩn thận một chút.”

Một lần “cẩn thận” rửa suýt chút nữa lại biến thành Tưởng Thế Tương áp bức Hứa Nhạc Thiên, Hứa Nhạc Thiên dẫu thế nào cũng không ngờ rằng nhân cách chính thoạt nhìn xa cách với mình đồng thời đơn thuần nhất sẽ lại có tính nết như thế này đây. Cứ như nhóc con ngây thơ mới được ăn mặn, ôm Hứa Nhạc Thiên ướt nhẹp, vừa sâu vừa nông nói: “Cậu Hứa, cậu giỏi quá…”

Sau đó, Tưởng Thế Tương đang si mê chợt biến sắc, thần sắc trở nên căm tức thù hằn, rất bình tĩnh ổn định ôm Hứa Nhạc Thiên nửa hôn mê từ trong bồn tắm ôm ra ngoài, cầm khăn khô tỉ mỉ lau khô nước cho Hứa Nhạc Thiên. Ôm cậu ra phòng khách rồi nhét cậu vào tấm chăn khô ráo trong phòng khách mới xem như là thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Thế Chiêu tưởng mình sắp chết.

So với Tưởng Thế Tương ngây thơ quá đáng, Tưởng Thế Chiêu lại có suy nghĩ sâu sắc hơn nhiều, hắn có thể vực dậy một đế quốc thương mại như Tưởng thị, tất nhiên đầu óc không phải thường.

Bắt đầu từ khi Tưởng Thế Ngưng không hiểu ở đâu chạy ra, Tưởng Thế Chiêu đã cảm thấy vô cùng không ổn rồi. Một nhân cách mói mạnh mẽ như vậy, có thể cắt đứt cảm nhận cơ thể của hắn và Tưởng Thế Tương, hắn khác với Tưởng Thế Chiêu – người rất biết điều cùng Tưởng Thế Tương hợp tác đồng thời sử dụng cơ thể này – mà lại ngang tàng như hóa thân của bản năng.

Mãi cho đến khi Tưởng Thế Tương” kia xuất hiện.

Tưởng Thế Chiêu không biết hai nhân cách khác như thế nào, nhưng trong thế giới bóng tối hắn có thể nhìn thấy tên “Tưởng Thế Tương” đó, tay xách một con dao sáng như tuyết.

Hứa Nhạc Thiên ngủ thiếp đi, cậu quá sướng cũng quá mệt, co rúc người thành một cái tư thế thoải mái, miệng hơi chu, trên mặt phơn phớt hồng.

Tưởng Thế Chiêu cũng lên giường, ôm nhẹ Hứa Nhạc Thiên, v**t v* sống lưng Hứa Nhạc Thiên, Hứa Nhạc Thiên nhích gần về phía lồng ngực hắn, phát ra âm thanh dễ chịu như mèo kêu. Trên Mặt Tưởng Thế Chiêu hiện lên một nụ cười dịu dàng tình tứ, hắn là người thích Hứa Nhạc Thiên trước tiên, “Ngủ đi.”

Nhạc Thiên tỉnh lại trong lòng Tưởng Thế Tương, cậu hơi nhúc nhích, Tưởng Thế Tương cũng mở mắt, trong b*n r* ánh sáng dịu dàng nhẹ lòng, “Dậy rồi? Có đau ở đâu, khó chịu chỗ nào không?”

“Anh…” Nhạc Thiên ngước đầu có vẻ hơi sững sờ.

Tưởng Thế Chiêu bình tĩnh nói: “Tôi là Tưởng Thế Chiêu.”

Một cái hay đó là vừa tỉnh, ông xã đã lật mặt, vẻ mặt Nhạc Thiên biến ảo bất định, như là thẹn thùng như là hoảng loạn.

Tưởng Thế Chiêu mạnh mẽ ôm cậu, “Đừng sợ, chúng tôi đều yêu em.”

Hứa Nhạc Thiên giật mình.

Tưởng Thế Chiêu cúi thấp mặt hôn chụt lên trán Hứa Nhạc Thiên, “Có đói không? Tôi nấu cơm cho em.”

“Là anh…” Hứa Nhạc Thiên lẩm bẩm nói.

Tưởng Thế Chiêu mỉm cười cười, “Là tôi.”

Đối với việc chiếm được Hứa Nhạc Thiên như thế nào thì “Tưởng Thế Tương” có vô vàn âm mưu quỷ kế, song lại không rành việc kinh doanh. Tưởng Thế Chiêu nhận điện thoại, mày nhíu càng lúc càng chặt, sau khi dặn dò vài câu, thì sắc mặt trở lại như thường hỏi Hứa Nhạc Thiên: “Rời giường chưa?”

Hứa Nhạc Thiên gật đầu, “Công ty anh có việc?”

“Không có gì.” Tưởng Thế Chiêu tr*n tr**ng xuống giường, “Tôi đi lấy quần áo cho em.”

Tâm tình của Tưởng Thế Tương yên ổn hơn rất nhiều, cho dù là ai sau khi chìm trong bóng tối tuyệt vọng chờ chết lại được nhìn ánh mặt trời, tâm thái cũng sẽ có có thay đổi. Đối với Tưởng Thế Chiêu mà nói, có thể một lần nữa nhìn thấy Hứa Nhạc Thiên đã là rất may mắn rồi.

Tưởng Thế Chiêu mặc quần áo mình đã cởi ra vào, đồng thời khịt mũi coi thường gu thẩm mỹ của “Tưởng Thế Tương”, vì trên góc trái áo sơmi có một chiếc lá phong đỏ, trong mắt hắn là quá mức màu mè.

Tưởng Thế Chiêu lấy một bộ đồ ngủ đi tới.

Hứa Nhạc Thiên nằm trên giường, đôi mắt phượng trong veo nhìn lên trần nhà, ngây ngô ngẩn ngơ.

Tưởng Thế Chiêu đặt quần áo lên đầu giường, lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.

Nhạc Thiên thở dài một hơi, “Đây là niềm vui nhân ba đúng không? Cảm ơn nhé.” Ngoại trừ Tưởng Thế Ngưng ra, thì cả ba nhân cách đã luân phiên chạy ra ngoài rồi, đã vậy còn rất biết tính toán, cho Tưởng Thế Chiêu chín chắn chững chạc nhất ra giải quyết hậu quả.

Hệ thống: …được lắm, cứ vậy đi.

Hệ thống: “Cao Huệ Hòa sẽ không ngồi yên không quan tâm như thế đâu.”

Nhạc Thiên: “Sẽ có một ngày cổ sẽ biết là cảm xúc của cổ với Hứa Nhạc Thiên chẳng qua là háo thắng hơn thua mà thôi, giống như là muốn giành lấy một món đồ được người người thích. Chờ cho cổ gặp được người mình thật sự thích rồi, tất nhiên sẽ buông tay thôi.”

Hệ thống: “…cậu cố tình.”

Nhạc Thiên nắm bắt rất rõ ràng tâm tư của Cao Huệ Hòa và mối quan hệ của hai người rất tốt, kẹt trong một trạng thái vừa đủ có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Hệ thống lòng như tro tàn, không thể không thừa nhận mình không phải là đối thủ của Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên lại nằm thêm chốc lát mới bò dậy, lúc mặc đồ ngủ mới phát hiện ra tối qua từ eo đến chân mình đau xót nhũn nhão, hôm nay lại thấy vẫn còn ổn, Hứa Nhạc Thiên không hổ là báu vật trời ban mà.

Bước chân không mấy ổn định đi ra phòng khách, mùi gạo thơm đã bay ra từ trong phòng bếp, Nhạc Thiên đứng ngay cửa phòng bếp nhìn Tưởng Thế Chiêu đang đánh trứng gà “tỏng tỏng tỏng”, “Trứng chiên?”

Gần đây Hứa Nhạc Thiên bận rộn quá, trong nhà không còn đồ ăn gì mấy.

“Súp trứng thả (1),” Tưởng Thế Chiêu quay đầu lại, “Trong tủ lạnh còn một ít hành, em có ăn hành không?”

Nhạc Thiên tựa người vào cửa, vẻ mặt mệt mỏi song an lòng, “Tôi không kén ăn.”

Tưởng Thế Chiêu gật đầu, “Rửa mặt chưa? Ngồi một lát đi.”

Nhạc Thiên yên lặng mà xoay người đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Hứa Nhạc Thiên trong gương trải qua một đêm cuồng hoan, mặt như hoa đào hai mắt như được nước rửa càng thêm trong trẻo, làm Nhạc Thiên thật sự hoài nghi mình là hồ ly thành tinh.

Bên công ty hết sức gấp rút gọi điện thoại cho Tưởng Thế Tương, Tưởng Thế Chiêu thẳng tay tắt điện thoại luôn, không vội không hoảng ăn súp trứng thanh đạm với Hứa Nhạc Thiên, “Tôi không để nhiều muối lắm, ăn nhạt một chút nhé, hôm nay em có được nghỉ không? Ở nhà nhà nghỉ một hôm đi.”

Nhạc Thiên nhấp một hớp súp trứng nhạt, nước bọt tiết ra trong khoang miệng (2), ngửi mùi hành nhẹ giọng đáp: “Hôm nay là ngày nghỉ.”

“Ừm, muốn ăn gì, trưa tôi về nấu cho em ăn.” Tưởng Thế Chiêu nói.

Nhạc Thiên liếc mắt nhìn cái điện thoại phía sau hắn, “Hình như công ty có việc tìm anh.”

“Công ty không có ngày nào là không có việc,” Tưởng Thế Chiêu không mấy để tâm, “Đậu bắp, ăn chút không?”

“Được hết, tôi không kén.”

“Không kén vậy sao lại gầy thế?”

“Tôi gầy sao?”

“Có,” Tưởng Thế Chiêu quan sát đánh già cậu một lượt từ trên xuống dưới, “Chỉ miễn cưỡng không cấn tay thôi.”

Mặt Hứa Nhạc Thiên hơi đỏ, còn đỏ hơn khi ở trên giường nữa.

Tưởng Thế Chiêu ăn sáng xong chuẩn bị đi, thực ra đã không tính là bữa sáng, vì cũng gần đến 10 giờ rồi.

Tưởng Thế Chiêu đứng ngay cửa mặc áo vest, sửa sang cổ áo lại, rất tự nhiên nói: “Khoảng 12 giờ 30 tôi về nhà.”

Hứa Nhạc Thiên ngẩn người nhìn hắn, vì giọng điệu của Tưởng Thế Chiêu quá mức thản nhiên, cứ như là hai người đã sống chung với nhau rất lâu rồi vậy. Tưởng Thế Chiêu chỉnh quần áo xong xuôi, xác nhận mình đã gọn gàng chuẩn chỉnh xong, mới quay mặt lại đè sau gáy Hứa Nhạc Thiên, hôn một cái lên môi cậu, “Nghỉ ngơi đàng hoàng, đừng nghĩ ngợi nhiều quá.”

Chuyện của công ty đúng là rất lộn xộn, có điều Tưởng Thế Chiêu rất thong dong. Dường như bẩm sinh hắn đã được sinh ra cho chốn thương trường anh lừa tôi gạt này, chỉ dăm ba câu đã bàn giao những việc nên lên cho các phòng, mọi thứ hỗn loạn phút chốc quay về quỹ đạo.

Phó tổng thở phào nhẹ nhõm, thời gian trước Tưởng Thế Tương giống như là uống say rồi vậy, đầu óc hoàn toàn không rõ ràng, còn có chút gì đó tối tăm, cả ngày không lộ mặt trên công ty, từ trên xuống dưới công ty hoang mang lo sợ.

“Anh Tưởng, có một vài bên truyền thông đưa tin không được hay lắm.” Phó tổng khéo léo nói

Tưởng Thế Chiêu thật sự không biết cuối cùng thì tên “Tưởng Thế Tương” kia gây ra bao nhiêu chuyện, thử xem tin tức báo chí đăng, mày thoáng nhướng lên, bất ngờ không phải là vấn đề của tên “Tưởng Thế Tương” đó.

Lần trước mấy trang báo đưa tin Cát Khải Tinh và Trang Khiên Ngọc ra tay đánh nhau vì Hứa Nhạc Thiên, Tưởng Thế Chiêu nổi giận, hung hăng lật ngã một bên, mấy bên còn lại cũng bị trọng thương tương đương.

Người làm truyền thông không chịu được cái tính ỷ mình có tiền rồi muốn làm gì thì làm của Tưởng Thế Chiêu, theo dõi Tưởng Thế Tương sát sao. Rốt cuộc cũng chụp được ảnh Tưởng Thế Tương đi vào phòng khám tư nhân, bắt đầu đặt nghi vấn phỏng đoán Tưởng Thế Tương mắc bệnh nặng.

Tưởng Thế Chiêu không bận tâm nói: “Để bọn họ viết đi, không cần quan tâm.”

Phó tổng gật đầu đáp lại, nói từ tận đáy lòng: “Anh Tưởng, bây giờ tôi nhìn thấy anh, cứ như là được uống một viên thuốc an thần vậy.”

Tưởng Thế Chiêu khẽ cười một tiêng, không nói gì, sấm rền gió cuốn tan làm đi mua đồ ăn. Về đến chung cư của Hứa Nhạc Thiên trước 12 giờ rưỡi, tay xách hai cái túi căng đầy, trong lòng rất hạnh phúc, như mới trộm được vậy.

Niềm hạnh phúc đó chợt tắt ngay khoảnh khắc thang máy mở ra

Một đôi tình nhân đẹp đẽ ôm nhau trước cửa nhà, Cao Huệ Hòa dựa vào bả vai Hứa Nhạc Thiên, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Nhạc Thiên, đừng rời bỏ em mà.”

__

(1) súp trứng thả: 蛋花汤

(2) nước bọt tiết ra trong khoang miệng: 齿颊生津 – xỉ giáp sinh tân – răng má trào nước bọt.

齿颊生津 nghĩa là răng và má bị k*ch th*ch bởi chất làm se và tiết ra nước bọt, loại nước bọt này tương đối lâu trôi.

Nguồn: sohu.com

Trước Tiếp