Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 311: Thế giới 20: Quân vương mất nước 6

Trước Tiếp

☆, Chương 311

Thế giới 20: Quân vương mất nước 6

Lưu Trác xuất chinh, Văn Nhạc Thiên cho hắn đảm nhận chức phó tướng, chọn bừa đại một người làm chủ tướng, Lưu Trác có năng lực nắm quyền hay không hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân hắn. Dù sao thì Nhạc Thiên cảm thấy Lưu chắc chắn không có vấn đề gì, hào quang nam chính trong tay, thiên hạ này hắn có.

Nhạc Thiên ở trong cung buồn bực chán chường bèn bắt đầu hành trình tự chữa lành nam khoa.

Các loại thuốc bổ thận cao cấp trong ngự thiện phòng bày biện ngay ngắn, Nhạc Thiên bổ một ngày ba bữa bóp mũi uống vô số thang thuốc thập toàn đại bổ. Bổ đến mức cậu ngày ngày nửa đêm chảy máu mũi, cuối cùng thì sau nửa tháng liên tục bồi bổ, cậu gom góp dũng khí thử tuốt một lần phát hiện quả nhiên có tác dụng —— ba giây lên thành năm giây.

Nhạc Thiên: …

Đối chiếu theo tiến độ này, ăn tầm mười mấy năm nữa, không chừng cậu có thể tự chữa lành được, có điều trước khi cậu chữa lành xong, thì đã mất xác vì mất máu quá nhiều rồi.

Vì nghĩ đến tính mạng của mình, Nhạc Thiên vẫn đành phải ngừng mấy món đó lại.

Hệ thống khuyên nhủ cậu: “Không chừng tác dụng tăng dần lên thì sao, lần này thêm được hai giây, lần sau lại thêm năm giây, biến đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất.”

Nhạc Thiên: …giờ thì cậu cũng cảm thấy hệ thống đã bị biến đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất, càng ngày càng nín nhịn ủ mưu làm chuyện xấu.

Nhạc Thiên: “Thôi đủ rồi, cứ vậy đi.” Chảy máu mũi vẫn khó chấp nhận quá đi.

Hệ thống: Tiếc thế.

Lưu Trác không hổ là nam chính, đến chiến trường không tới nửa tháng, Trấn Viễn Hầu đã được hắn cứu về rồi, Nhạc Thiên ở hậu phương vênh váo làm hoàng đế tùy hứng của cậu. Nửa năm sau Trấn Viễn Hầu khải hoàn hồi triều, Nhạc Thiên vui mừng khôn xiết, tự mình đến cổng thành chào đón. Chủ yếu vẫn là muốn xem thử xem em bé nhà mình đi ra ngoài đã trưởng thành đến mức nào rồi.

Lá cờ lớn đỏ thẫm phất phơ, Nhạc Thiên hưng phấn đến mức bàn tay giấu trong tay áo đang phát run, song ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhin đoàn quân từng chút một tiếp cận cổng thành.

Cuối cùng thì người dẫn đầu cũng xuất hiện trong tầm mắt của Nhạc Thiên, hiển nhiên là Trấn Viễn Hầu đang cưỡi tuấn mã đen bóng toàn thân, khuôn mắt ông nghiêm nghị tinh thần không quá tệ, bên trái ông là Lưu Trác mà Nhạc Thiên sáng nhớ chiều mong.

Qua nửa năm trên chiến trường, mặt mũi Lưu Trác hơi ngăm một chút, tướng tá hình như cũng có cao lên, rắn rỏi ngồi trên con ngựa hãn huyết đỏ sẫm, trên người mặc áo giáp vàng ròng, khuôn mặt thiếu niên non nớt loáng thoáng hiện lên đường nét sắc bén. Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với Văn Nhạc Thiên đang cúi đầu nhìn mình, đôi mắt to tròn như nai con lóe lên nét vui mừng, trên mặt nở một nụ cười thật tươi, miệng khẽ mấp máy, hình như đang gọi “bệ hạ”.

Nhạc Thiên: …má ơi, em bé lại đẹp trai nữa!

Nhạc Thiên muốn cười, song vẫn rất dè dặt kiềm nén lại, chỉ liếc mắt rồi lập tức dời đi.

Trấn Viễn Hầu tháo giáp xuống ngựa quỳ đón Văn Nhạc Thiên, hai mươi vạn tướng sĩ đồng loạt xuống ngựa, tiếng nói như núi kêu biển gầm vang lên —— “Ngô hoàng vạn tuế.”

Nhạc Thiên: Đậu mớ, làm hoàng đế nhàn tản kiểu quá là vẻ vang đi, năm giây thì năm giây chứ.

Nhạc Thiên chỉ lộ mặt, tỏ ý kiến là phải quay về, mắt thấy bóng người màu đen xoay người, Lưu Trác nhanh chóng nói với Trấn Viễn Hầu: “Hầu gia, ta muốn hồi cung.”

“Đi đi.” Trấn Viễn Hầu hòa nhã nói.

Trên mặt Lưu Trác hiện lên nụ cười, “Đa tạ Hầu gia.” Rồi hắn lập tức trở mình cưỡi lên hãn huyết bảo mã, thúc ngựa chạy vọt vào theo khe hở cổng thành mới hé.

“Bệ hạ!”

Lúc Nhạc Thiên được người khác đỡ lên xe ngựa thì nghe thấy một tiếng gọi khàn khàn, đứng ở càng xe ngoái đầu lại nhìn thấy Lưu Trác khoái mã cưỡi gió ùa đến. Lông chinh màu đỏ trên đỉnh đầy tung bay, giáp vàng tỏa ra hào quang chói lóa dưới ánh nắng lung linh, thiếu niên tướng quân tiên y nộ mã (xiêm y mới bên tuấn mã).

“Xuy ——” Lưu Trác ghìm ngựa về phía trước, vội vàng nhảy xuống ngựa lấy mũ giáp vàng xuống, tiến lên trước quỳ một chân trên đất, gương mặt đẹp trai ngẩng lên, ánh mắt lấp lóe, “Bệ hạ, ta đã trở về.”

Nhạc Thiên thoáng nhìn hắn, vẻ mặt không có bao nhiêu vui mừng, hờ hững nói: “À.” Cung nhân đi theo vén mành xe ngựa lên, lại lạnh lùng nói: “Còn không mau tới.”

Lưu Trác lớn tiếng đáp: “Rõ!” Ba chân bốn cẳng mà lên xe ngựa.

Ngoài mặt Nhạc Thiên ghét bỏ nhìn Lưu Trác nón giáp vang rền, nhưng thực chất trong lòng đã tíu tít hết cả lên. Tham lam quét qua gương mặt tuấn tú cứng cỏi của Lưu Trác hai lần, rồi lại dời ánh mắt xuống lồng ngực rộng còn mang khôi giáp của hắn. Không biết thằng nhóc này lớn lên kiểu gì, mà đi ra ngoài nửa năm như ăn hormone vậy, xương cốt trên người đồ sộ to lớn như được thổi khí vậy.

Văn Nhạc Thiên đang nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn Văn Nhạc Thiên. Tất nhiên Văn Nhạc Thiên không hề có một chút thay đổi nào cả, dáng vẻ trắng như tuyết tôn quý như làm bằng sứ, thần thái và ánh mắt vẫn lạnh lùng kiêu ngạo trước sau như một, cậu đứng trên cổng thành, tay áo màu đen tung bay, ngạo nghễ ngông cuồng tự đại. Ngay cái nhìn đầu tiên Lưu Trác nhìn thấy cậu cả cơ thể đã vô thức run rẩy.

Trong vòng nửa năm rời khỏi Văn Nhạc Thiên, Lưu Trác thường xuyên nhìn thấy cậu trong mơ, Văn Nhạc Thiên trong mơ mang dáng vẻ ấy, vừa xa cách vừa lạnh lùng.

“Cởi áo giáp đi.” Nhạc Thiên đỡ mặt lười nhác nói.

“Vâng.” Lưu Trác lập tức cởi giáp, động tác hết sức gọn gàng, gần như chỉ trong thời gian một câu nói, áo giáp nặng nề trên người đã được đặt sang bên, chỉ còn lý y đỏ sẫm.

Nhạc Thiên ngoắc ngoắc tay, Lưu Trác nhoài người về phía trước, quỳ ở bên chân Văn Nhạc Thiên, Nhạc Thiên khều chiếc lục lạc trên cổ hắn, “Vẫn còn mang?”

“Phần thưởng của bệ hạ, tất nhiên phải mang.” Lưu Trác nhe răng cười, trên mặt là vẻ không nỡ rời xa, ôm chầm chân của Văn Nhạc Thiên, nghiêng đầu tựa vào đầu gối của cậu, “Bệ hạ, ta rất nhớ người.”

“Đánh thắng trận, muốn đòi thưởng gì?” Hiếm khi tâm trạng của Văn Nhạc Thên không tệ khẽ vuốt nhẹ búi tóc của Lưu Trác.

Lưu Trác thấp giọng nói: “Ta là nô tài của bệ hạ, làm chuyện gì vì bệ hạ cũng là việc đương nhiên, nào có tư cách đòi thưởng với bệ hạ.”

Tay Văn Nhạc Thiên lần trượt dần xuống cằm của Lưu Trác, nâng mặt hắn lên, sâu xa nói: “Ngươi nửa năm này, cái tài mồm mép có tiến bộ đấy, học từ ai đây?”

Lưu Trác khẽ mỉm cười, trong con ngươi như châu ngọc của thiếu niên ngây thơ thuần khiết không vấy bẩn tạp chất, “Lời ta nói với bệ hạ đều lời nói xuất phát từ đáy lòng.”

Nhạc Thiên: …tạì sao đã đi ra ngoài làm tướng quân đánh trận rồi, mà máu M của thằng nhóc này vẫn nặng thế chứ?

“Cẩu nô tài,” Văn Nhạc Thiên thả tay ra, lười biếng ngả người hơi dựa về phía sau, “Xoa bóp chân cho cô đi.”

“Vâng.” Lưu Trác dịu giọng đáp, giọng nói của thiếu niên còn trong thời gian biến giọng, khàn khàn thô ráp, hai bàn ở bên ngoài múa đao vung thương nửa năm cũng trở nên sần sùi hơn trước đây. Hắn cẩn thận khống chế sức mạnh từng li từng tí một, chỉ sợ làm đau Văn Nhạc Thiên.

Văn Nhạc Thiên nghiêng người nhắm hai mắt nói: “Ngươi đen hơn nhiều.”

Lưu Trác nhẹ giọng nói: “Dầm mưa dãi nắng trên chiến trường, đúng là đã đen hơn không ít, , bệ hạ không thích?”

Văn Nhạc Thiên khẽ hừm một tiếng, “Ngươi cũng không phải nữ tử, cô có gì mà thích với không thích.”

Lưu Trác nghe câu này, thoáng khựng lại, nỗi suy tư muộn phiền nhất trong lại từ từ nổi lên. Hắn đánh trận ở bên ngoài, mấy chuyện khác không để tâm, chỉ lo Văn Nhạc Thiên ở trong cung có khi nào sủng hạnh nữ nhân nào nữa không, hoặc là lại tìm nội thị nào đó giống Mạnh Lan Đình cho vui, là nam hay nữ, bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế vị trí của hắn.

Song những kẻ phàm phu tục tử kia sao có thể xứng đến gần Văn Nhạc Thiên?

Lưu Trác cụp mắt xuống, hai tay nắm nhẹ cẳng chân tinh xảo mềm mại của Văn Nhạc Thiên, đôi mắt to tròn như nai con thoáng sâu thẳm.

Xe ngựa vào cung, Lưu Trác nhảy xuống trước xe, hắn chỉ mặc lý y đỏ sẫm, hoàn toàn không quan đến khí trời lạnh giá bên ngoài, hai tay đỡ Văn Nhạc Thiên đi xuống xe ngựa, đồng thời ánh mắt không ngừng chú ý những khuôn mặt mới xung quanh.

Thoạt nhìn vẫn bình thường không có gì khác lạ, Lưu Trác thở phào nhẹ nhõm.

Nhạc Thiên ở ngoài cổng thành bị gió rét thổi một hồi lâu, thấy hơi đau đầu, về cung sai người châm lò huân hương muốn đi ngủ một lúc. Cậu nằm trên long sàng, trước khi nhắm mắt lại còn không quên dặn dò Lưu Trác, “Đi tắm cho sạch sẽ bụi bặm đi, bẩn chết đi được.”

“Vâng.” Lưu Trác dịu giọng đáp.

Trong cung điện có rất nhiều người mới đến song người cũ vẫn còn không ít, Lưu Trác cẩn thận tắm rửa một lúc, bôi đầy mỡ Ngọc Cơ vào lòng bàn tay mình. Sau khi chỉnh đốn xong xuôi, bèn gọi một cung nhân dò hỏi, “Bây giờ người hầu hạ kề cận bên bệ hạ là ai?”

Cung nhân cung kính trả lời: “Như Thanh và Vũ Đàn ạ.”

Hai người này là hai người lớn tuổi từ trước khi Lưu Trác đến, xem ra sau khi hắn đi rồi, Văn Nhạc Thiên không có tìm người mới đến hầu hạ.

Lưu Trác lại hỏi: “Hôm nay bệ hạ có triệu hạnh không?”

Cung nhân nói: “Đã nửa năm bệ hạ chưa triệu hạnh.”

Lưu Trác hoàn toàn yên tâm, dẫu là nam hay nữ, thì vẫn không có ai lọt được vào mắt Văn Nhạc Thiên! Văn Nhạc Thiên vẫn là Văn Nhạc Thiên của ngày xưa, sạch sẽ đẹp đẽ như pho tượng băng.

Trên mặt Lưu Trác hiện lên nụ cười như có như không, cho cung nhân lui đi rồi một mình đi vào bên trong điện.

Tấm màn che giường đỏ thắm buông xuống, soi lên bóng người trên long sàng. Hình như Văn Nhạc Thiên rất mệt, đầu giường châm hương an thần khói trắng lượn lờ, tôn cậu lên như rơi vào tiên cảnh. Một tay Lưu Trác đặt vào bên sườn, dần ngắm đến ngây dại.

Si mê dành cho Văn Nhạc Thiên vẫn chưa hề tiêu tan bởi khoảng cách và thời gian, trái lại càng ngày càng đậm, gần như vừa hết bận rộn, Lưu Trác đều sẽ nhớ đến Văn Nhạc Thiên. Chính Lưu Trác cũng không nói rõ được không tả rõ được, tình cảm với Văn Nhạc Thiên là d*c v*ng thiếu niên bất chợt nảy sinh? Là yêu thích? Hay là điều gì đó khác? Quá nhiều thứ đan xen, giống như mùi hương nồng nặc trên người Văn Nhạc Thiên, vừa phức tạp lại vừa suy đồi.

Dựa vào cạnh long sàng, Lưu Trác nhẹ nhàng áp mặt mình vào tấm màn đỏ thắm ngắm nhìn gò má mờ mờ ảo ảo của Văn Nhạc Thiên. Hắn có thể xốc màn lên lén nhìn Văn Nhạc Thiên, Văn Nhạc Thiên chắc chắn sẽ không phát hiện ra, song hắn không muốn làm như vậy, chỉ cần lướt qua rồi thôi ngay, ngắm hoa trong sương như thế này là đủ rồi.

Nhạc Thiên ngủ xong tỉnh dậy, Lưu Trác vẫn luôn canh chừng bên cạnh long sàng vội vàng lui về sau nửa bước, chờ Văn Nhạc Thiên xốc lên chăn duỗi chân ra thì mới tiến cầm tất chân lên.

Văn Nhạc Thiên còn đang ngáp một cái, có vẻ như chưa tỉnh ngủ hẳn, Lưu Trác tay run run nâng chân Văn Nhạc Thiên, đã nửa năm rồi hắn không được chạm vào đôi chân này, có phần mất kiểm soát, “Bệ hạ còn muốn ngủ nữa không?”

“Không được,” Nhạc Thiên lười biếng nói, “Triệu Trấn Viễn Hầu.”

“Vâng.” Lưu Trác thấp giọng đáp lại, ngón tay không mang một chút tham dục nâng mắt chân tinh xảo lên, mang vớ vào bàn chân như ngọc bích trắng không chút tì vết, “Chân bệ hạ hơi lạnh.”

Nhạc Thiên: …đừng nói nữa, vốn dĩ cơ thể của Văn Nhạc Thiên ngoại trừ ba giây ra thì cũng tạm ổn, song được cậu bồi bổ thành ra sinh bệnh, máu mũi chảy cả sọt. Cái tật chân lạnh tay lạnh ban đầu càng trở nặng hơn, vừa vào đông đã lạnh đến phát hoảng. Văn Nhạc Thiên mắc bệnh sĩ tới chết, nên cũng không thể đốt lò sưởi hay gì cả.

Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Khí trời lạnh, tất nhiên chân cũng lạnh.”

Lưu Trác nâng bàn chân còn lại lên, nhẹ nhàng thở một làn hơi nóng ấm vào mu bàn chân tái nhợt của Văn Nhạc Thiên, ngẩng đầu nói: “Bệ hạ nên bảo vệ thân thể.”

Hơi nóng phả vào mu bàn chân, thổi đến mức lòng dạ Nhạc Thiên tê rần, đối diện với đôi mắt to tròn hết sức chân thành của Lưu Trác, thẳng chân thưởng hắn một đá, “Lắm miệng!”

Dùng sức rồi mới nhận ra Lưu Trác ngày hôm nay đã không thể so với ngày xưa, cơ bắp trên người cứng ngắc, Văn Nhạc Thiên lá ngọc cành vàng (1), suýt nữa đã tự làm mình đau, may nhờ Lưu Trác phản ứng nhanh, đã sớm lùi nhanh về sau, biểu diễn cảnh lăn ba vòng lâu ngày không thấy.

Nhạc Thiên không kiềm được, trên mặt hiện lên ý cười, Lưu Trác lăn ra cách đó không xa, một tay che lồng ngực, cũng nở nụ cười với Văn Nhạc Thiên, “Bệ hạ lại thưởng ta một cái tát đi.”

“Cút.” Nhạc Thiên duỗi chân ra, “Đừng lề mề nữa, ngươi vừa trở về, cô lại có thêm nhiều việc.”

Trấn Viễn Hầu đợi trong đại điện từ sớm.

Văn Nhạc Thiên là một hoàng đế nhàn tản không sai, nhưng từ trước đến Trấn Viễn Hầu chưa từng xem đứa cháu ngoại này là con rối, sau mỗi lần đánh trận đều tận tụy đến báo cáo lại cho Văn Nhạc Thiên.

Bóng dáng Văn Nhạc Thiên vừa xuất hiện, Trấn Viễn Hầu lập tức đứng dậy hành lễ, Nhạc Thiễn phẩy tay ra hiệu miễn lễ, Trấn Viễn Hầu ho nhẹ một tiếng, nói với Văn Nhạc Thiên: “Bệ hạ, có thể cho Lưu Trác tránh đi không?”

Nhạc Thiên ngước mắt, “Tại sao?”

“Lưu Trác lần này cũng có trong đội xuất chinh, thần cho rằng vẫn nên tránh đi thì hơn.” Trấn Viễn Hầu dịu giọng nói.

Lưu Trác cũng vội vàng khom mình hành lễ, “Bệ hạ, thần tạm thời xin cáo lui.”

“Đi xuống đi.” Nhạc Thiên phất phất tay.

Đến khi trong điện chỉ còn lại hai người là Trấn Viễn Hầu và Văn Nhạc Thiên thì Trấn Viễn Hầu mới thay đổi vẻ mặt, trầm giọng nói với Văn Nhạc Thiên: “Bệ hạ, kẻ này độc ác, không thể giữ lâu!”

Nhạc Thiên: Ông ngoại sao ông có thể nói nam chính cứu ông như thế chứ! Với cả em bé mình nuôi độc ác chỗ nào chứ, ngày nào cũng ăn chửi ăn đánh, còn sợ máu M quá nặng đây, mới nãy còn xin cậu cái tát nữa.

“Sao Trấn Viễn Hầu lại nói như vậy?” Nhạc Thiên thật sự nghi ngờ hỏi lại.

Sắc mặt Trấn Viễn Hầu nặng nề, “Lần này thần dẫn binh đi nước cờ hiểm, đuổi theo địch quá sâu, làm hại bệ hạ bận lòng cho người đi cứu viện. Bệ hạ phong Trần Hoài Trứ là chủ tướng, Lưu Trác làm phó tướng, có phải thế không?”

“Đúng là như thế, Lưu Trác làm không được?” Nhạc Thiên hờ hững đáp.

Trấn Viễn Hầu thở dài một hơi sâu xa, “Vậy thì bệ hạ cũng biết Trần Hoài Trứ giữa đường đi ngựa hoảng loạn té ngã gãy cổ.”

Năm ngón tay Văn Nhạc Thiên gõ nhẹ lên ngự án, cau mày nói: “Ý của ông đó là do Lưu Trác làm?”

Trấn Viễn Hầu nói: “Chuyện này thần không có chứng cứ, chỉ là hoài nghi suy đoán mà thôi, nhưng sau khi Trần Hoài Trứ ngã ngựa chết, bộ hạ của hắn không phục yêu cầu tra rõ, Lưu Trác chém đầu thuộc hạ của hắn, đó là sự thật.”

Văn Nhạc Thiên không phản đối, “Chậm trễ quân cơ, nên chém.”

Trấn Viễn Hầu nói bằng vẻ mặt sầu thảm: “Chém liên tục bảy mươi sáu người, cũng là nên chém?”

Nhạc Thiên: …!!! Trời đậu, thế thì không thể nào là em bé mình nuôi được!

__

(1) lá ngọc cành vàng: Gốc là 身娇肉贵 – thân kiều nhục quý, mô tả về cơ thể và cuộc của một người quý và giá trị hơn những người do gia đình giàu có và địa vị xã hội nhất định (ví dụ như con cái trong gia đình thượng lưu).

Nguồn: shyyp.net

Trước Tiếp