
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Editor: Gấu Gầy
Tần Kiến không ít lần ngồi xe cảnh sát, những lần trước là bị bắt.
Đây là lần đầu tiên cậu ngồi xe cảnh sát với tư cách "người lương thiện", trong lòng hơi lấn cấn.
Cậu nghe Tống Thành Nam trò chuyện với các cảnh sát của đồn công an trước nhà ga, thoải mái, tự nhiên, chỉ vài câu đã thân thiết với mọi người. Tần Kiến rất thích nghe Tống Thành Nam nói chuyện, hào sảng, chân thật, chân thành, không hề khinh mạn cũng không quá nhiệt tình, cư xử đúng mực và biết điều.
Ai mà chẳng thích Tống Thành Nam, Tần Kiến nghĩ.
Lúc này, Tống Thành Nam nhận điếu thuốc từ một cảnh sát, anh cười gài lên tai: "Thằng nhóc nhà tôi sợ mùi thuốc lá, tôi cố gắng không hút thuốc trước mặt nó, trông trẻ thật sự không dễ dàng, đành phải để mọi người cùng tôi nhịn một lát vậy."
Anh cảnh sát đưa thuốc nhìn Tần Kiến, nói bằng vẻ trêu chọc: "Thằng nhóc này sợ mùi thuốc lá? Tôi làm nhiệm vụ thấy nó lăn lộn trong đám cò mồi lanh lợi lắm, chưa thấy nó chịu thiệt bao giờ. Trong người nó có một sự lì lợm, ngay cả mấy tay anh chị mà nó cũng không sợ. Tôi còn tưởng thằng bé này phải hổ báo lắm, không ngờ lại đỏng đảnh như con gái, ha ha."
Đàn ông Đông Bắc trêu chọc trẻ con xưa nay không kiêng kỵ gì, cảnh sát nhân dân cũng không ngoại lệ. Tần Kiến vừa định trợn mắt đã bị ánh mắt của Tống Thành Nam ngăn lại. Cậu bĩu môi mở cửa xe, buông một câu: "Chuyến xe tiếp theo sắp đến rồi, tôi ra cửa đợi."
"Ừm". Anh cảnh sát châm thuốc, nhìn bóng lưng cậu nhóc ngoài cửa sổ, cười nói, "Tính cách cũng mạnh mẽ đấy, giận dỗi nhanh thật."
Tống Thành Nam nhìn bóng lưng ngổ ngáo kia, khóe miệng nhếch lên: "Nhím con thôi, gai càng nhọn, bụng càng mềm. Thằng nhóc này cũng không dễ dàng gì, mong anh sau này chiếu cố nó một chút."
"Yên tâm đi." Người cảnh sát cười toe toét, "Cảnh sát nhân dân sẽ không làm việc ít hơn chủ nhiệm cộng đồng đâu."
Vừa rồi không dám đóng cửa mạnh, Tần Kiến hơi ấm ức. Bóng dáng trong xe cảnh sát mờ ảo, nhưng vẫn phì phèo thuốc lá một cách thư thái. Tần Kiến nhìn, chút bực bội trong lòng lập tức tan biến ngay, như sương mù buổi sớm gặp ánh mặt trời, dù có bao phủ cả đêm đen cũng không địch lại một phần ấm áp rực rỡ.
Mấy ngày nay Tần Kiến thường nghĩ đến đêm giao thừa đầy tiếng pháo, nghĩ đến dáng vẻ yếu đuối ủy mị của mình, nghĩ đến mạng nhện trống trơn và sống mũi cay cay.
Mỗi khi lướt qua những hình ảnh đó, Tần Kiến lại muốn tự tát mình một cái. Cậu sẽ làm chậm suy nghĩ, kéo dài ký ức từng chút một. Trong từng khoảnh khắc, từng khung hình, cậu sẽ nghiêm túc hồi tưởng lại từng câu nói của Tống Thành Nam, từng biểu cảm trên khuôn mặt anh, thậm chí từng cử chỉ nhỏ nhặt.
Như một cái máy khắc, Tần Kiến dùng hồi ức sâu sắc, khắc ghi từng chi tiết của đêm hôm đó vào trong tâm trí và máu thịt của mình, giống như con trai vụng về giấu ngọc, chỉ biết cất giấu những thứ quý giá nhất vào sâu trong da thịt.
Đã rất lâu rồi, Tần Kiến không còn coi trọng ngày lễ Tết, nhưng đêm đó cậu đã ước một điều ước năm mới.
Mong Tống Thành Nam ở lại lâu hơn, lâu hơn nữa...
Sau đêm đó, Tống Thành Nam chủ động đề nghị cùng cậu đi cò mồi ở ga tàu trong dịp Tết. Khi nghe thấy lời này, Tần Kiến hoàn toàn sững sờ, cậu không biết mình có gì mà khiến Tống Thành Nam làm như vậy?
Thật ra vấn đề này không cần phải suy nghĩ. Ngoài hoàn cảnh đáng thương ra thì còn có thể là vì dễ thương? Tần Kiến sờ lên mặt mình rồi hít mũi một cái, lần đầu tiên cảm thấy tính cách khó ưa của mình thật khốn nạn.