Nguyễn Lão ngồi khoanh chân. Phía sau ông, Trương Chân Nhân c*̃ng đang ngồi xếp bằng, hai tay áp lên lưng ông, có vẻ như đang giúp ông vận khí chữa thương. Bên cạnh Nguyễn Lão, trên mặt đất có ba cây kim dài, đầu có dính máu đen, chính là độc châm vừa rút ra khỏi cơ thể Nguyễn Lão. Cách đó không xa, Thái Thượng Lão Quân c*̀ng Tôn Ngộ Không đang xì xào to nhỏ, bàn luận gì đó.
“Lão Quân, theo ta nghĩ, độc này giải như thế này...”
Thực ra, sự tích về Tôn Ngộ Không rất nhiều người biết, thế nhưng, đa phần chỉ nhớ các chiến tích trong đánh nhau, trừ yêu diệt quái c*̉a hắn, mà quên mất trong bảy mươi hai phép thần thông c*̉a hắn có bao gồm cả thành thạo y dược, luyện đan, chẩn bệnh. Quả thực, c*̃ng ít khi Ngộ Không hắn dùng đến các phép này, nhưng mấy sở học này c*̉a hắn c*̃ng không hề yếu. Chả thế mà trên đường phò tá Đường Tăng đi thỉnh kinh, có mấy lần hắn đã ra mặt chữa bệnh, cứu người. Nay, Nguyễn Lão bị trúng độc, Thái Thượng Lão Quân chẩn qua nhưng c*̃ng không dám chắc hoàn toàn, nên đã gọi Ngộ Không ra đàm luận lại. Hai người to nhỏ nãy giờ là để trao đổi suy nghĩ, chẩn đoán.
“Lão đạo c*̃ng nghĩ vậy, thế nhưng còn điểm này ngươi nghĩ sao...?” Thái Thượng Lão Quân gật gù nhưng còn hỏi lại.
“Cái đó, theo Lão Tôn nghĩ,...”
Hai người bàn to tán nhỏ một hồi, cuối c*̀ng như đạt được nhất trí, c*̀ng nhau quay lại chỗ Nguyễn Lão c*̀ng Trương Chân Nhân. Thái Thượng Lão Quân rút từ trong người ra một cái bình ngọc, đưa cho Trương Chân Nhân, đoạn nói với Nguyễn Lão:
“Nguyễn Lão, ta với Ngộ Không nghĩ độc này nên dùng trước một viên Vạn Độc Thanh Trừ Đan, dùng linh khí khu trừ phần lớn độc tính, rồi trong vòng bảy bảy bốn mươi chín ngày dùng bảy viên Thanh Tâm Đan c*̀ng hai mươi mốt viên Ngũ Hành Chân Đan để khu trừ nốt chất độc c*̀ng bồi bổ. Ý lão ra sao?”
Nguyễn Lão nghe vậy thì yếu ớt nuốt viên thuốc Trương Chân Nhân đưa, rồi thều thào nói:
“Bần đạo c*̃ng không nghĩ được phương án nào hay hơn. Thế nhưng Ngũ Hành Chân Đan đan phương, bần đạo chưa xem qua, thỉnh Lão Quân chỉ giáo.”
Ngộ Không nghe vậy thì nói chen vào:
“Thực ra thì nếu dùng ba viên Vạn Độc Thanh Trừ Đan có thể hoàn toàn khu trừ được độc tính ngay lập tức, thế nhưng loại đan dược này cả luyện chế c*̃ng khó, mà tìm nguyên liệu còn khó hơn. Hiện tại, Lão Quân c*̃ng chỉ còn hai viên. Vậy nên, chúng ta mới phải thất sách dùng Thanh Tâm Đan c*̀ng Ngũ Hành Chân Đan để bù đắp. Nguyên liệu Thanh Tâm Đan hẳn là lão có thể tự kiếm, thế nhưng Ngũ Hành Chân Đan quả thực có chút rắc rối.”
Vạn Độc Thanh Trừ Đan này là đan dược thất phẩm, chỉ có Dược Sư như chính Nguyễn Lão và Thái Thượng Lão Quân mới có cơ hội luyện thành. Không những luyện ra loại đan dược này vô c*̀ng khó khăn, mà nguyên liệu luyện đan thôi c*̃ng vô c*̀ng khan hiếm. Ba nguyên liệu chính c*̉a đan là nước mắt phượng hoàng, vảy rồng vạn tuổi, c*̀ng hạt giống cây Bồ Đề. Ngoài ra còn hơn trăm loại dược liệu phụ, cái nào cái nấy đều có tác dụng giải độc. Vì thế mới mang tên Vạn Độc Thanh Trừ Đan. Đan dược này hiệu quả trừ được mọi loại độc, vậy mà cần đến ba viên mới đủ, đủ hiểu chất độc Nguyễn Lão trúng kinh khủng tới mức nào. Nếu đổi là một người khác, hay không có mặt ba người Thái Thượng Lão Quân, Tôn Ngộ Không c*̀ng Trương Tam Phong ở đây, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Thanh Tâm Đan c*̃ng là một loại đan dược cấp bốn, trong mắt Nguyễn Lão chẳng coi vào đâu, vì nó đối với ông chỉ là một loại đan dược trị thương, giải độc cấp thấp có chút tác dụng bồi bổ linh hồn. Còn Ngũ Hành Chân Đan thì lại là một loại đan dược khá là cổ quái, c*̃ng khó trách Nguyễn Lão không biết luyện chế. Đan dược này cần thu thập năm loại nguyên liệu mang năm loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ làm nguyên liệu chính, lại cần mấy chục loại dược thảo khác làm chất dẫn. Tác dụng c*̉a đan dược không liên quan gì đến chữa thương hay trừ độc, mà tùy vào nguyên liệu c*̀ng cách phối chế, liều lượng mà có hiệu quả khác nhau, khi thì là bổi bổ, lúc thì lại là độc dược, lúc thì lại mang các hiệu quả dạng như bổ thận, tráng dương hay tăng thể lực. c*̃ng thật không rõ Ngũ Hành Chân Đan mà Ngộ Không và Thái Thượng Lão Quân định luyện chế lần này sẽ mang tác dụng gì đây?
“Không được!” Ngộ Không quả quyết, “Nếu lão không dùng Ngũ Hành Chân Đan thì không nhưng độc tính sẽ lai rai không thể hết hẳn, mà thậm chí còn làm giảm tu vi c*̀ng gây họa về lâu dài sau này!”
“Đúng đó, Nguyễn Lão!” Thái Thượng Lão Quân tiếp lời, “Ta c*̀ng Đại Thánh đã thương nghị rất kỹ rồi mới tính đến cách này. Ngoài cách này ra, không có phương án tốt hơn đâu!”
“Ông c*̃ng nên tin vào bọn trẻ một chút!” Trương Chân Nhân nãy giờ im lặng c*̃ng khuyên nhủ, “Coi như đây là một thử thách cho bọn chúng. Hẳn chúng sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu.”
Muốn biết liệu nguyên liệu giải dược c*̉a Nguyễn Lão đã được thu thập như thế nào, c*̃ng như diễn biến tiếp theo tại giải giao hữu, xin chờ chương sau sẽ rõ.
Do đã thi xong (Thực ra còn một môn nữa cơ mà ta k tự tin nên hoãn môn đấy sang kỳ sau mới thi) nên từ tuần sau sẽ khôi phục lại tốc độ viết 2-3 chương một tuần. Với cả tuy Tết 2018 đã qua nhưng trong truyện này thì lại sắp sửa đến Tết 2006. Vậy nên các đạo hữu chuẩn bị cùng ta hồi tưởng lại cái Tết của 12 năm trước nhé!