Trùng Nữ - Đằng Hồ

Chương 9

Trước Tiếp

Ông từ Quỷ Y Cốc lấy đi hạt giống tuổi thọ. Tâm bệnh vốn không có thuốc chữa. Tuổi thọ trên đời này là bảo toàn, muốn vì con gái ông mà kéo dài tuổi thọ thì chỉ có thể dùng của chính mình để đổi lấy.

Hạt giống tuổi thọ chính là một loại ác cổ như vậy. Trồng nó trong lòng, nó sẽ hút sạch mạng sống của vật chủ, sau đó kết ra một quả trùng, rơi vào trạng thái ngủ đông. Lúc này lại để người khác ăn vào, chỉ cần cổ trùng không tỉnh, người dùng tuổi thọ gần như không khác gì người thường. Chỉ là quá trình hạ cổ này vô cùng thống khổ.

Kỷ phụ tự biết không thể để con gái phát giác, vội vã trở về nhà, định cho con gái một mối hôn sự rồi tự nhốt mình trong thư phòng, không cho phép ai vào.

Đêm đó, trời mưa rất lớn. Kỷ Ngọc Tư chật vật chạy trong màn mưa, nàng cảm thấy khuất nhục, nàng cảm thấy phẫn nộ, nàng không biết gì cả, chỉ có oán hận ngập tràn trong lòng.

Nàng liều mạng đập cửa thư phòng. Nàng gào thét:

"Cha, một năm cha không về lấy một lần, vừa về đã muốn gả con đi thật xa. Cha ơi cha, rốt cuộc con là gì trong lòng cha?"

Nàng nức nở như một con thú nhỏ. Lòng bàn tay rướm máu, váy áo cũng dính đầy bùn đất, nàng tựa người vào cánh cửa, nghẹn ngào khóc như đứa trẻ lạc đường, mãi mãi không tìm được con đường về nhà. Mơ hồ và bất lực:

"Cha hận con đi có phải không? Cha trách con có phải không? Chê con không phải thân nam nhi, không thể kế thừa y bát của Kỷ gia. Cha, cầu xin cha, mở mắt ra nhìn con đi. Con nhất định sẽ chăm chỉ học hành, sẽ không thua kém nam nhi, sẽ không khiến cha mất mặt. Cha đừng đuổi con đi có được không? Nơi này mới là nhà của con, con không muốn đi đâu cả!"

Mà ở phía sau cánh cửa. Kỷ phụ luôn phải chịu đựng nỗi đau sâu xé của cổ trùng nảy mầm, kết trái. Sinh mệnh của ông không ngừng bị hút cạn, ông không còn sức lực, cả người ngã quỵ xuống đất.

Ta rũ mắt: "Chỉ là, để tính mạng của một người con gái được xây dựng trên tính mạng của người cha. Con gái muốn sống, vậy thì cha chỉ có thể chết. Nếu biết chân tướng, chẳng phải quá tàn nhẫn với ngươi sao?"

Trong phòng, chỉ còn tiếng y phục sột soạt cùng tiếng da thịt và xương cốt cọ xát vào gạch đá.

Kỷ phụ gắng gượng bằng tình thương yêu con gái, cuối cùng cũng bò được đến bên cửa. Ông tựa đầu lên cánh cửa. Giọng nói rất khẽ, khàn đặc: 

"... Ngọc Tư, đi đi."

Đi thật xa đi.

Bay thật cao đi.

Từ nay về sau, ý trời cũng không thể trói buộc con nữa. Vùng vẫy thoát khỏi gông cùm xiềng xích, bước những bước dài về phía trước, ngẩng cao đầu, đi đi. Đừng quay đầu lại, đừng quay đầu lại nữa...

Hai người cách nhau một cánh cửa gỗ dày, đêm nay không trăng, không ánh sáng, không nến không đèn, chỉ có mưa lớn trút xuống, tưới lên hai trái tim một tầng mây mù thê lương mà chẳng ai hay biết. Vận mệnh thật tàn nhẫn. Vận mệnh tạo ra hiểu lầm.

Lần đầu Kỷ Ngọc Tư phát bệnh tim, nàng đã ngất đi. Và cuối cùng, kẻ hái được quả ngọt của hai cha con này lại là Từ Mạc Lý. Giờ đây, cuối cùng Kỷ Ngọc Tư cũng biết tất cả, nàng khó nhọc đưa tay ra, muốn chạm vào vầng trăng treo trên không trung, giọng nói vụn vỡ khó nghe:

"Cha ơi... xin lỗi…”

"Con cho rằng cha chưa từng yêu con, con chỉ giận dỗi với cha, nghĩ rằng, nếu con làm ra chuyện gì khiến cha mất mặt, cha sẽ xuất hiện, dù là hung hăng dạy dỗ con vài câu... cũng tốt rồi..."

Toàn thân nàng run rẩy, lồng ngực mở toang, con trùng cổ cũng dần ngừng giãy giụa, toàn thân tím tái vì cái chết đã cận kề.

Trước khi nhắm mắt. Kỷ Ngọc Tư lệ nhòa, hé miệng, lại nhìn ta:

"Ngươi rơi xuống vách đá... không phải do ta làm."

"Cẩn thận... Thái tử và Từ Mạc Lý... bọn họ mới là đồng bọn..."

Tập 4.

11.

Mồng ba tháng Chạp, yến tiệc thưởng mai trong phủ Trưởng Công chúa. Rạp hát đã dựng xong. Mọi chuyện đã chuẩn bị đâu vào đấy, chỉ chờ lên sàn diễn.

Trưởng Công chúa Triều Nguyệt là con gái độc nhất của Nguyên hậu, không chỉ có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, mày ngài mắt phượng lại cực kỳ giống Nguyên hậu đã sớm qua đời; lại còn thông minh lanh lợi, thi từ ca phú, văn thao võ lược, không gì là không biết.

Đế vương sủng ái nàng vô cùng, quy cách đãi ngộ thậm chí từng vượt qua cả Thái tử do Kế hậu sinh ra.

Năm Triều Nguyệt sáu tuổi, phụ thân từ vương gia biến thành hoàng đế, trong đại điển đăng cơ, nắm tay nàng từng bước lên điện, thấy chúng thần cúi đầu, hô vang vạn tuế; thấy nhật nguyệt tinh thần xoay vần trên không, mà chân dẫm núi tựa sông, mắt thấy, tay chạm, thiên hạ đều nằm gọn trong lòng bàn tay.

Hoàng đế bế nàng lên, nói rằng:

"Triều Nguyệt, con xem, đây chính là phong cảnh mà thiên tử có thể nhìn thấy."

Có lẽ chính vào lúc đó, Triều Nguyệt đã gieo xuống hạt giống dã tâm, điên cuồng sinh trưởng, đã ăn sâu vào máu thịt mà không thể tách rời. Huống chi, phụ thân còn thường xuyên ôm nàng trong lòng, cùng xem tấu chương, điểm son mộc một cái, chính là sinh tử cùng vinh nhục của vô số người, lực đạo vạn quân.

Triều Nguyệt thích Ngự thư phòng, nàng ảo tưởng một ngày nào đó, mình cũng có thể trở thành chủ nhân nơi này. Nhưng chướng ngại trùng trùng.

Nguyên hậu đã chết từ lâu, ngoại tổ phụ cũng chỉ là một vị quan nhàn tản; Kế hậu như mặt trời ban trưa, tiểu tử mới sinh hung ác tàn nhẫn, một mực nhìn chằm chằm vào nàng:

"Tỷ tỷ, biên cương có biến động, thế mà phụ hoàng lại muốn đi đánh giặc chứ không phải là đàm phán hoà bình. Nếu một ngày nào đó, ta trở thành chủ nhân của thiên hạ này, việc làm đầu tiên chính là gả tỷ đi hòa thân."

"Không tốn một binh một tốt, kết hai nước trăm năm hòa hảo!"

Triều Nguyệt dùng một roi quất hắn lăn xuống bậc thềm. Đứng trên cao nhìn xuống hắn, cười nói:

"Nhìn cái dáng vẻ vô dụng của ngươi kìa! Cũng xứng làm Thái tử một nước sao?"

"Không cần đệ đệ bận tâm. Bản cung đã chọn người để gả rồi."

Người Triều Nguyệt muốn gả là Trấn Bắc tướng quân. Cách thức cũng rất đơn giản, nghe nói tướng quân hồi triều, nàng chặn đường ngay trên phố xá tụ tập biết bao dân chúng vây xem. Mà nàng hoàn toàn không hề sợ hãi, trâm cài trên đầu khẽ lay động, ánh vào đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, tràn đầy sức sống:

"Này, nghe nói ngươi ba mươi tuổi mà chưa cưới vợ, ngươi thấy ta thế nào?"

Tướng quân bất đắc dĩ nói: "Điện hạ, đừng náo loạn nữa."

Triều Nguyệt liền hướng về phía hắn cười tươi, sống lưng thẳng tắp:

"Chiến trường không có mắt, ngươi không biết khi nào sẽ chết. Ta tôn trọng ngươi là nam nhân thực sự, trong lòng cảm mến ngươi. Huống chi, ta là Trường Công chúa của bản triều, nếu ngươi cưới ta, sau khi ngươi chết, ta đảm bảo cha mẹ, người nhà, thuộc h* th*n vệ của ngươi, ta đều có thể giúp ngươi lo liệu thỏa đáng."

Tướng quân động lòng rồi ——

Một nữ tử xinh đẹp, cao quý như vậy còn có thể giải quyết mối lo về sau của hắn, thiên hạ này không có một nam nhân nào có thể chống đỡ được. Huống chi, khi nàng nói những lời này, lông mày nhướng lên, ánh mắt rực rỡ, cả người như đang phát sáng. Tướng quân không thể rời mắt khỏi nàng.

Trước Tiếp