
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Đến khi ông tỉnh lại, hai nhà đã định xong hôn ước. Cục diện không thể cứu vãn. Kỷ Ngọc Tư náo loạn đến tận cửa, muốn đòi một lời giải thích, lời lẽ của nàng gay gắt:
"... Các người quả thực khinh người quá đáng. Con trai ngài đã muốn thân thể của ta, hiện giờ trong bụng ta cũng đã mang cốt nhục của hắn. Ngài lại định hôn cho hắn với người khác, là chê gia cảnh nhà ta sa sút, không người chống lưng sao?”
"Ta không phải là đất nặn. Thượng thư đại nhân, hôm nay ta nói thẳng ở đây, bài thi giành được Trạng nguyên lang của Từ Mạc Lý, là ta thay hắn làm. Nếu ngài dám để nữ nhân khác bước chân vào cửa Từ gia, ta lập tức đi gõ trống kêu oan. Nhà các người muốn phú quý, muốn có đứa cháu này, hay là muốn đoàn tụ ở dưới điện Diêm Vương, Từ đại nhân hãy suy nghĩ cho kỹ đi!"
Từ phụ lại muốn ngất đi. Liều mạng day nhân trung, tức khắc gọi Từ Mạc Lý đến thư phòng. Ngày đó, hai người nói chuyện gì đã không thể khảo chứng. Chỉ là đêm đó, Từ phụ đột ngột qua đời.
Kỷ Ngọc Tư vẫn luôn cho rằng là a tỷ của ta hãm hại, hai người kết xuống mối thù này. Trên người nàng ta đã có tầng ô danh này, chỉ có thể cắn răng làm thiếp. Trong lòng lại vẫn luôn áy náy đối với cái chết của Từ phụ, đối mặt với Từ Mạc Lý, quả thực muốn gì được nấy.
Hiện giờ chân tướng đã rõ. Nữ Tố nhẹ nhàng chớp mắt:
"Từ lang, ngươi xem, ta yêu ngươi đến nhường nào. Cái ả Kỷ thị kia có chút nghi ngờ, ta liền dẫn dắt ả ta đi đấu đá cùng với Ân Nhược Ỷ, lưỡng bại câu thương, gột rửa sạch sẽ mọi hiềm nghi cho ngươi, đây chẳng phải là vì muốn tốt cho ngươi sao?"
Từ Mạc Lý liều mạng giãy giụa, gần như là gầm lên:
"Vu oan! Đây là vu ona giá hoạ! Ngươi chỉ dùng mồm mép vu khống trắng trợn, chẳng lẽ cứ như vậy là có thể định tội bản quan sao? Ta là Nội các quan liêu do Hoàng thượng đích thân phong, các ngươi không tin ta, lại tin lời của một tên trộm? Đây còn có thiên lý, còn có vương pháp nữa sao?"
Nữ Tố lẳng lặng nhìn về phía Từ Mạc Lý, nở nụ cười sâu kín:
"Ai nói không có chứng cứ?"
"Từ lang, không phải ta đã nói ngươi, thủ đoạn giết người của ngươi thật sự vụng về, thế mà lại đi dùng thạch tín, còn là đi mua ở hiệu thuốc, để lại ghi chép rõ ràng. Nếu không phải ta giúp ngươi che giấu, ra tay chỉnh sửa thi thể phụ thân ngươi, lại còn giết luôn cả chưởng quầy kia để diệt khẩu thì làm gì có được vinh hoa như hôm nay? Ngươi sớm đã bị xử trảm ngay ngày hôm ấy rồi!”
Nàng như nghĩ đến điều gì, lại che miệng, ý cười sâu xa mà âm u:
"Đúng rồi, bản ghi chép kia, ta luôn mang theo bên mình mọi lúc mọi nơi. Từ Lang, ta vì ngươi mà trả giá tất cả, đến hôm nay ngươi vẫn chưa hiểu ra, ai là người yêu ngươi nhất sao?"
Dứt lời, nàng tháo túi hương đeo bên cổ xuống. Mở ra đổ xuống, một tờ giấy mỏng nhẹ rơi chầm chậm trên đất, mọi người đều thấy rõ ràng từng chữ một.
Từ Mạc Lý không nhịn được nữa: "Đủ rồi!"
Triều Nguyệt ra hiệu, hộ vệ liền mở ra một lối, Từ Mạc Lý được thoát thân. Hắn điên cuồng xông lên, vừa đánh vừa mắng nữ nhân tố, hung hăng đâm lưỡi dao găm vào thêm hai tấc.
Nữ Tố tố hộc ra một ngụm máu lớn nhưng nàng không cảm thấy đau, cũng chẳng có cảm giác gì. Chỉ là nghiêng đầu, cắn lên vai Từ Mạc Lý. Từ Mạc Lý kêu lên một tiếng, vừa giận vừa đau vừa gào thét, hoàn toàn mất hết phong độ, rút dao găm ra, lại đâm vào, cứ như vậy lặp đi lặp lại trên người Nữ Tố, đã đẫm máu, đâm đến mức không còn ra hình người.
Đợi hộ vệ xông lên, kéo hai người ra, chỉ thấy Nữ Tố đã tắt thở từ lâu. Song nàng vẫn mỉm cười, nụ cười hạnh phúc mà quỷ dị. Trong miệng còn ngậm một miếng thịt nơi bả vai của Từ Mục Lý, như thể muốn hòa tan vào cùng hắn, sống chết chẳng rời, cùng kết duyên nơi hoàng tuyền.
Mà Từ Mạc Lý, coi như xong đời rồi. Hắn cúi đầu, cả người như đưa đám:
"Oan uổng, oan uổng! Ta bị tiện nhân này hại thảm rồi!"
Trong mắt Triều Nguyệt công chúa dâng đầy sát khí.
Nàng lạnh giọng: "Áp giải súc sinh này xuống, bản án này, ta muốn tự mình xét xử!"
Đợi đám người tản đi.
Ta cúi người, nhẹ nhàng vung dao, gỡ mặt nạ da người của “Liễu Chi” khỏi thi thể Nữ Tố. Lật ngược lên, lớp da mỏng như cánh ve, mịn như ngọc, mơ hồ còn giữ nét linh động duyên dáng của chủ nhân thuở sinh thời.
Ta thở một tiếng thật dài:
"Liễu Chi, cảm ơn ngươi, đã thay ta chăm sóc A tỷ nhiều năm như vậy.”
"Người có thể sống hèn mọn như kiến cỏ, cũng có thể đẹp đẽ như thần."
Có hai hàng lệ, men theo má trượt xuống.
Triều Nguyệt công chúa cũng không đành lòng nhìn, nàng quay lưng lại, rầu rĩ nói với ta:
"Ân Nhược Ỷ, bản cung đã hứa với ngươi, việc này xong xuôi sẽ tung tin đồn trong thiên hạ rằng 'ngươi' đã về trời, nói là ngươi bị thần quan đại đế mang đi. Đến lúc đó, Từ phu nhân chân chính - a tỷ của ngươi sẽ là thần nữ hạ phàm. Toàn bộ con người nàng, dù là lúc còn sống hay sau khi chết đều được tự do, hoàn toàn thuộc về riêng nàng. Không còn dính dáng gì đến Từ gia nữa."
Ta lau nước mắt.
Ta nói: "Công chúa, ngươi còn cần giúp ta một việc."
17
Ba tháng sau.
Từ Mạc Lý bị lăng trì.
Ta đánh xe ngựa đi ra ngoài thành, vừa vặn bắt gặp đội hành hình, ngục tốt áp giải một phạm nhân đầu tóc bù xù không nhìn rõ mặt mũi, dân chúng vây xem, ai nấy đều ném rau vào xe chở tù nhân.
"Giết hắn!"
"Giết hắn đi!!!"
Tiếng kêu gào mỗi lúc một lớn hơn. Mà dường như Từ Mạc Lý ở trong cũi không có phản ứng nào.
Đúng vậy.
Đó không phải là hắn.
Từ Mạc Lý chân chính đã trốn thoát rồi. Đó chỉ là một tử tù khác làm thế thân. Mà tất cả những điều này, tiến triển vô cùng thuận lợi, dường như không ai nhận ra phạm nhân đã bị tráo đổi.
Vùng ngoại ô kinh thành, một vùng rừng núi hoang sơ. Từ Mạc Lý chạy trốn khắp nơi. Hắn cảm thấy mình vừa may mắn lại vừa xui xẻo. May mắn là chỉ vài mẩu vàng vụn giấu trong ủng cũng đủ để thuyết phục ngục tốt thả hắn đi, giúp hắn trốn thoát khỏi chốn tử địa này.
Xui xẻo thay, hắn chui vào thùng vận chuyển thức ăn trong bếp, thoát khỏi nhà ngục. Giữa đường, xe xóc nảy dữ dội, dường như đã đổi người đánh xe, lại còn là một người câm. Bị đưa đến cái chốn quỷ quái này, đường ra thì không thấy, lại còn bị một đám sâu bướm trắng như tuyết rượt đuổi đến vắt chân lên cổ cũng chạy không kịp.
Loại sâu bướm này rất độc.
Từ Mạc Lý tận mắt chứng kiến một con dê núi cường tráng, chẳng may đụng phải bầy sâu, trong nháy mắt đã bị hút cạn máu thịt, chỉ còn lại bộ xương khô.
Bầy sâu độc càng ngày càng đến gần. Từ Mạc Lý không dám dừng lại dù chỉ một khắc, cho đến khi hoảng loạn chạy đến một góc chết. Ba mặt đều bị vách đá thông thiên ngăn trở, hắn thật sự hết đường trốn chạy.
Đúng lúc này. Bầy sâu bướm dường như đã tản đi.
Từ Mạc Lý mừng rỡ quay đầu lại, chỉ nghe thấy một giọng nữ đang ngân nga một điệu nhạc từ phía xa xăm, cùng với tiếng bước chân và tiếng trường đao kéo lê trên mặt đất; mà những âm thanh này đều bị vách đá xung quanh phóng đại, dội thẳng vào tai khiến người ta không khỏi sởn gai ốc.
Theo ánh mắt Từ Mạc Lý đảo quanh, một người khoác áo choàng đen xuất hiện trong tầm mắt hắn.
"Hà... thần thánh phương nào, xin cho biết danh tính!"
Thân hình Từ Mạc Lý đột nhiên run rẩy. "Ta" vén mũ trùm đầu, nở nụ cười tươi với hắn:
"Phu quân, là ta đây."
Sắc mặt Từ Mạc Lý trắng bệch:
"Ngươi không phải Nhược Ỷ, ngươi là ai, là ai!"
Cuối cùng hắn cũng thông minh ra rồi. Nụ cười của ta càng thêm sâu, gằn từng chữ một:
"Tỷ phu, để ta giới thiệu với ngươi một chút, ta là người hành hình ngươi hôm nay."
"Ta và tỷ tỷ cùng dùng chung một cái tên."
"Ta tên là, Ân, Nhược, Ỷ."
(KẾT THÚC)