
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
1
Trước năm năm tuổi, ta vốn chẳng hay biết mình còn có một người tỷ tỷ. Khi ấy ta vẫn còn là nữ nhi duy nhất của phủ Thừa tướng, từ bé đã được nuông chiều.
Áo gấm lụa là, giường bạt bộ, viên hồng ngọc lớn như mắt bồ câu chỉ dùng để chơi cờ. Chơi chán rồi thì tiện tay ném xuống hồ.
Cha mẹ yêu thương ta. Bởi ta là con cầu tự, từ sau khi sinh ra đã bệnh tật yếu ớt.
Ngày hôm ấy tuyết rơi rất lớn. Phụ thân về trễ những hai canh giờ, ta lén trốn ra ngoài, cầm theo đèn nhỏ đứng chờ giữa cửa. Sau khi cha trở về, nét mặt hân hoan, ôm ta vào lòng, chòm râu cứng đâm vào mặt ta nóng rát:
“Nhược Ỷ, nữ nhi ngoan của cha…”
Ông đưa ta trở về phòng. Trên đường đi, đột nhiên có một tiểu nữ lao ra, theo sau là ma thở hồng hộc, đuổi theo không kịp.
Ta rũ mắt. Thấy diện mạo của nàng tương tự với ta, chỉ là gầy guộc hốc hác hơn nhiều, quần áo đầy những mảnh chắp vá, ống tay áo trống rỗng đong đưa giữa trời tuyết, mỏng manh đến mức run rẩy.
Cha ta vốn hoà nhã ấm áp lại đột nhiên sa sầm mặt, vung tay tát nàng ngã xuống đất:
“Ai cho phép ngươi ra đây làm chướng mắt?”
Ta không cảm thấy có gì không đúng, chỉ có chút sợ hãi mà thôi. Lúc nàng bị kéo đi, về sau ánh mắt ngấn lệ đong đầy bi thương kia vẫn luôn thường trực trong giấc mộng của ta.
Tám tuổi năm ấy, trong phủ trùng tu. Phụ thân đồng ý đào một cái hồ nước ở hậu viện cho ta. Ta chạy đến trông coi, chẳng mấy chốc đã chán, ngẩng đầu đã nhìn thấy hoa lê nơi góc tường nở rộ, bèn trèo lên hái một chút.
Lại trông thấy bên kia tường có một tiểu viện chật hẹp. Xà nhà mục nát, gió lùa mưa dột. T-h-i t-h-ể ma ma đặt ở trên giường. Tiểu nữ ta đã từng nhìn thấy kia đứng ngẩn ngơ dưới tàng cây, nàng duỗi tay đón những cánh hoa rơi. Có lẽ do quanh năm ăn chẳng đủ no, so với ta thì nàng gầy hơn nhiều lắm.
Trông thấy ta, nàng sửng sốt, khẽ thốt ra hai âm tiết không rõ ràng: “Muội muội.”
Như bị ma xui quỷ khiến, ta tháo vòng bạc trên tay rồi ném cho nàng: “Cầm đi đổi lấy chút tiền. An táng người đi.”
Sau đó quay đầu chạy trối c,h,ế,t.
Hồ sen đã hoàn thành, ta lại chẳng kịp ngắm. Năm ấy ta ngã bệnh, suốt một thời gian không thể xuống giường, Hai tỳ nữ hầu hạ xì xào to nhỏ, nói hẳn là ta đã bị tổn thương căn cơ khi bị tách khỏi Đại tiểu thư. Ta nghe mà chẳng hiểu chút gì.
Chống thân mình ngồi dậy, túm lấy các nàng tra hỏi mới biết được chân tướng. Thì ra trước đây mẫu thân mang thai một cặp song sinh dính liền, đây là điềm gở, vốn nên dìm c,h,ế,t cả hai. Nhưng phụ thân khôgn nỡ chặn đứt huyết mạch nên tuyên bố với bên ngoài rằng chỉ sinh ra một nữ nhi. Nuôi dưỡng ta và a tỷ đến năm ba tuổi rồi mời cao nhân đến, dùng đao tách ra.
Chúng ta dính liền phần thân trên, nếu phải chặt bỏ, tất sẽ có người mất đi một cánh tay.
A tỷ sớm đã thông tuệ. Nàng sờ sờ đầu ta, nói với cao nhân: “Ta, là tỷ tỷ… chặt ta đi.”
Ta hoàn toàn không nhớ được những chuyện xưa ấy, chỉ biết sau khi được bế ra bên ngoài, ta lập tức trở thành nữ nhi duy nhất của Tướng phủ. Mà một thân nàng máu tươi đầm đìa, cả đời tàn phế. Bị ném trong một tiểu viện chật hẹp, mặc cho sống c,h,ế,t.
Sau khi có thể xuống giường, ta tới tìm nàng. Dường như nàng đã bán đi chiếc vòng tay bạc, đổi được chút tiền, có thể ăn được một bữa cơm no. Một quả trứng gà mà ngay cả nha hoàn hạ đẳng trong viện của ta đều cảm thấy chướng mắt nhưng nàng lại nâng niu như bảo vật. Cẩn thận dè dặt cắn từng miếng nhỏ, vui vẻ hân hoan đến vậy.
Nương tử của quản gia Nhị viện đẩy cửa bước vào, nàng ném một đống quần áo bẩn cho a tỷ, mắng nàng là “quỷ cụt tay”, bắt nàng đi giặt đồ, cọ thùng phân.
Trước khi đi còn tiện tay vơ một nắm lá rụng trên mặt đất, ném vào trong bát của a tỷ, khinh miệt mắng:
“Có phải ngươi lại trộm đồ ăn trong phòng bếp không hả? Cái đồ ăn trộm này! Ăn đi, chẳng phải có thể ăn được sao?”
A tỷ tủi thân, ôm bát khóc nức nở. Ta thấy nước mắt nàng lăn xuống thành những hạt thật lớn, không sao ngừng lại được.
Bỗng nhiên ta cảm thấy mọi thứ thật ghê tởm. Lửa giận cứ thế bốc lên ngùn ngụt.
Ta giành lấy kiếm từ trong tay gia đinh, xông vào Nhị viện tìm ma ma kia. Bà ta vừa nhìn thấy ta đã trưng ra vẻ mặt tươi cười:
“Ôi chao, tiểu thư của ta, sao ngài lại tới…”
Lời còn chưa kịp dứt, kiếm đã đâm thẳng vào tim. Ta kéo t-h-i t-h-ể của bà ta, ấn đầu vào đám lá rụng. Xong xuôi mọi chuyện, đầu tóc ta tán loạn, mặt mũi dính đầy máu, trông không khác gì ác quỷ.
Xung quanh có người kêu lên: “Tiểu thư điên rồi!”
Ta chẳng thèm để tâm, đi từ cửa sau rời khỏi phủ Thừa tướng. Ngoảnh đầu nhìn lại, dường như còn có thể trông thấy ánh mắt giống hệt ta đong đầy tủi thân cùng sầu muộn. Nàng gọi ta:
“Muội muội.”
2
Giờ đây, thi thể của nàng đang nằm trước mặt ta. Nơi này là dưới vạn trượng vực sâu. Một khi ngã xuống, một đường bị vách đá va chạm, trên người không còn một mảng da nào lành lặn. Ngay cả đầu cũng đã vỡ nát, gió thổi qua phát ra từng tiếng tiếng vang đáng sợ.
Ta thay quần áo cho nàng. Chạm vào khuôn mặt giống hệt ta. Lau sạch máu bầm, điểm trang, trông vẫn rất xinh đẹp.
Sư phụ nói, sau khi ta đi theo ông, a tỷ chính là nữ nhi duy nhất trong phủ. Dù cho cha mẹ không thích, cũng phải đón nàng trở về mà nuôi dưỡng. Hai năm trước, còn chọn cho nàng một mối hôn sự tốt lành. Là nhi tử độc nhất của phủ Thượng thư.
Một trong những thiếu niên lang chói mắt nhất kinh thành. Mười sáu tuổi đỗ khoa cử, trong yến tiệc cống nạp tứ môn, tính kế lui quân của sứ giả khả hãn, vang danh thiên hạ. Mười tám tuổi diệt quân phản loạn, truy sát thủ lĩnh giặc cướp, lập nên công lao to lớn. Lại còn để tâm đến bách tính, không tiếc đối đầu với Thái tử đương triều để đòi lại công lý cho nữ tử vô tội.
Một nhân vật được yêu thương cưng chiều như vậy.
Ngày đại hôn, tất nhiên cũng sẽ đựợc tổ chức long trọng. Mười dặm hồng trang, pháo hỉ nổ vang khắp thành, ta ẩn mình trong đám đông, đầu đội khăn che mặt, nhìn hắn cúi người chủ động đỡ kiệu, cầm lấy tay A tỷ. Có người cười nhạo hắn cưới một người tàn tật.
Hắn bước tới, đá người kia ngã lăn xuống đất. Nhướng mày, đứng từ trên cao nhìn xuống, khí phách lại phơi phới:
"Phu nhân của ta rất tốt."
"Thân thể có khiếm khuyết cũng vẫn mạnh hơn gấp trăm lần so với những kẻ bị khuyết tâm."
Sư phụ nhìn đến say sưa: "Tỷ phu của con, không phải là người tầm thường."