
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Vừa bước ra khỏi khách sạn, khoé môi Cố Tri Vi khẽ cong lên: “Anh, anh…”
“Em định đưa khăn tay cho một thằng con trai à? Thằng đó là ai?”
Câu nói của cô bị ngắt ngang bởi giọng chất vấn liên tục của Lục Nghiên Tu, kèm theo ánh mắt sắc như dao cạo nhìn chằm chằm cô. Cố Tri Vi hơi bất ngờ, mở to mắt nhìn hắn.
“À…”
Cô chỉ kịp nói một chữ, Lục Nghiên Tu lại tiếp lời, giọng đầy ẩn ý:
“Là do anh cảm nhận sai sao? Tại sao anh cứ cảm thấy em coi Triệu Nhã Kỳ còn quan trọng hơn anh? Nó bảo em tới đây, em liền tới. Nó bảo em đi, em liền đi. Gần đây em cứ suốt ngày ở bên nó, đến bên anh một lần cũng khó.”
Từng câu hỏi nối tiếp nhau khiến Cố Tri Vi không biết nên trả lời từ đâu, đành im lặng.
Đang sắp xếp lại suy nghĩ, ánh mắt của người đàn ông bên cạnh vẫn dán chặt vào cô, rõ ràng là đang không vui, khiến cô càng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Nếu xét một cách nghiêm túc, giữa Lục Nghiên Tu và Triệu Nhã Kỳ, ai quan trọng hơn thì quá dễ để trả lời.
Không ngoài dự đoán, tình thân luôn quan trọng hơn tình bạn.
Nhưng vì sao Lục Nghiên Tu lại để tâm tới chuyện... mình quan trọng với cô tới mức nào? Lại còn đem ra so sánh với Triệu Nhã Kỳ?
Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt cô gái không ngừng đảo qua đảo lại, như thể đang âm thầm đánh giá hắn, lại như đang không lời nhắc nhở: Anh hỏi cái gì không nên hỏi rồi, biết không?
Chỉ trong tích tắc, sự bực bội trong lòng Lục Nghiên Tu càng dâng cao, khoé môi hắn vô thức mím chặt.
Thấy sắc mặt hắn thay đổi rõ rệt, hơi khó coi, Cố Tri Vi không hiểu gì, gãi gãi đầu:
“Anh, người đó là bạn của Tần An. Em bị người ta làm bẩn áo, cậu ta tốt bụng cho em mượn khăn tay lau, giờ em chỉ trả lại thôi.”
Nói rồi, cô đưa tay chỉ vào vết bẩn trên áo sơ mi của mình.
Giải quyết xong chuyện cái khăn tay, Cố Tri Vi dừng một chút, rồi bổ sung: “Anh quan trọng hơn Nhã Kỳ.”
“Thật không?” – Lục Nghiên Tu không hề cảm nhận được mình quan trọng hơn Triệu Nhã Kỳ. Ngược lại, anh thấy cô dường như coi Nhã Kỳ quan trọng hơn mình.
“Thật mà! Anh là anh trai ruột của em chứ ai! Không đúng, là anh trai tuyệt nhất trên đời này!” – Cố Tri Vi cười tươi như nắng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô một cái đầu, ánh mắt cong cong.
Lời nói ngọt ngào của cô đầy vẻ lấy lòng, nhưng Lục Nghiên Tu lại không dễ dàng chấp nhận.
Bởi vì, anh cảm thấy cô đang giấu điều gì đó sau nụ cười ấy.
“Nghe như… nịnh hót.” – Lục Nghiên Tu hạ giọng chậm rãi nói.
“Anh mới là đồ nịnh hót!” – Cố Tri Vi đổi sắc mặt trong một giây, vẻ lấy lòng biến mất không còn dấu vết. Biết hắn không ăn nổi mấy lời nịnh nọt, cô dứt khoát đổi sang thái độ gắt gỏng: “Đúng là khó chiều!”
Thấy tài xế của Lục Nghiên Tu lái xe tới, cô không đợi hắn kịp phản ứng, lập tức mở cửa bước vào xe.
Chiếc xe quân dụng lao vút trên đường, trong không gian kín, Lục Nghiên Tu liếc nhìn cô gái đang cố tình quay mặt ra ngoài cửa sổ, như thể muốn tránh né ánh nhìn của hắn.
Không gian nhỏ hẹp, rõ ràng hắn đang nhìn, Cố Tri Vi tất nhiên cảm nhận được, nhưng cô vẫn giả vờ không biết gì, ngắm phong cảnh chán chê rồi lại cúi đầu lướt điện thoại.
Hai người không nói thêm câu nào cho tới khi về tới nhà. Xuống xe, cô lập tức lên lầu.
Cô đi quá nhanh, như muốn bỏ lại hắn ở phía sau. Lục Nghiên Tu đứng yên nhìn về phía thang máy, ánh mắt trầm xuống.
“Con trai.” – Mẹ Lục vừa xuống lầu lấy đồ, bất ngờ thấy con trai ở phòng khách vào buổi tối, không khỏi kinh ngạc: “Tối nay con ở nhà à?”
“Mẹ.” – Lục Nghiên Tu tiến lại gần: “Con đưa Tri Vi về.”
“Hai đứa đi đâu thế?”
“Tham dự tiệc.”
Hỏi xong, bà Lục cầm đồ chuẩn bị về phòng.
“Mẹ, đợi chút.”
“Sao thế?”
Nghe con trai gọi, bà dừng lại.
“Tri Vi… gần đây có nói gì với mẹ không? Có nhắc đến ai đó, một người con trai mà nó thân thiết gần đây không?”
“Không có.” – Mẹ Lục hoàn toàn không nghe Cố Tri Vi nhắc gì về chuyện này: “Sao thế, con phát hiện ra gì à?”
“Nó nói muốn chọn một trong số những người đang theo đuổi mình để làm bạn trai. Trước đó còn nhận quà từ mấy người theo đuổi nữa.”
Hỏi không ra được thông tin gì từ miệng Cố Tri Vi, Lục Nghiên Tu đành chuyển mục tiêu sang mẹ mình.
Con cái lớn rồi, yêu đương là chuyện bình thường. Mẹ Lục nghe xong chẳng tỏ vẻ bất ngờ gì:
“Tri Vi muốn yêu đương đúng không?”
“Vâng.” – Lục Nghiên Tu gật đầu.
Cố Tri Vi không nói thẳng là muốn yêu đương, nhưng ý trong lời nói thì rất rõ ràng.
“Con không cần lo. Mẹ từng dặn nó rồi, nếu yêu đương thì phải dẫn người đó về cho mẹ gặp mặt trước. Mẹ sẽ là người kiểm tra. Nó đã đồng ý rồi.” – Mẹ Lục rất tin tưởng Cố Tri Vi. Từ bé đến lớn, con bé vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời.
“Cả chuyện này mà mẹ với nó cũng bàn bạc rồi á?” – Lục Nghiên Tu sửng sốt.
“Em gái con tốt nghiệp đại học rồi, giờ mới nhắc chuyện yêu đương còn gọi là muộn đó!” – Mẹ Lục thản nhiên đáp.
Khi con cái còn nhỏ, bà từng lo chúng yêu sớm, nhưng rốt cuộc trong suốt những năm đi học, cả Lục Nghiên Tu lẫn Cố Tri Vi đều chăm chỉ học hành, không vướng vào chuyện yêu đương, khiến bà rất yên tâm.
Vừa nhắc đến chuyện này, Lục mẫu chợt nhận ra mình hơi vô tư khi cùng con trai bàn chuyện yêu đương và hôn nhân, bà bổ sung:
“Công việc quan trọng thì đúng rồi, nhưng chuyện cả đời cũng phải lo chứ, không thể mải làm mà quên cả yêu đương được. Con cũng đến lúc nên có bạn gái rồi đấy.”
“…Mẹ, mình đang nói chuyện của em mà.” – Lục Nghiên Tu không hề có ý định yêu đương vào lúc này. Trong đầu anh, việc quan trọng nhất bây giờ là toàn tâm toàn ý tiếp quản công ty.
“Con hơn em gái có 1 tuổi thôi đó, dù vẫn còn trẻ, nhưng mẹ không bắt con cưới sớm, chỉ là nếu gặp được người phù hợp thì yêu đương một chút cũng không sao.”
Nói tới đây, Lục mẫu lại cười, không thực sự thúc ép mà chỉ muốn gợi ý nhẹ nhàng. Duyên số mà, biết đâu bất ngờ đến.
“Được rồi, mẹ, con đi đây.”
Hôm nay Lục Nghiên Tu không định ngủ lại nhà. Nghĩ đến chuyện căn phòng cách vách là chỗ Cố Tri Vi ở, giữa hai người chỉ cách nhau một bức tường mà cô lại ngày càng xa cách với anh, trong lòng anh thấy nghẹn đến mức khó chịu.
“Đừng đi vội, ở lại nói chuyện thêm chút nữa đi.” – Bà Lục níu tay anh lại.
“Sao thế mẹ?”
“Chuyện hôn nhân đại sự của các con thì các con có thể tự quyết. Nếu không chọn được ai phù hợp, thì nói với ba mẹ, ba mẹ sẽ sắp xếp.”
Câu này nghe như một lời nhắc nhẹ: đối tượng phù hợp lý tưởng vẫn nên là người "môn đăng hộ đối".
“Sắp xếp luôn à?” – Lục Nghiên Tu nhíu mày. “Không thấy hơi sớm sao mẹ?”
“Không có gì là sớm cả. Con không phải vừa nói em gái con muốn yêu đương còn gì?” – Bà Lục nhướng mày: “Trong nhà có hai đứa đều ở độ tuổi thích hợp rồi, ba mẹ phải để ý một chút xem xung quanh có ai tử tế không, đến lúc cần thì lập danh sách, ba mẹ sắp xếp cho cả hai đứa, tiết kiệm thời gian.”
“…Mẹ, mẹ với ba tính trước cả rồi à?” – Lục Nghiên Tu thật sự bất ngờ.
“Làm cha mẹ thì luôn phải lo lắng nhiều chuyện. Sau này đến lượt con làm cha, con sẽ hiểu.” mẹ Lục không phải kiểu người kiểm soát quá đà, nhưng bà vẫn quan tâm sát sao mọi khía cạnh trong cuộc sống con cái: “Nhất là với em gái con. Con đâu có biết mẹ sợ nhất là nó bỗng phản nghịch, lỡ chọn phải một gã tồi thì sao.”
Một gã tồi?
Lục Nghiên Tu lập tức cảnh giác.
Việc Cố Tri Vi cứ giấu nhẹm chuyện người đang theo đuổi cô, chẳng lẽ thật sự là vì tên đó không đáng tin, đến nỗi cô không dám kể, sợ bị gia đình ngăn cấm?
Đêm khuya yên tĩnh thường khiến nỗi lo phóng đại. Bà Lục bắt đầu cảm thấy bất an, định nói thêm vài câu thì phát hiện con trai như đang lơ đãng, chẳng chú ý lời nào. Bà đành chuyển chủ đề: “Muộn rồi, hôm nay con thật sự không ở nhà à?”
“Không ở.” Lục Nghiên Tu quay lưng đi, “Mẹ, con về trước đây.”
Nhìn theo bóng dáng con trai, bà Lục khẽ nhíu mày.
Vài hôm trước bà đã cảm thấy tâm trạng Lục Nghiên Tu không tốt, mà bây giờ có vẻ càng tệ hơn.
Bà từng hỏi chồng, phía công ty gần đây vẫn ổn, chẳng có vấn đề gì.
Vậy rốt cuộc con bà bị làm sao?
Rời khỏi nhà, Lục Nghiên Tu trở lại căn hộ riêng.
Căn hộ cao tầng, nằm ở tầng chót, có thể nhìn toàn cảnh khu trung tâm CBD lung linh ánh đèn. Anh ngồi bên cửa sổ, chẳng buồn ngắm cảnh đêm, chỉ lặng lẽ xoa thái dương đang đau âm ỉ.
Cảm giác bức bối trong lòng vẫn không tan biến được, mà anh lại chẳng thể kể với bất kỳ ai.
Ngay cả với người thân thiết nhất, anh cũng chẳng nói nổi một lời. Vì nói ra rồi, sợ rằng sự hòa thuận trong nhà sẽ bị phá vỡ.
Cơn đau ở thái dương cuối cùng cũng dịu đi, Lục Nghiên Tu buông tay, mắt lặng lẽ nhìn mọi thứ phía trước.
Cố Tri Vi đã lâu không đến chỗ anh nữa. Lần cuối cùng cô đến, vẫn là dáng vẻ như nữ chủ nhân, đứng đó chờ anh cho phép vào ở. Hình ảnh đó, anh vẫn còn nhớ rất rõ.
So với bây giờ, cô ngày ấy như hai con người hoàn toàn khác nhau.
Nếu lúc trước không điều cô đi, liệu mọi chuyện có thay đổi?
Nỗi hối hận từng vùi sâu lại một lần nữa trỗi dậy, Lục Nghiên Tu cầm điện thoại, mở nhật ký cuộc gọi, ngón tay dừng lại ở một số duy nhất luôn được đặt trên đầu danh sách. Rồi anh bấm gọi.
Cố Tri Vi vừa tắm xong, đang nằm trên giường lướt điện thoại, vừa nói chuyện phiếm trên WeChat, vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Trong bữa tiệc, Du Hoài Châu từng nhắc rằng Tần An đang tính rủ nhóm bạn ra biển chơi. Ban đầu cô chẳng hứng thú, nhưng nếu thật sự có tổ chức, mà Triệu Nhã Kỳ muốn cô đi cùng, thì cũng không phải không thể.
Không ngờ, Tần An thật sự lập nhóm chat, hỏi mọi người có muốn đi biển không.
Cố Tri Vi cứ tưởng Triệu Nhã Kỳ sẽ là người đầu tiên đồng ý, ai ngờ Nhã Kỳ lại nhắn:
【Trời sắp lạnh rồi, ra biển chơi cũng không vui lắm.】
Đang định nhắn đồng tình, thì điện thoại chuyển sang màn hình cuộc gọi đến — là Lục Nghiên Tu.
Cố Tri Vi hơi ngạc nhiên. Sao giờ này anh ấy lại gọi?
Cô lướt tay bắt máy: “Alô, anh?”
“Mệt không?” — Giọng Lục Nghiên Tu dịu đi, anh đang nhìn ra khung cảnh phía dưới.
“Cũng không quá mệt. Có chuyện gì sao?”
“Em thấy quen chưa khi làm ở Phòng Hành chính?”
“?” — Cố Tri Vi hoàn toàn không ngờ anh lại gọi để hỏi chuyện công việc. “Cũng tạm, quen rồi.”
Thật ra thì, với thân phận của cô, chẳng ai dám làm khó cả. Dù ở bộ phận nào cũng không tệ. Nhưng mà sao tự nhiên anh hỏi chuyện này?
“Anh tính điều em về Tổng giám đốc làm trợ lý tiếp, được không?” — Lục Nghiên Tu dịu giọng nói.
Cô xa cách với anh là từ sau khi bị điều đi. Nếu để cô trở lại làm trợ lý cho anh, biết đâu khoảng cách đó có thể thu hẹp?
“?” — Cố Tri Vi đầy một đầu chấm hỏi: “Anh, anh từng bảo là em không hợp làm trợ lý cho anh, nên mới điều em đi. Giờ lại muốn gọi về là sao? Tính cho em ăn không ngồi rồi à? Hay định bóc lột sức lao động?”
Cô hiểu rất rõ tại sao anh từng điều cô đi. Bây giờ lại tự dưng muốn gọi về, đúng là ngoài sức tưởng tượng, cảm giác cứ kỳ kỳ.
“Hồi đó là anh suy nghĩ chưa thấu đáo, không cho em đủ thời gian để rèn luyện. Anh xin lỗi.” — Lục Nghiên Tu chuyển giọng: “Ngày mai quay về Tổng giám đốc làm nhé?”
“Không.” — Cố Tri Vi không do dự từ chối ngay.
Dù Lục Nghiên Tu có nghĩ gì trong đầu, cô cũng không muốn quay lại làm trợ lý cho anh nữa.
Giọng nói dứt khoát của cô vang lên khiến Lục Nghiên Tu cau mày: “…Tại sao?”