
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Ngu Giang kỳ thực cái gì cũng biết, cái gì cũng nhớ rõ.
Hơn nữa hắn đã ám chỉ rất nhiều lần.
Hứa Lăng Trác vẫn luôn biết.
Đến bây giờ, họ đã là mối quan hệ có thể nằm trên cùng một giường ôm nhau nói chuyện, việc cố ý giả vờ đã không còn ý nghĩa nữa.
Hứa Lăng Trác khựng lại một lát rồi xoay người, đưa lưng về phía Ngu Giang: “Anh biết rõ mà còn hỏi, phiền thật đấy.”
Ngu Giang cười kéo Hứa Lăng Trác quay lại: “Nhưng mỗi lần em đều tìm lý do, đáng yêu lắm.”
Hứa Lăng Trác: “Vậy mỗi lần anh đều xem tôi xấu mặt, quá đáng thật.”
Ngu Giang lập tức xin lỗi: “Là tôi sai.”
Hứa Lăng Trác không tình nguyện: “Vậy tôi cũng có vấn đề đi.”
Ngu Giang lại nói: “Ông chủ quán bar nói hôm đó em đã nghỉ việc.”
Hắn nói là cái đêm 6 năm trước.
Hứa Lăng Trác hồi ức: “Vì sắp khai giảng.”
“Ừm, tôi bây giờ đã biết.” Ngu Giang đã từng có nhiều phỏng đoán về Hứa Lăng Trác, duy nhất không nghĩ tới mèo con hoang dã đó lại có thể lắc mình biến hóa chạy đến học đại học B, ngay ở Bắc Thành, cách nhà cũ của hắn chỉ mấy km.
Ngu Giang chỉ vào khóe mắt mình: “Lúc đó chỗ này bị em đánh trúng một vết thương.”
Hứa Lăng Trác bò dậy, nghiêm túc nhìn sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Không để lại một chút sẹo nào.”
Ngu Giang thuận thế nâng mặt Hứa Lăng Trác, hôn từ gò má đến khóe miệng: “Ừm, mẹ tôi đã tìm thuốc làm mờ sẹo tốt nhất cho tôi. Tôi vốn dĩ muốn giữ lại vết sẹo này.”
Hứa Lăng Trác: “Giữ lại làm gì, xấu lắm?”
Ngu Giang trầm ngâm một lát: “Bởi vì…”
Hứa Lăng Trác cắt ngang hắn: “Tôi nhớ là cái kẹp hồ sơ của bộ phận ý kiến khách sạn đánh trúng mà.”
“Nhớ rõ vậy sao?” Ngu Giang nhướng mày.
Hứa Lăng Trác buột miệng thốt ra: “Dù sao cũng là lần đầu tiên…”
Ngu Giang bật cười, khóe mắt hơi nhếch lên. Khi hắn sắp mở miệng, Hứa Lăng Trác đã bịt miệng hắn lại.
“Dù sao cũng là lần đầu tiên tôi đánh người!” Hứa Lăng Trác suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình.
Ngu Giang nắm lấy tay Hứa Lăng Trác, nheo mắt: “Thật không?”
Hứa Lăng Trác “ừm hừ” một tiếng: “Tính tôi tốt vậy mà, thường thì sẽ không có ai chọc tôi giận đến mức đó đâu.”
“Ừm, tính em rất tốt,” Ngu Giang véo mũi Hứa Lăng Trác, “Là tôi chọc đến em.”
Hứa Lăng Trác miêu tả một chút ở khóe mắt Ngu Giang: “Lúc đó tôi cũng không quá bạo lực đâu nhỉ?”
Ngu Giang nói: “Cũng ổn, tôi cũng chỉ bị thương một chút, chảy một ít máu, suýt chút nữa hủy dung thôi.”
Hứa Lăng Trác: “…”
Cậu bắt đầu tự tìm lý do cho mình: “Thế thì đều là đồ của khách sạn làm, anh nên khiếu nại khách sạn.”
Ngu Giang nói: “Em đúng là giỏi đẩy trách nhiệm, tôi đáng lẽ nên khiếu nại em mới phải.”
Hứa Lăng Trác: “Khiếu nại vô ích, anh tìm không thấy tôi mà.”
Ngu Giang hỏi lại: “Sao em biết tôi tìm không thấy?”
Hứa Lăng Trác có chút chột dạ, lập tức chuyển đề tài: “Vậy lúc đó anh giải thích với dì thế nào về vết thương đó?”
Ngu Giang cười: “Tôi nói ở Hàng Thành đụng phải một con mèo hoang nhỏ, đáng yêu quá không nhịn được, không ngờ bị cào.”
Hứa Lăng Trác: “… Anh mới là mèo hoang nhỏ.”
Ngu Giang bổ sung: “Mẹ tôi nghe xong nhất định kiên quyết muốn tôi đi tiêm vắc-xin, tôi còn vô cớ bị tiêm một mũi.”
Hứa Lăng Trác cười: “… Anh đáng đời.”
Ngu Giang v**t v* mái tóc Hứa Lăng Trác: “Tóc vàng trông có vẻ trắng hơn bây giờ.”
Hứa Lăng Trác: “Ồ.”
Tay Ngu Giang trượt xuống dưới, véo vành tai Hứa Lăng Trác: “Em đeo khuyên tai rất đẹp.”
Hứa Lăng Trác che tai mình lại: “Không bấm, đau.”
Tay Ngu Giang tiếp tục đi xuống: “Ừm, không bấm. Hình xăm cũng vậy, càng đau hơn.”
Hứa Lăng Trác đè bàn tay không yên phận của hắn, xoay người ngáp một cái: “Tôi mệt rồi, mai phải đi tìm Trần Duệ.”
“Lúc nãy em có nhắc qua, tìm cậu ấy làm gì?”
“Video của em ấy lại viral,” Hứa Lăng Trác lấy điện thoại ra, mở giao diện cho Ngu Giang xem, “Bình luận và lượng fan vẫn đang tăng.”
Ngu Giang im lặng nhìn một lát, thẳng đến khi video kết thúc cũng không nói gì.
“Anh cũng không hiểu đúng không?”
Ngu Giang: “…”
Hứa Lăng Trác bật cười: “Tôi cũng không hiểu, nhưng tôi nhìn khu bình luận, cái này đại khái gọi là ý thức lưu chữa lành của Diêu Thụ, đã khiến nhiều người có sự đồng cảm.”
“Vậy em tính làm gì?” Ngu Giang hỏi.
“Nếu em ấy trong lời của Diêu Thụ có thiên phú, vậy thì để em ấy phát triển theo hướng này đi,” Hứa Lăng Trác suy nghĩ một chút, giọng chùng xuống, “Tôi không muốn em ấy về Hàng Thành, nơi đó… không phải là nơi tốt, tôi muốn giúp em ấy.”
Từ khi Hứa Lăng Trác biết Trần Duệ ở nhà không tốt, cậu đã mềm lòng. Ngu Giang hiểu Hứa Lăng Trác, hắn nói: “Tôi biết.”
Hứa Lăng Trác lại nói: “Gần đây tôi thường xuyên nhớ lại hồi còn ở Hàng Thành, lúc đó tôi nằm mơ đều muốn có người có thể kéo tôi một phen, nhưng trên thực tế mỗi ngày sáng dậy, vẫn phải cắn răng tiếp tục gồng gánh.”
Ngu Giang hôn khóe mắt hơi ướt của Hứa Lăng Trác: “Thực xin lỗi, là tôi nhận ra em quá muộn, mấy năm nay cũng là lỗi của tôi.”
Nhận ra quá muộn, còn bỏ lỡ lâu như vậy, Ngu Giang bắt đầu hối hận vì mình không tìm Hứa Lăng Trác sớm hơn.
Hứa Lăng Trác cao giọng hơn một chút: “Liên quan gì đến anh chứ? Ý tôi nói những điều này là, tôi bây giờ muốn kéo Trần Duệ một phen.”
Ngón tay Ngu Giang v**t v* khóe mắt một bên khác của Hứa Lăng Trác: “Tôi biết, tôi đều biết, tôi tất cả đều biết.”
Hứa Lăng Trác “Ừm” một tiếng, nhưng rất nhỏ.
Ngu Giang: “Ngày mai không thể đi cùng em được, nếu có chuyện gì không giải quyết được, nhất định phải gọi cho tôi.”
Hứa Lăng Trác chớp chớp mắt: “Biết rồi.”
Mặc dù muốn đi gặp Trần Duệ, nhưng hiếm khi được cuối tuần, Hứa Lăng Trác vẫn ngủ nướng, dù sao Trần Duệ chắc chắn cũng sẽ không dậy quá sớm.
Khi cậu mở mắt, bên giường đã trống không. Ngu Giang sáng nay có một cuộc phỏng vấn tạp chí.
Ông chủ luôn bận hơn trợ lý. Hứa Lăng Trác ngồi ngẩn người một lúc, thầm nghĩ dù sao trợ lý có thể có hai người, nhưng ông chủ chỉ có thể có một. Ông chủ bận là chuyện bình thường, Hứa Lăng Trác tự an ủi mình một cách thỏa đáng.
thím Trương đang dọn dẹp ở ban công, thấy Hứa Lăng Trác đi ra: “Tiểu Hứa dậy rồi. Cậu chủ đã đi được một lúc rồi.”
Hứa Lăng Trác gật gật đầu: “Cháu biết.”
thím Trương đã sắp xếp gọn gàng các thiết bị ở ban công, đi tới hỏi: “Muốn ăn sáng bây giờ không?”
Hứa Lăng Trác vẫn không quen lắm với việc được phục vụ như vậy, cậu lắc đầu: “Thím cứ bận đi, cháu tự làm.”
thím Trương nói: “thím không bận đâu, chỗ này đều đã dọn dẹp xong. Bà chủ nói gần đây cậu đi làm vất vả, bảo tôi làm nhiều món ngon cho cậu.”
Hứa Lăng Trác cảm thấy dạo này mình sống quá xa hoa, tiền nhiều việc ít lại còn được người khác chăm sóc, như nằm mơ vậy.
Nhưng đây là đặc quyền Ngu Giang dành cho cậu, nên Hứa Lăng Trác không từ chối nữa: “Cháu đi đánh răng trước đã.”
Khi ra ngoài, thím Trương đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cậu, rất phong phú, toàn là đồ ăn sáng kiểu Hàng Châu. Cậu kinh ngạc nói: “Cảm ơn thím Trương!”
“Là bà chủ cố ý dặn tôi chuẩn bị,” thím Trương nói, “bà chủ nói tuần sau hai người về nhà cũ, tốt quá rồi, người một nhà đoàn viên.”
Hứa Lăng Trác cúi đầu ăn cơm, cười cười không nói gì.
thím Trương hôm nay rõ ràng rất vui vẻ, nói nhiều hơn, lại tiếp tục: “tôi chăm sóc cậu chủ cũng gần 20 năm rồi, đây là lần đầu tiên cậu ấy dẫn đối tượng về nhà đó.”
Hứa Lăng Trác kinh ngạc: “Lần đầu tiên ư?”
“Đúng vậy đó, trước kia cậu chủ không hề kết giao bạn bè.” thím Trương nói tiếp: “tôi cảm thấy cậu chủ gần đây tâm trạng tốt lên nhiều, trước kia cậu ấy không cười nhiều như vậy đâu.”
Hứa Lăng Trác thầm nghĩ, đã hiểu, đại thiếu gia đã lâu không cười nhiều đến thế.
Mặc dù Hứa Lăng Trác không nói gì, nhưng thím Trương vẫn tiếp tục nói theo ý mình: “bà chủ gần đây tâm trạng cũng rất tốt, bà ấy còn bắt đầu xem các nghi thức hôn lễ rồi.”
Hứa Lăng Trác vừa uống một ngụm canh suýt nữa thì phun ra, cậu khó khăn lắm mới nuốt xuống được: “Xem cái gì… nghi thức gì cơ?”
“tôi biết tình huống của hai cậu đặc biệt, nhưng nghi thức vẫn phải làm chứ. Bà chủ nói sẽ không mời quá nhiều người, chỉ những người có quan hệ tốt mới được đến.”
Biểu cảm trên mặt Hứa Lăng Trác phức tạp: “Nhưng chúng cháu đều là nam mà.”
Hơn nữa chúng cháu bây giờ rốt cuộc là quan hệ gì đây? Hứa Lăng Trác mếu máo.
“Không sao đâu mà, ông chủ và bà chủ đâu có ngại, xã hội bây giờ cởi mở lắm.” thím Trương nghĩ nghĩ rồi hạ giọng nói: “Thật ra nhiều người giàu có bề ngoài cưới vợ, sau lưng cũng sẽ tìm nam, nên… họ cũng không có mặt mũi nói gì, ngược lại các cậu chỉ có nhau, rất tốt.”
Hứa Lăng Trác không cười nổi: “Chuyện này sau này nói sau đi ạ, cháu… cháu còn nhỏ tuổi.”
thím Trương nghĩ nghĩ: “Cũng đúng, cậu bằng tuổi cậu Tiểu Hải mà, quả thật không tính là lớn.”
Hứa Lăng Trác cúi đầu tiếp tục ăn canh, thím Trương nói thêm một câu: “Nhưng cậu chủ không chờ được đâu, cậu ấy cũng ngoài ba mươi rồi.”
Hứa Lăng Trác nhăn mày, không nói gì nữa.
Mặc dù là hương vị quê nhà, cũng là hương vị tuổi thơ, nhưng mang theo tâm sự Hứa Lăng Trác càng ăn càng vô vị.
Đành dứt khoát ăn đại vài miếng, sau đó liền chạy ra ngoài. Cậu đi tìm Trần Duệ, vẫn là ngồi tàu điện ngầm.
Đúng như cậu dự liệu, Trần Duệ vừa mới dậy, đầu tóc tổ quạ ra mở cửa cho cậu.
Lần này Trần Duệ không mặc áo khoác, trên cánh tay ngắn để lộ những vết thương đã gần lành. Cậu ta nhe răng cười: “Anh ơi, em đợi anh lâu lắm rồi.”
Hứa Lăng Trác nhíu mày: “Đây là dáng vẻ đợi tôi lâu lắm rồi của cậu à?”
Trần Duệ gãi đầu: “Tối qua em thức khuya cắt video, ngủ muộn.”
Phòng không lớn, Hứa Lăng Trác ngồi trên chiếc ghế duy nhất nhìn một vòng: một máy tính, một cái điện thoại, và hai thùng mì gói cùng mấy gói đồ ăn vặt.
17 tuổi, học sinh cấp ba, vốn nên là cái tuổi được ăn ngon mặc đẹp, được chăm sóc để chuyên tâm học hành chuẩn bị thi đại học.
Nhưng trên người cậu ấy lại mang cả vết thương mới lẫn vết sẹo cũ, ẩn mình ở một quán trọ nhỏ cách nhà ngàn dặm, sống qua ngày bằng mì gói.
Thật ra Trần Duệ từng cầu cứu cậu, chẳng qua cậu đã mang theo thành kiến mà bỏ qua. Điều đáng ăn mừng duy nhất là, Trần Duệ vẫn vô tư, thậm chí dựa vào niềm đam mê của mình mà bắt đầu tỏa sáng trong lĩnh vực của riêng mình.
“Ai dạy cậu? Vẽ tranh và cả cắt video nữa?” Hứa Lăng Trác đột nhiên hỏi.
“Vẽ tranh không tính là có người dạy đâu. Tiệm vẽ tranh gần nhà em thỉnh thoảng em qua chơi, theo ông Lý gia tùy tiện vẽ một chút.” Trần Duệ nói: “Cắt video căn bản là không cần học, nhìn một cái là biết làm ngay.”
Hứa Lăng Trác: “… Thay quần áo trước đi, ra ngoài ăn cơm.”
Mắt Trần Duệ sáng lên: “Ăn vịt quay sao?”
“Ừm, vịt quay, tôi đã đặt chỗ rồi.” Hứa Lăng Trác nói.
Hai người ra khỏi khách sạn, Trần Duệ nhìn bên đường, thận trọng hỏi: “Em đi quét xe đạp nhé?”
Hứa Lăng Trác nhìn cậu ta: “Bắt taxi!”
“Anh ơi, anh thay đổi rồi.” Trần Duệ nghiêm trọng hóa vấn đề.
Hứa Lăng Trác trừng mắt nhìn cậu ta không nói gì.
Điều làm Trần Duệ càng kinh ngạc hơn còn ở phía sau, cậu ta không ngờ Hứa Lăng Trác lại dẫn mình đến một cửa hàng vịt quay đắt tiền như vậy để ăn cơm.
“Chúng ta không đi nhầm đường chứ?” Trần Duệ nghi ngờ không dám bước đi, ngó nghiêng xung quanh xem bên cạnh có phải còn có những quán nhỏ khác không.
Hứa Lăng Trác: “Không đi nhầm đâu, cậu không vào thì tôi tự mình đi ăn.”
“Anh phát tài rồi hả?” Cho đến khi gọi món xong, Trần Duệ ngồi trên ghế vẫn còn hơi câu nệ.
Hứa Lăng Trác thầm nghĩ nhờ phúc Ngu Giang, cậu quả thật đã phát tài, trong thẻ có rất nhiều tiền.
Nhưng cậu không có ý định tiêu, cũng chưa từng động đến, nên cậu bây giờ chỉ nói: “tôi bây giờ lương rất cao, có thể cho cậu ăn một bữa ở đây.”
Trần Duệ chỉ vui vẻ trong chốc lát, lại chu môi: “Vậy mà anh bắt em ở cái nơi rách nát đó!”
Sắc mặt Hứa Lăng Trác lạnh xuống: “Trần Duệ, tôi có phải đã nói với cậu là tôi chỉ là cho cậu mượn tiền thôi đúng không?”
“Em biết rồi, em xin lỗi anh.” Trần Duệ xin lỗi rất nhanh, và thái độ rất tốt.
Hứa Lăng Trác trong nháy mắt cũng không còn tính khí nữa: “Con đường tôi tự mình đi từng bước rất khó khăn, nên tôi sẽ giúp cậu, nhưng sẽ không giúp quá nhiều, cậu vẫn phải dựa vào chính mình.”
Trần Duệ liên tục gật đầu: “Em biết, tài khoản của em bây giờ thực ra đã có lợi nhuận rồi, nhưng em chưa thành niên, không rút ra được. Em sau này nhất định sẽ trả lại anh.”
Hứa Lăng Trác gật đầu: “Cái này không sao cả.”
Trần Duệ nghĩ nghĩ: “Hay là liên kết với thẻ của anh đi, tiền trực tiếp chuyển hết cho anh, anh giúp em quản lý tài khoản.”
Hứa Lăng Trác thở dài: “cậu có thể nào có thêm một chút cảnh giác không? Vạn nhất tôi trực tiếp cầm tiền của cậu bỏ chạy, không bao giờ để ý đến cậu nữa thì sao?”
“Anh là anh trai em, anh sẽ không làm vậy đâu.” Trần Duệ lắc đầu, cậu ta dừng một chút rồi nói: “Hơn nữa anh bây giờ còn có thể mời em ăn vịt quay ở đây, chắc chắn cũng không thèm để mắt đến chút tiền này của em đâu.”
Hứa Lăng Trác bật cười: “cậu cũng không phải quá ngốc.”
Khi đồ ăn bắt đầu được dọn lên, Trần Duệ liền bắt đầu dán mắt vào vịt quay được thái lát bởi đầu bếp, khẽ hé miệng l**m môi, Hứa Lăng Trác còn sợ cậu ta ch** n**c miếng.
Món ăn được bày trí thành một hình hoa không thể hiểu được, Hứa Lăng Trác nhìn vài giây, vẫn lấy điện thoại ra.
Trần Duệ và cậu có cùng một động tác.
Trần Duệ ngước mắt nhìn bàn tay Hứa Lăng Trác đang định chụp ảnh, khựng lại một chút: “Anh ơi, hóa ra anh ăn cơm cũng sẽ chụp ảnh?”