Tổng Tài Daddy Đừng Cưng Chiều Em

Chương 10

Trước Tiếp

Giang Nam Hi xoay cổ tay, tránh được bàn tay to của anh, mũi dao mổ lướt ngang qua bụng anh.

 

Nếu Dạ Bắc Kiêu không né, Giang Nam Hi sẽ trực tiếp mổ bụng anh.

 

Dạ Bắc Kiêu vội vàng hóp bụng, lùi người về sau, ngay sau đó đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô. Mà mũi dao mổ trong tay Giang Nam Hi, cách bụng Dạ Bắc Kiêu không đến một cm, khiến ánh mắt anh không khỏi siết chặt.

 

Anh đã từng bị cô hại một lần rồi, vẫn luôn cảnh giác, vậy mà suýt chút nữa lại trúng kế của cô, tay cô rốt cuộc nhanh đến mức nào?

 

Giang Nam Hi bị anh nắm chặt cổ tay, không thể động đậy, tức giận nói: "Họ Dạ, anh đừng quá tự cao tự đại, tôi đối với anh không có một chút hứng thú nào! Anh buông tôi ra!"

 

Dạ Bắc Kiêu lại giật lấy con dao mổ từ tay cô, đánh giá: "Một người phụ nữ như cô, luôn mang theo thứ nguy hiểm như vậy làm gì? Tôi tịch thu nó..."

 

Tuy nhiên lời anh còn chưa dứt, liền đột nhiên cảm thấy ngón chân đau nhói, tiếp theo anh hoa mắt, con dao mổ trong tay anh, lại trở về tay Giang Nam Hi.

 

"Anh muốn tịch thu, e rằng chưa có bản lĩnh đó!"

 

Vừa nói, cô nâng cánh tay anh lên, chui ra từ dưới nách anh, bước ra khỏi thang máy.

 

Không biết từ lúc nào cửa thang máy đã đứng đầy người muốn lên lầu, bọn họ đều ngơ ngác nhìn Dạ Bắc Kiêu.

 

Trời ạ, đó là Dạ thần đó! Dạ thần luôn luôn không thèm nhìn phụ nữ lấy một cái, vậy mà lại ở trong thang máy, áp sát tường một cô gái xinh đẹp! Tin tức này nếu truyền ra ngoài, An Thành còn không sôi trào lên sao?

 

Dạ Bắc Kiêu nhìn bóng lưng Giang Nam Hi rời đi, lông mày nhíu chặt. Anh nhìn thấy, trên cán dao mổ có khắc chữ "Mặc".

 

Người phụ nữ này quý trọng con dao mổ như vậy, chẳng lẽ là vật đính ước?

 

Ánh mắt anh, trong nháy mắt trở nên sâu thẳm khó lường.

 

Anh không để ý đến những người ở cửa thang máy, bước ra ngoài. Mà đám người ở cửa thang máy, tự động nhường đường.

 

Phía trước, Giang Nam Hi đã đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, cô vừa đi vừa gọi điện thoại.

 

Điện thoại là do Giang Tiểu Lang gọi đến, cậu bé trong điện thoại rất hưng phấn nói: "Mami, căn nhà mới này lớn quá, đẹp quá, bồn tắm còn có chế độ massage nữa, cậu thật tốt với chúng ta, con càng thích cậu ấy hơn rồi!"

 

Giọng nói trẻ con non nớt của cậu bé khiến Giang Nam Hi bật cười: "Thật sao? Nói đến mức mami cũng nóng lòng muốn về nhà rồi. Con tắm rửa sạch sẽ chưa?"

 

Giang Tiểu Lang nói: "Con tắm trắng tinh, thơm phức rồi."

 

"Thật sao? Tốt quá, mami phải nhanh chóng về nhà, ôm bảo bối trắng trẻo thơm tho đi ngủ!"

 

Cô và Giang Tiểu Lang phải điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt.

 

"Không cần đâu, con là con trai, mami là con gái, không thể ngủ chung!"

 

"Có thể ngủ chung, mami nói có thể là có thể, đợi mami nhé, mami sẽ về ngay."

 

Cô vừa cúp điện thoại, liền vui vẻ chạy đi.

 

Nhìn bóng lưng vui vẻ của cô, Dạ Bắc Kiêu không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng hơi khó chịu.

 

Giữa ban ngày ban mặt, cô muốn đi ngủ với ai, lại còn nóng lòng như vậy?

 

Một lát sau, Dạ Bắc Kiêu lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, trầm giọng phân phó: "Giúp tôi điều tra một người phụ nữ, cô ta tên là Giang Nam Hi. Cô ta dường như quen biết Lan Thư trước đây, hình như còn có một người tình sống cùng!"

 

Chương 10: Em là hy vọng duy nhất của anh trai (1597 chữ)

 

Giang Nam Hi bắt taxi, đến khu nhà cao cấp Hồng Phong biệt viện.

Căn nhà Giang Nam Thần mua cho cô ở tầng mười tám, một tầng hai căn, đều là căn hộ lớn, mỗi căn có diện tích hơn hai trăm mét vuông.

 

Hai căn hộ nằm ở hai đầu của một hành lang, ở giữa là thang máy.

 

Căn hộ của Giang Nam Hi ở phía tây, cô cũng không biết căn hộ phía đông có người ở hay không.

 

Cửa là khóa mật mã, mật mã là ngày sinh của cô.

 

Vài con số quen thuộc đó, lại khiến cô cay cay sống mũi.

 

Trên thế giới này, ngoài Giang Tiểu Lang, có lẽ chỉ có Giang Nam Thần còn nhớ ngày sinh của cô.

 

Bước vào cửa, bên trong không gian thật sự rất lớn, trang trí xa hoa mà sang trọng, nhưng cũng toát lên vẻ ấm áp và thoải mái.

 

Trong phòng khách rộng rãi, một dãy sofa da thật màu trắng, rất thời thượng.

 

Giang Tiểu Lang mặc áo ba lỗ quần đùi, đang ngồi xếp bằng trên sofa, nhàm chán chơi game trên điện thoại.

 

Ở đầu kia của sofa, Kì Trạch đang ôm laptop, gõ phím.

 

Hai người nghe thấy động tĩnh, đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Nam Hi, gần như đồng thời gọi: "Mami, mami về rồi!"

 

"Cô chủ, cô đã về!"

 

Giang Nam Hi nhìn quanh căn nhà, cười nói: "Căn nhà này thật sự không tệ."

 

Giang Tiểu Lang từ trên ghế sô pha nhảy xuống, nói: "Con biết ngay là mami sẽ thích mà, cậu vẫn có mắt nhìn đấy. Mami mau lại ăn cơm đi, con sắp chết đói rồi!"

 

Cậu bé dắt tay Giang Nam Hi đi vào phòng ăn, trên bàn ăn có mấy hộp giữ nhiệt.

 

Kì Trạch có chút ngượng ngùng nói: "Cô Giang, tôi không biết nấu ăn, nên gọi đồ ăn ngoài."

 

Giang Nam Hi gật đầu: "Ừm, không sao."

 

Đồ ăn ngoài cũng khá ngon, Giang Nam Hi và Tiểu Lang đều đang đói, ăn uống rất ngon miệng.

 

Ăn xong, Giang Tiểu Lang liền đi ngủ trưa, cậu bé đã buồn ngủ lắm rồi.

 

Giang Nam Hi lúc này mới ngồi xuống ghế sô pha cùng Kì Trạch, vẻ mặt nghiêm trọng.

 

Chuyện tai nạn xe của Giang Nam Thần, Kì Trạch trước đó đã nói với cô kha khá rồi. Ngày xảy ra tai nạn, Giang Nam Thần nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nói muốn một mình đến Sâm Mông Sơn, nào ngờ trên đường đi lại gặp tai nạn.

Trước Tiếp