Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Chương 6: Thương Hiệu Trăm Năm Đích Thực

Trước Tiếp

Không bao lâu sau, trong mùi thơm nức mũi từ căn bếp lại hòa thêm hương thịt đậm đà.

Tiếng dầu mỡ xèo xèo, mùi thơm ngào ngạt — chỉ cần nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra từng lát ba chỉ heo được cắt mỏng đang dần se lại trong chảo, cuộn vào nhau, biến thành hai mặt vàng ruộm hấp dẫn.

Ông bà nội của Hứa Hoan luôn tự nhận mình không phải là kiểu người tham ăn, thấy đồ ăn là không đi nổi, nhưng tài nghệ nấu ăn của Vương Ngự Trùlại quá xuất sắc, trong bầu không khí tràn ngập mùi thơm không góc chết thế này, hai ông bà bắt đầu ngồi không yên, khẽ thì thầm trò chuyện.

“Bà nó à, bà có ngửi thấy mùi khoai tây không? Cái vị chua chua cay cay ấy, chắc là món khoai tây sợi chua cay nhỉ? Tôi đoán là kiểu giòn giòn, ăn với cơm thì hết sảy!”

“Ờ? Tôi chỉ ngửi thấy mùi canh cá thôi, vẫn là Hoan Hoan nhà mình có phúc, cái gì cũng cho vô giỏ, cả đậu hũ cũng có, lát nữa tôi nhất định phải tranh thủ ăn nhiều đậu hũ mềm mềm này mới được!”

Hứa Hoan không chen vào lời nào. Cảnh tượng lúc nãy anh liếc qua khi vào bếp vẫn còn in đậm trong đầu — ngoài khoai tây sợi chua cay và canh cá đậu hũ mà ông bà vừa nhắc, anh còn thấy trứng xào hẹ, xà lách xào dầu hào, ớt xanh chiên giòn, rau diếp xào, dưa leo trộn lạnh... Đợi chút nữa chắc còn có vài món thịt nữa.

Khoan đã — mấy nguyên liệu mình mang về có phong phú vậy sao? Sao lại bị Vương Ngự Trùbiến hóa ra cả đống món thế này?

Mấy món này rõ ràng chỉ là các món ăn gia đình rất bình thường, mà sao khi qua tay Vương Ngự Trùlại khiến anh có cảm giác như sắp được ăn quốc yến vậy?

Người thuê đầu tiên của Nhà Nhỏ Ngập Nắng đúng là chọn chuẩn quá rồi!

【Đinh! Hoàn thành nhiệm vụ, kinh nghiệm chủ nhà +10, tiền game +100, phần thưởng đã được đưa vào ba lô cá nhân, người chơi có thể kiểm tra bất cứ lúc nào!】

Ủa? Nhiệm vụ hoàn thành rồi à?

Hứa Hoan lập tức ngồi bật dậy, định mở ba lô trò chơi ra xem thì cửa bếp đã mở từ bên trong, Vương Ngự Trùtay bưng một đĩa thức ăn bước ra, hồ hởi nói:

“Món ăn xong cả rồi, chúng ta chuẩn bị lên bàn ăn thôi!”

Thế là, Hứa Hoan nào còn tâm trí quan tâm phần thưởng nhiệm vụ gì nữa — cậu vội bật dậy, chạy ào vào bếp.

“Để cháu giúp bưng món!”

Không tích cực ăn uống thì tư tưởng có vấn đề.

Phần thưởng lúc nào xem cũng được, nhưng món ăn mà nguội thì hết ngon mất ~

Ông bà nội Hứa cũng không ngồi yên — người thì múc cơm, người thì sắp đũa — chẳng mấy chốc, một bàn ăn đầy ắp món ngon đã được bày biện chỉn chu.

Có lẽ vì bao năm rồi mới lại được cầm chảo nấu ăn, Vương Ngự Trùhăng hái hẳn lên, mà sự phấn khích đó hiện rõ ngay trên bàn ăn.

Rõ ràng ông cũng đang đói cồn cào, vậy mà cứ chăm chăm gắp món cho ba người kia ăn, nói là “tay nghề còn chưa quen, nhờ mọi người nếm xem có hợp khẩu vị không”.

“Hợp chứ, hợp quá đi chứ!” - Ông nội Hứa vừa nhai thêm một miếng nấm hương béo mềm được xào cùng rau xanh, cắn một miếng nước ngọt thanh tràn ra — vừa không ngớt lời khen, “Ta thấy mấy đầu bếp ở nhà hàng lớn trong thành phố cũng chưa chắc nấu ngon bằng cháu! Ta vốn không thích ăn nấm hương, cứ thấy có mùi gì đó, vậy mà hôm nay ăn nhiều nhất lại là món nấm đấy!”

Bà nội Hứa thì đã múc đến tô canh cá thứ hai. Nước canh trắng sữa, xương cá đã được rút sạch, chỉ còn lại từng miếng thịt nhỏ, trong tô còn có từng miếng đậu hũ trắng muốt. Bà yêu thích vô cùng, dùng thìa múc một ngụm canh, thổi cho nguội rồi từ từ ăn, hương đậu hòa với vị cá thơm thoang thoảng khiến bà lim dim đôi mắt, mãn nguyện.

Tuổi già thích ăn món mềm, nóng hổi, quan trọng là, còn ngon tuyệt nữa.

Dù không nói gì, nhưng hành động đã chứng minh tất cả.

Là một tín đồ ẩm thực chính hiệu, Hứa Hoan thậm chí còn muốn mọc thêm vài cái tay nữa để gắp hết tất cả món một lượt, đúng là ngon không thể tả! Nếu mở quán bán thật thì chắc chỉ mấy hôm là đông khách như trẩy hội, danh tiếng lan xa!

Những quán nổi tiếng trên mạng hay nhà hàng Michelin gì đó, chưa chắc bằng được mấy món nhà làm của đầu bếp Vương.

Dù sao thì ông ấy cũng là thương hiệu trăm năm đích thực!

Có Vương Ngự Trùlà "bảng vàng" như vậy, sau này dù có thêm khách trọ mới thì cũng không lo khách mới mở cửa hàng không có ai đến.

Chỉ cần có 1% khách ghé từ tầng 1 thôi cũng đủ làm ăn khấm khá rồi.

Nền móng như vậy là quả thực rất vững chắc.

Hơn nữa, Hứa Hoan nhớ lại mấy bản “CV” mà mình từng xem — các khách thuê tương lai của cậu, ai nấy cũng đều có kỹ năng đặc biệt.

Nói tóm lại, cậu đúng là có mắt nhìn người!

Ừm, mà cũng nhờ ăn may nữa, không thì sao tự nhiên lại “rớt” được cái bàn tay vàng thế này chứ?

Vương Ngự Trù có một sở thích là nhìn người khác ăn món mình nấu. Họ ăn càng ngon, tâm trạng ông càng tốt, lại càng có cảm hứng nấu nướng và sáng tạo món mới, cứ như vậy, tay nghề lại càng thăng hoa.

Một bữa cơm mọi người đều mãn nguyện.

Hứa Hoan vừa xoa bụng nghỉ ngơi thì thấy Vương Ngự Trù lại ghé tới, nói ra kế hoạch sắp tới của mình.

“Cái gì?! Chú nói chú định mở quầy bán bữa sáng, món đầu tiên là món bánh thịt to thơm phức? Gọi đúng tên ‘Bánh Thịt To Thơm Phức’ luôn á??” - Đôi mắt vốn đã to tròn của Hứa Hoan vì kinh ngạc mà mở to hơn nữa, lặp đi lặp lại cái tên đó như bị “lag”.

Bánh Thịt To Thơm Phức? Tên thì đơn giản, dễ nhớ thật, nhưng mà nghe từ miệng một người từng làm ngự trù hoàng cung nói ra thì cũng… “gần gũi” quá rồi đó?

“Ừ đó, tên vậy có vấn đề gì không?” - Vương Ngự Trù chớp chớp mắt ngơ ngác, lẩm nhẩm mấy lần vẫn không thấy có vấn đề gì cả.

Hứa Hoan lúng búng một lúc, rồi vẫn nói ra thắc mắc trong lòng: “Cháu cứ tưởng chú sẽ mở tiệm luôn, bán mấy món cao cấp tinh tế hơn cơ...”

Ra là thế sao? Bảo sao rõ ràng có thể rời khỏi cái nhà nhỏ này đi ra ngoài thăm thú rồi mà lại chẳng chịu đi đâu, thì ra là đã tính trước cả rồi, định để dành thời gian để sau này đi bày quầy ngoài trời đây mà.

Nghe vậy, mặt Vương Ngự Trù xị xuống, rầu rĩ nói nhỏ: “Chú cũng muốn lắm chứ, ngồi yên một chỗ không phải mưa gió mà vẫn đông khách thì ai chả muốn! Nhưng mà thứ nhất là chẳng ai biết tới tên tuổi chú cả, thứ hai là cũng đâu có vốn lớn gì. Hôm đầu bày quầy này, chú còn muốn mặt dày vay thêm tiền của chủ nhà Hoan Hoan đây nữa cơ...”

Nợ tiền nhà còn chưa trả, giờ lại muốn xin thêm vốn làm ăn... Vương Ngự Trù từng từ tay phụ bếp leo lên làm ngự trù trong cung, chưa bao giờ túng thiếu thế này.

Nhưng Hứa Hoan thì đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Anh còn đùa một câu: “Nợ nhiều không sợ, sau này kiếm được tiền nhớ trả cháu là được. Mấy ngày tới cần nguyên liệu gì cứ nói, cháu sẽ lo.”

Cũng nhờ vậy, anh dần hiểu ra lý do vì sao Vương Ngự Trù chọn bán hàng rong chứ không mở tiệm ngay — vốn khởi đầu chênh lệch rất lớn.

Đợi sau này kiếm lời kha khá rồi, kiểu gì ông cũng sẽ quay lại tầng 1 của Nhà Nhỏ Ngập Nắng để phát triển tiếp.

Hiểu rồi, Hứa Hoan cũng không chê cái tên món ăn nữa. Tên càng thẳng thắn thì càng dễ nhớ, vừa nghe đã biết bán gì — bánh thịt to, thơm phức! Buổi sáng ăn một cái, không phải sướng phát bay lên trời sao?

Sáng mai, anh nhất định sẽ làm khách hàng đầu tiên, mua nhiều một chút, chia cho người trong làng. Vừa cảm ơn mọi người hôm nay giúp đỡ, vừa giúp Vương Ngự Trù quảng cáo.

Món ngon thế này, ăn một cái sao đủ, ăn một ngày sao đã, phải khiến người ta mong nhớ ngày đêm, kéo nhau đến mua mới được!

Khách chẳng phải cứ thế mà có sao?

Khi Hứa Hoan và Vương Ngự Trù nói chuyện, không cố tình tránh mặt ông bà nội nên họ cũng nghe thấy một phần. Đợi hai người nói xong, ông bà cũng góp lời:

“Hai đứa tính mở quầy bán đồ ăn sáng hả? Vậy để ông chỉ cho chỗ, ngay gần trạm xe buýt lớn ở thị trấn ấy, sáng nào cũng có người bày quầy, bán rau nhà trồng hay đồ ăn sáng. Người trẻ đi làm, đi học hay ra ngoài đều hay đi qua đó. Chỉ cần đồ ăn ngon là không lo ế!” — Ông nội Hứa giàu kinh nghiệm góp ý.

Làng Thanh Vân chỉ cách thị trấn Thanh Vân một đoạn, đi bộ mười mấy phút là đến cổng làng, không cần bắt xe buýt nữa.

Người già trong làng cũng hay ra thị trấn dạo, mua đồ linh tinh. Nhiều người cũng tiện thể mua đồ ăn sáng ở gần trạm xe buýt, rồi về nhà còn kể với bạn già: “Giờ buôn bán đồ ăn dễ ghê, tay nghề bình thường cũng có người ăn.”

Ông nội Hứa cũng từng đi mua vài lần — thấy mấy thứ đó chẳng ngon bằng đồ nhà làm nên sau không đi nữa. Nhưng ông thầm nghĩ, nếu sau này Vương Ngự Trù ra đó bán, chắc chắn ông và bà sẽ thành khách ruột.

Hứa Hoan nhớ lại, hồi tiểu học học ở thị trấn, lúc nhỏ thì ông bà dắt đi, lớn hơn tí thì tự đi xe đạp với bạn bè, từ đó bắt đầu hành trình tự do ăn sáng.

Mấy chỗ hay ăn chính là quanh trạm xe đó.

Cơm nắm, bánh kẹp, bánh bao, quẩy, xíu mại, sữa đậu nành ngọt... Những món ăn giản dị bên đường đó đã tạo nên một phần ký ức rực rỡ thời thơ ấu của anh.

“Dạ, cháu cũng thấy chỗ đó ổn.” Hứa Hoan giơ tay tán thành.

Vương Ngự Trù suy nghĩ, tính toán thời gian đẩy xe từ đây ra đó, nhanh cũng mất nửa tiếng nhưng vì lượng khách tiềm năng lớn... cũng chấp nhận được.

Vì một màn khởi đầu hoành tráng cho sự nghiệp, liều một phen vậy!

Thế là, trong vòng một bữa ăn, địa điểm và món bán đầu tiên của Vương Ngự Trù đã được quyết định.

Ăn xong, Hứa Hoan theo ông bà nội về nhà một chuyến. au đó là một buổi chiều bận rộn.

Đầu tiên là kéo hành lý về tầng hai của Nhà Nhỏ Ngập Nắng để sắp xếp chỗ ở, rồi lại chạy lên thị trấn mua một chiếc xe máy điện, dùng làm phương tiện đi lại hằng ngày.

Trên đường chạy xe mới mua về, đi ngang qua chợ, Hứa Hoan do dự một chút rồi rẽ vào.

Cũng không đi sâu, mà thẳng đến tiệm gạo dầu, mua dầu ăn, bột mì và những thứ tương tự. Mua xong lại nghĩ “đã tới đây rồi mà”, nên sang luôn cửa hàng gia vị bên cạnh mua đủ gia vị nước mắm, muối, giấm, xì dầu mà trong bếp còn thiếu.

Mua hết những thứ cần thiết xong, chiếc xe điện nhỏ bé đã quá tải.

Vương Ngự Trù đã chờ sẵn ở tầng dưới của ngôi nhà từ lâu, vừa thấy Hứa Hoan tay xách nách mang bao nhiêu là đồ, mặt mừng rỡ như hoa nở, vội vàng chạy ra đón, vừa nhận lấy đồ rồi sắp xếp vào bếp, vừa không ngừng cảm ơn.

Hứa Hoan dần dần đã quen với thân phận làm chủ nhà, hơn nữa còn có nhiệm vụ mỗi ngày treo trước mắt, nên cũng chỉ phất tay cười:
“Là chủ nhà, lại còn thu tiền thuê cao như vậy, tất nhiên phải có trách nhiệm đảm bảo sinh hoạt cơ bản cho người thuê rồi. Hơn nữa, sau này việc kinh doanh của chú tốt, cháu cũng được hưởng lợi mà!”

Từ tháng thứ hai trở đi, ngoài tiền thuê phòng cố định, Hứa Hoan còn có thêm một nguồn thu mới — tức là phần trăm doanh thu kinh doanh của người thuê. Người thuê kiếm càng nhiều, cậu thu về càng nhiều.

“À đúng rồi... bột mì và gia vị có rồi, trứng thì bà nội cháu đã giúp đi thu gom trong làng, cháu lát nữa sẽ đi thêm một chuyến nữa, chắc đủ dùng vài ngày. Nhưng mà thịt thì vẫn phải tươi mới đúng không, sáng mai chú định tự ra ngoài mua, hay để cháu ra chợ mua đại mấy miếng?”

Cái “mua đại” mà Hứa Hoan nói đó đúng là “mua đại” thật.

Từ nhỏ tới lớn cậu chẳng mấy khi vào chợ mua thịt, tất nhiên không thể bằng Vương Ngự Trù— người từng vào bếp mỗi ngày về khoản mắt nhìn tinh tường, chọn được thịt tươi, ngon, đúng chuẩn. Thế nên cậu mới cẩn thận hỏi lại.

Anh sợ vì mình mua phải thịt không ngon mà làm ảnh hưởng tới việc buôn bán của Vương Ngự Trù. Không ngờ Vương Ngự Trù nghe xong lại cười một cách nhẹ nhõm và thần bí:

“Hoan Hoan à, chuyện này cứ yên tâm giao cho chú. Tôi không ra ngoài được nhiều, nên đành phiền cậu đi một chuyến giúp. Nhưng chuyện cậu lo ấy, tôi đã có cách giải quyết từ lâu rồi. Không tin thì cậu vào ba lô trò chơi mà xem thử đi?”

Ba lô trò chơi?

Chẳng lẽ là… phần thưởng của nhiệm vụ trước đó?

Trước Tiếp