Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Chương 44: Cuộc chiến giành đồ ăn khuya

Trước Tiếp

Nhà Nguyên Nhược là nơi gần khách sạn Hứa Hoan ở nhất, nên Đường Lâm và Kỷ Sâm Trạch quyết định đưa cậu ấy về trước.

Vì lúc ra ngoài Nguyên Nhược chỉ mang theo mỗi cái điện thoại, không xách túi xách hay balo gì, nên muốn đem một lượt cả chín cái bánh nhân thịt thơm lừng về nhà quả thật không dễ dàng chút nào.

Ấy vậy mà hai tên Đường Lâm và Kỷ Sâm Trạch vẫn không buông tha, tranh thủ lúc cậu chuẩn bị xuống xe còn cố gắng dụ dỗ:

“Nguyên Nhược, chín cái bánh lớn như vậy chắc cậu không xách nổi một lần đâu, hay là để lại mấy cái trong xe tớ đi, chờ khi nào ăn hết rồi lại qua lấy?”

“Đúng đó đúng đó, c** nh* người, cẩn thận kéo giãn cơ tay đấy. Nghe lời anh đi, chín cái bánh này cậu gánh không nổi đâu, để lần sau lấy cũng được mà. Hoan Hoan có nói rồi, mấy cái bánh này được đóng gói đặc biệt, dù không bỏ tủ lạnh cũng không hỏng, hâm nóng lại là ăn như mới làm luôn.”

Nguyên Nhược chẳng hề tin mấy lời ba hoa chích chòe ấy, trừng mắt lườm một cái rõ to, còn khinh khỉnh “xì” một tiếng, quát lớn:

“Không đời nào! Tớ hoàn toàn có thể mang hết về, cho dù không thể thì cũng phải được! Đừng tưởng tớ không biết, chỉ cần tớ để lại một cái trên xe, lần sau đến lấy thì đảm bảo chỉ còn lại vỏ hộp, mà chưa chắc còn cả vỏ luôn ấy chứ! Tớ đã nhìn thấu tất cả rồi, mấy cái mưu mô nham hiểm này sao qua được mắt tớ!”

Nói xong, cậu chẳng thèm nghe hai người họ giữ lại nữa, tay trái kẹp bốn cái, tay phải kẹp năm cái, lúc bước xuống xe làm rơi một cái bên phải, nhưng vì xe đậu ngay trước cửa nhà nên cậu dứt khoát cúi xuống nhặt lên, lắc nhẹ vài cái rồi dùng cằm kẹp bánh vào ngực, lắc lư như vịt con mà đi vào trong nhà.

Đường Lâm: “…”

Kỷ Sâm Trạch: “…”

Bảo vệ đồ ăn tới mức đó, đúng là phục cậu luôn đấy!

“Đi thôi, tụi mình cũng về đi.” - Kỷ Sâm Trạch luyến tiếc nhìn cánh cửa nhà Nguyên Nhược lần cuối, nói với Đường Lâm.

Đường Lâm gật đầu “Ừ” một tiếng, xe lại nổ máy, hướng về nhà Kỷ Sâm Trạch.

Lúc này, điện thoại của Kỷ Sâm Trạch vang lên tiếng thông báo tin nhắn, anh cúi đầu liếc nhìn, lập tức “Ái chà” một tiếng đầy ngạc nhiên.

“Sao thế?”

“À… Tiểu Nguyệt nhắn tớ, bảo trên đường về tiện thể mua chút đồ ăn khuya cho cô ấy, còn có cả trà sữa nữa! Lão Đường, lát nữa cậu thả tớ xuống đoạn phố đi bộ gần khu tớ ở nha, để tớ qua đó xem còn món gì mua được không.”

Bạn gái của Kỷ Sâm Trạch tên là Hứa Tinh Nguyệt, là bạn học cấp ba với anh, vừa thi xong đại học đã bắt đầu hẹn hò. Sau đó cả hai đều đậu đại học ở thành phố A, cuối tuần thường hẹn hò, yêu đương suốt bốn năm mà tình cảm không những không nhạt đi, ngược lại còn mặn mà hơn.

Sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng chọn con đường nghề nghiệp tự do, Kỷ Sâm Trạch trở thành tác giả tiểu thuyết mạng full-time, còn Hứa Tinh Nguyệt biến sở thích vẽ tranh của mình thành nghề chính, hiện tại là một họa sĩ minh họa chuyên nghiệp.

Hai người hiện đang sống chung, dự định cuối năm nay sẽ gặp mặt hai bên gia đình, cuối năm sau hoặc đầu năm kế tiếp sẽ kết hôn, đúng chuẩn kết hôn trẻ tiêu biểu.

Đường Lâm và mấy người bạn cùng phòng đã chứng kiến suốt quá trình họ yêu nhau, ai cũng thật lòng chúc phúc. Vì vậy khi nghe Kỷ Sâm Trạch nhờ vả, Đường Lâm chẳng nói gì thêm, gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Thậm chí còn tốt bụng gợi ý: “Cậu chẳng có đồ ăn khuya sẵn đó sao? Bánh nhân thịt thơm lừng của Hoan Hoan tặng ấy, đưa cái đó là được rồi, khu này cũng đâu có ai bán món giống vậy đâu. Tớ nghĩ Hứa Tinh Nguyệt nhất định sẽ thích. Còn trà sữa thì… cậu đặt ship từ giờ đi, lúc về tới là giao tới nơi, khỏi phải vòng ra ngoài nữa.”

“Đúng ha, vẫn là cậu nhạy thật, lão Đường. Sao nãy giờ tớ không nghĩ ra nhỉ. Vậy thì khỏi cần rẽ, cậu cứ chở tớ thẳng về đi là được!” Nghe xong đề nghị, Kỷ Sâm Trạch vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không hề nhận ra cơn ác mộng đang rình rập phía trước, sung sướng mở app đặt ngay hai ly trà sữa cho mình và Hứa Tinh Nguyệt.

Đường Lâm thấy thế liền đùa: “Cậu nói xem, chín cái bánh nhân thịt này, qua đêm nay còn được mấy cái?”

Nghe vậy, Kỷ Sâm Trạch cười “ha ha” hai tiếng, cực kỳ tự tin đáp:

“Haiz, đúng là ban đêm Tiểu Nguyệt ăn khỏe thật, nhưng dạo này cô ấy lại đang ăn kiêng giảm cân mà. Tớ thì đã no rồi, tối nay lắm lắm cô ấy ăn hết một cái thôi, chỗ còn lại tụi tớ để dành ăn dần, ít nhất cũng phải ăn được ba bốn bữa ấy chứ!”

Cậu ta tính toán mỗi bữa một người ăn một cái bánh.

Đường nét trên mặt Đường Lâm hơi giãn ra, không nói gì nữa.

Nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, nếu mọi chuyện thật sự phát triển theo đúng như kế hoạch của Kỷ Sâm Trạch thì cũng được thôi, nhưng sao cậu cứ thấy không tin nổi?

Chưa nói đến Hứa Tinh Nguyệt, chỉ riêng cái bánh thịt to đùng thơm phức sau khi được hâm nóng đã đủ khiến người ăn no cũng phải sinh ra ảo giác đói.

Không ăn nổi? Không thể nào.

Bên kia, Nguyên Nhược đã thay dép xong, bước vào phòng khách, liền phát hiện trong phòng khách bây giờ có rất nhiều người ngồi.

Ba cậu, mẹ cậu, ông nội, bà nội, anh trai, chị dâu, hai đứa cháu sinh đôi trai gái, còn có cả chị gái cậu nữa.

Có thể nói là, trừ cậu ra, cả nhà đều có mặt đầy đủ.

Ngay khi cậu vừa xuất hiện, chín ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía cậu.

Trong đó có dò xét, có quan sát, có tò mò, cũng có nghi ngờ.

Nguyên Nhược thực sự bị dọa đến giật nảy mình, suýt nữa làm rơi chín cái bánh thịt to cậu đang ôm trong lòng.

Cậu hoảng hốt hét lên, mở miệng hỏi ngay:
"Giữa đêm thế này mọi người không ngủ mà ngồi đầy ở phòng khách, chẳng lẽ sợ con bị bắt cóc mà không biết, mọi người đang họp để bàn cách cứu con à?"

Không thì sao lại tụ họp đông đủ như thế, nhìn cậu trở về mà ai cũng như bất ngờ vậy...

Từng khuôn mặt na ná nhau, từng ánh mắt đổ dồn tới một lượt, khiến Nguyên Nhược có cảm giác như bản thân mình đã không về nhà cả đêm và giờ đang bị cả nhà tam đường hội thẩm.

Ngay cả ông bà nội cũng đích thân ra trận nữa kìa.

Thật đáng sợ.

“Mày cái thằng nhỏ này, nói gì không may mắn thế hả!” – Mẹ Nguyên trừng mắt nhìn đứa con út chẳng để người ta yên, rồi phất tay như đuổi ruồi:
“Chẳng lẽ không có chuyện gì gấp thì cả nhà không được ngồi lại tụ họp một chút cho vui à? Cả nhà chỉ thiếu mỗi mày, mẹ còn chưa hỏi mày đi đâu cả ngày hôm nay nữa đấy, khuya rồi mới mò về, chẳng lẽ đi hẹn hò à?”

Nói xong liền đổi nét mặt cực nhanh, vẻ phiền lòng ngay lập tức bị thay bằng ánh mắt đầy tám chuyện.

Ồ hô hô, Chẳng lẽ con heo con nhà mình cuối cùng cũng đến tuổi biết ủi cải trắng rồi?

Vậy ra không phải chờ cậu về là có chuyện gì to tát... Nguyên Nhược thấy hơi hơi thất vọng.

Nhưng sau khi nghe rõ câu hỏi của mẹ, cậu lại cảm thấy cạn lời:
“Mẹ ơi mẹ nói gì thế, con còn nhỏ mà, hẹn hò gì chứ. Con nhớ rõ trước khi ra khỏi nhà con đã nói với mẹ rồi mà, hôm nay Hoan Hoan đến thành phố A, mấy đứa bọn con cùng phòng hẹn nhau đi chơi cả ngày, con mới từ chỗ Hoan Hoan về xong, mẹ còn nói oan nói uổng cho con, hu hu~”

Nói xong còn giả khóc mấy tiếng, định tranh thủ thêm tí tiền tiêu vặt.

Nhận ra là do mình quên mất, mẹ Nguyên hơi lúng túng, đang định nghĩ xem có nên bù đắp gì cho con trai không thì hai đứa sinh đôi đã chạy lon ton tới trước mặt Nguyên Nhược, mỗi đứa níu lấy một chân cậu, ngửa đầu chớp mắt to, giọng non nớt dễ thương hỏi:

“Chú út ơi, chú ôm gì trong tay vậy, có phải đồ ăn ngon không ạ?”

Tầm bốn, năm tuổi, đúng độ tuổi nhìn gì cũng thấy thèm.

Cũng là cái tuổi hơi biết chuyện một chút, hành động lẫn giọng nói đều dễ thương vô cùng.

Nguyên Nhược vốn tính trẻ con, ngày thường rất thích trêu chọc hai đứa nhỏ, người mua đồ ăn vặt cho chúng nhiều nhất chính là cậu.

Thế nên giờ nhận được k*ch th*ch từ sự đáng yêu bùng nổ của hai đứa, cậu lập tức khai hết lai lịch đống bánh trong lòng ra:

“Đây là đồ Hoan Hoan đặc biệt mang đến cho tụi chú ăn, cậu ấy tự làm đấy, tên là bánh thịt to thơm phức, công thức học được từ người thuê trọ làm đầu bếp của cậu ấy, ngon lắm luôn! Lúc tụi chú ăn ở nhà Hoan Hoan, chú, anh Đường với anh Kỷ còn suýt nữa giành nhau đó, thơm cực kỳ luôn!

Lần này Hoan Hoan mang đến rất nhiều, chia cho mỗi người tụi chú một ít, chỗ chú có tất cả chín cái, mai sáng mọi người cùng ăn thử nha!”

Nguyên Nhược hào hứng mời mọc cả nhà.

Cả nhà lập tức đồng ý, còn kiên quyết yêu cầu được ănngay-lập-tức.

Ông bà nội: “Bánh này chắc là chiên lên rồi nhỉ, nhìn dày như vậy chắc nhân thịt bên trong cũng không ít. Tụi ông bà già rồi, không ăn được nhiều đồ dầu mỡ, nhưng nếm vài miếng thì vẫn được. Ai giúp Nhược Nhược cầm với, tiện thể mang vài cái vào bếp hâm nóng đi.”

Ba mẹ: “Ây dô, con trai út của chúng ta từ nhỏ đã hiếu thảo, ra ngoài ăn được món gì ngon là nghĩ tới cha mẹ đầu tiên. Nó đã nói vậy rồi thì mình cũng không thể từ chối, vừa hay ngồi trò chuyện nãy giờ cũng hơi đói rồi…”

Anh trai và chị dâu: “Đêm mười giờ rưỡi, đúng là thời điểm ăn khuya tuyệt nhất, cảm ơn cậu em trai phiên bản shipper giao đồ ăn tận nhà, nhất định sẽ ăn nhiều để không phụ lòng em.”

Chị gái: “Bảo bối Nhược Nhược của nhà ta đúng là ngoan nhất, đi chơi còn nhớ mua đồ ngon về nhà, mau lại đây cho chị thơm một cái, mai chị dắt em đi chơi!”

Về phần hai đứa sinh đôi, nhân lúc Nguyên Nhược ngồi xuống chơi cùng, mỗi đứa đã thơm lên má cậu một cái đầy nước miếng, còn dính lấy cậu mà lèm bèm: “Chú út là số một! Chú út là tuyệt vời nhất!”

Tuy bình thường cậu vẫn luôn đóng vai trung tâm yêu chiều của gia đình, nhưng được đón tiếp nhiệt tình đến mức này thì đúng là hiếm thấy, Nguyên Nhược lập tức bị cơn nhiệt tình này hun choáng, đầu óc quay cuồng, đến khi hơi tỉnh ra thì đã quá muộn rồi.

Trên bàn ăn lớn trong nhà, chín cái đĩa to giống hệt nhau bày thành hình bông hoa, mỗi đĩa là một cái bánh thịt to thơm nức đang bốc khói nghi ngút.

Mới mấy phút trước còn hỏi han quan tâm cậu, giờ cả nhà đã tự giác ngồi vào đúng chỗ của mình, tay cầm dao nĩa hoặc đũa, háo hức chờ sẵn.

Từ lớn đến nhỏ, ánh mắt như phát ra màu xanh đói khát, ai không biết còn tưởng cả nhà bị bỏ đói mấy ngày.

Nguyên Nhược giật mình, vội vàng đếm lại số lượng trên bàn, mặt mũi nhăn nhó như sắp khóc:
“Mọi người, mọi người đem hết bánh thịt của con đi hâm nóng rồi hả? To vậy ăn sao hết chứ?!”

“Ăn hết chứ, sao mà không hết được.” – Chị gái cậu vò nhẹ cái đầu rối của em trai, cười hì hì:
“Nếu nói lúc đầu khẩu vị đói của tụi chị là 50%, thì sau khi ngửi thấy mùi bánh nóng hổi em mang về, khẩu vị đói lập tức tăng lên gấp mười lần, giờ là 500% rồi~”

“Chuẩn luôn.” – Anh trai phụ họa.

 “Đừng nói chín cái em mang về, thêm gấp đôi nữa cũng chén sạch.”

Hai đứa nhỏ tạm chưa tính, còn lại có tới chín người lớn, chia ra cũng không đến mỗi người một cái, sao mà không ăn nổi.

Cũng chỉ có anh chị cậu là còn tâm trạng trả lời, còn lại tất cả đều dán mắt vào đống bánh thịt đang tỏa hương nghi ngút kia.

Ông bà nội là người ra tay trước, mỗi người một nửa cái, cùng cắn miếng đầu tiên. Hành động ấy như một tiếng trống khai chiến, những người còn lại không thể nhịn thêm được nữa, vội vàng giành lấy chiếc gần mình nhất, há miệng cắn ngập.

Sự tao nhã và dè dặt ngày thường, trong một đêm tràn ngập mùi thơm của đồ ăn hoàn toàn biến mất.

Bánh thịt to thơm nức quá đỗi ngon lành, khiến anh chị cậu ăn đến mức không thèm ngẩng đầu, bận đến mức không có thời gian trông con.

Cũng may hai đứa nhỏ biết tự lực cánh sinh, ngồi trong ghế trẻ em, người nghiêng về phía trước, không cầm dao nĩa hay đũa được, đành dùng tay bốc. Bàn tay nhỏ xíu kéo bánh thịt khổng lồ tới trước mặt, miệng mở to “a u a u” gặm lấy gặm để, miệng dính đầy vệt dầu.

Cảnh tượng này khiến Nguyên Nhược chỉ thấy trước mắt tối sầm từng cơn, cậu tận tay vác về chín cái bánh thịt, giờ sắp bị tiêu diệt sạch sẽ.

Cậu nghiến răng... cũng gia nhập cuộc chiến đêm khuya ấy.

Hu hu, giành được miếng nào hay miếng nấy vậy!

Trước Tiếp