Tôi Có Một Tòa Nhà Ở Quê

Chương 33: Chay mặn kết hợp, vừa ngon vừa khỏe

Trước Tiếp

Lúc này, tâm trạng của Vương Ngự Trù thực sự là vừa đau khổ vừa hạnh phúc.

Ông không ngờ khách ở thời đại này lại nặng tình đến vậy, một món ăn mà ăn liên tục mấy ngày trời, vậy mà không hề ngán.

Nếu chuyện này xảy ra ở thời của ông, chỉ cần dám phục vụ một món giống hệt suốt ba ngày, chứ đừng nói đến bảy ngày, là đã đủ để bị trách phạt rồi.

Ngoài cung đã thế, trong cung thì càng khỏi bàn, mỗi bữa ăn đều có quy định chặt chẽ, trừ khi chủ nhân yêu cầu, còn không thì sẽ không lặp lại, mười ngày nửa tháng cũng không ăn lại một món.

Đâu như cuộc sống bây giờ, món gì, làm bao nhiêu, bán mấy ngày… tất cả đều do ông tự quyết, kiểu tự do đó khiến Vương Ngự Trù rất đỗi say mê.

Vì vậy, dù đối mặt với những gương mặt u sầu đầy tiếc nuối, ông vẫn cứng rắn như sắt, nhất quyết không đổi ý, không cho bánh thịt chiên thơm phức tái xuất giang hồ trong thời gian ngắn.

Còn sau này có làm lại hay không thì… để sau hẵng tính.

Vương Ngự Trù bị đám thực khách chưa từ bỏ hy vọng làm cho nhức cả đầu, kiên nhẫn cũng dần cạn. Sau khi đưa bánh kẹp thịt cho khách đang chờ, ông dứt khoát dừng tay, lớn giọng đưa ra hai lựa chọn:

“Xin mọi người yên lặng một chút, để tôi nói vài câu. Tôi – Vương Phú Quý, không ngại nói rõ, tôi học nấu ăn từ nhỏ, những món tôi biết làm đâu chỉ có mấy món mọi người đã ăn? Giờ mọi người muốn mỗi ngày đổi món, thỉnh thoảng lại được ăn món mới, hay là tôi cố định luôn thực đơn, chỉ bán mỗi món bánh thịt chiên mà các vị thèm đến phát khóc? Nếu các vị chọn phương án thứ hai, thì mấy chiếc bánh kẹp thịt thăn còn lại tôi xin thu về, mọi người cứ đợi thêm một lúc, tôi lập tức chuẩn bị nguyên liệu bánh thịt chiên cho kịp hôm nay.”

Lời ông nói tuy chậm rãi nhưng rõ ràng, rành rọt, truyền tới tai thực khách chẳng khác nào sét đánh ngang tai, lập tức phá tan chút bất mãn vì thiếu bánh của họ.

Trời ạ, cần gì phải lựa chọn? Tất nhiên là chọn phương án đầu rồi!

Ai chẳng phân biệt được giữa một lần thỏa mãn và lần nào cũng thỏa mãn.

Nếu phải đổi cả dãy món ngon trong tương lai chỉ để ăn lại bánh thịt chiên, e rằng họ sẽ tỉnh giấc giữa đêm mà tự tát mình mấy cái: Đồ háu ăn! Vì một cái bánh mà từ bỏ cả khu rừng, giỏi quá ha, sống với cái bánh cả đời đi!

Thế là bầu không khí tại chỗ lập tức đảo chiều 180 độ. Những người còn năn nỉ Vương Ngự Trù bán lại bánh thịt chiên mấy phút trước giờ đây đã quỳ gối thay lòng đổi dạ, thi nhau khen lấy khen để món bánh kẹp thịt thăn.

“Haha, ông chủ hiểu lầm rồi~ tụi tôi đâu nhất thiết phải ăn được bánh thịt chiên đâu~ ông đã quyết rồi thì tụi tôi cũng không ép, dưa xanh hái sẽ chẳng ngọt mà. Hơn nữa, bánh kẹp thịt thăn cũng ngon tuyệt cú mèo, tới đây quả là quyết định đúng đắn!”

“Tôi xin tuyên bố, tình yêu tôi dành cho bánh thịt chiên giờ đã chuyển hết sang bánh kẹp thịt thăn! Nhìn mấy miếng thịt thăn to đùng này xem, chỉ hai miếng mà cầm đã nặng tay rồi, cắn một miếng thôi là đã thấy dai giòn sực sực, mê chết đi được!”

“Ông chủ đúng là người tốt! Một miếng thịt thăn thôi cũng đáng giá ba miếng ở chỗ khác, mà còn là thịt mới chiên nữa chứ, thơm lừng luôn! Thế mà chú chỉ bán năm đồng một miếng, đúng là người tốt! Cháu yêu chú lắm!”

Không chỉ khen bánh, họ còn tìm đủ mọi cách khen luôn quán, ngay cả cái bảng hiệu “Ngự Thiện Phòng” treo trên khung cửa cũng không tha.

“Woa, ông chủ đặt tên quán là Ngự Thiện Phòng luôn kìa, nghe sang ghê! Vậy tụi mình ăn ở đây có phải giống như vua chúa rồi không? Ha ha!”

“Ớ ớ ớ, mấy người nhìn kỹ chưa? Không chỉ bán bữa sáng đâu nhé, giờ còn có cả cơm trưa lẫn cơm tối nữa! Thực đơn ghi trên bảng sau quầy kìa, để tôi xem thử… Thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, gà xé… chẹp chẹp! Miến xào thịt băm, thịt heo xào sả ớt, lẩu tôm cà chua… chẹp chẹp chẹp!”

“Tôi cũng thấy rồi! Trưa tối đều có 15 món, mà mỗi bữa khác nhau luôn, đủ thấy ông chủ giỏi cỡ nào. Mấy món nhìn thì bình thường, nhưng cứ nghĩ tới chuyện là do chú làm là tôi đã thèm nhỏ dãi, không nhịn nổi nữa. Hôm nay tôi quyết không đi đâu hết, ngồi đây từ sáng tới tối, ăn hết cả ba bữa, ai muốn ngồi chung bàn thì hú một tiếng!”

“Thèm thật, còn chưa tới giờ ăn trưa mà tôi đã nhỏ dãi rồi, anh em cho tôi nhập hội với!”

Đám fan của Tạ Ninh, phần lớn là người lên tiếng hào hứng như trên. Họ là nhóm tới sớm nhất, đi đường xa nhất, nên cảm thấy chỉ ăn sáng thì quá uổng, một khi đã đến thì phải ăn cho đáng, ba bữa luôn, ngày mai nếu chưa đã thì ăn tiếp!

Còn những thực khách kỳ cựu, vốn biết Vương Ngự Trù chuẩn bị bán ba bữa, thì tuy có vẻ bình tĩnh hơn đôi chút, nhưng khuôn mặt cũng rạng rỡ không kém.

Đại sảnh đã ngồi kín khách mua đồ xong. Mọi người vừa cắn từng miếng bánh kẹp thịt thơm phức, vừa cảm nhận độ giòn rụm của vỏ bánh và vị đậm đà của thịt thăn nóng hổi, nếu gặp người quen ngồi cùng bàn thì còn tụm đầu lại trò chuyện rôm rả.

Đa Đa hôm nay được ông bà dẫn theo, miệng nói là tới ủng hộ người thuê nhà của cụ cố, chứ thực ra là thèm món mới mà viện cớ thôi.

Cậu nhóc cắn một miếng bánh kẹp thịt thăn, vừa nhai vừa nghĩ: Người lớn thật kỳ cục, thích thì sao không nói toẹt ra cho rồi?

Cái bánh cậu đang ăn là phiên bản full topping, kẹp hai miếng thịt thăn to với đủ các loại đồ ăn kèm, rưới đẫm nước sốt đặc sệt, ăn y như đi tìm kho báu vậy.

Thịt mềm, cắn trúng là rách từng chút một. Nếu không cẩn thận mà không giữ kỹ, rất dễ bị kéo theo cả miếng thịt lớn, gặm mãi không đứt, cuối cùng phải lấy tay bóc ra ăn cho nhanh.

Trứng ốp la bên trong cũng đặc biệt ngon, lòng trắng thấm vị mặn đậm, lòng đỏ mềm mịn, dù ai không thích trứng đi nữa, gặp quả này cũng có thể ăn hết sạch.

Tàu hủ ky, giá đỗ, rong biển… những món rau tưởng chừng không hợp để kẹp bánh, vậy mà vẫn có chỗ đứng trong thực đơn. Vương Ngự Trù vốn chuẩn bị để khách tự chọn, kết quả là món nào cũng được yêu thích.

“Chay mặn kết hợp, vừa ngon vừa khỏe!”

Nhiều Đa gật gù đồng tình. Cậu nhóc nhai một miếng mà cảm giác như có cả thế giới trong miệng, hương vị giao hòa hoàn hảo đến lạ.

“Ông bà ơi, cái bánh kẹp thịt này ngon quá chừng luôn, rau bên trong cũng ngon nữa! Hai người không thêm mấy món này đúng là tiếc ghê, cháu chia cho ông bà một ít nha!” – Đa Đa nuốt xong miếng cuối, vui vẻ nói với hai ông bà đang ăn say sưa ở phía đối diện.

Họ mỗi người chỉ gọi một cái bánh, vì phần ăn rất nhiều, ba người không gọi tiểu long bao mà chỉ gọi thêm ba ly sữa đậu nóng để ăn kèm.

Thấy cháu mình cứ nhìn quầy đồ kèm mãi không chọn nổi, hai ông bà liền đặt luôn combo full topping, còn bản thân thì gọi phần cơ bản thôi. Thế mà giờ ăn cũng đủ no căng bụng.

Ai mà ngờ được, sống hơn nửa đời người rồi, bây giờ lại có ngày sáng sớm thức dậy ăn đồ chiên đầy dầu mỡ mà chẳng thấy khó chịu gì. Khám sức khỏe vẫn tốt, thậm chí còn cải thiện vài chỉ số!

Có lẽ là vì tìm được sở thích chung, nên họ và đứa cháu ngoan ngày càng thân thiết hơn.

Như bây giờ chẳng hạn, ăn ngon thì cháu tự khắc biết san sẻ. Thấy nhóc nghiêm túc dùng đũa gắp rau chia đều, hai ông bà nhìn nhau cười, không nỡ từ chối.

“Ông bà nếm thử đi, rau ngon cực kỳ luôn, mai tụi mình thêm nhiều loại khác nhau rồi chia nhau ăn nữa ạ.”

“Được, để bà thử nào.” - Bà nội gắp vài sợi giá bỏ vào miệng, vừa nhai vừa gật đầu khen ngon.

Bên kia, ông nội cũng đã nếm tàu hủ ky và rong biển. Mỗi loại một vị, mềm dai đan xen, ăn chung vẫn thấy hài hòa.

Ba người ăn rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, mỗi người còn nửa ly sữa đậu, chẳng vội đi đâu, vừa nhâm nhi vừa lắng nghe xung quanh rôm rả.

Người thì khen ngon, người thì gọi người thân tới, người thì tìm bạn ăn chung cho buổi trưa và tối. Đại sảnh tuy đông nhưng không ồn, chỉ toàn tiếng người nhẹ nhàng bàn chuyện ăn uống.

Đa Đa tai thính, rất nhanh đã nắm được trọng điểm, cậu bé liên tục liếc nhìn bảng thực đơn phía sau quầy, rồi nhờ thị lực 10/10 mà đọc được hết cả thực đơn trưa và tối.

Có đến 80% là món cậu thích, còn lại 20%… nếu được ăn thử, kiểu gì cũng sẽ thành món khoái khẩu mất thôi!

Hôm nay ông Vương nấu nhiều món thế kia, mình muốn ăn quá trời luôn, làm sao để được ăn cơm trưa hay tối ở đây nhỉ?

Đột nhiên, cậu nhớ ra hôm qua ba mẹ gọi điện nói trưa nay sẽ qua thăm và kiểm tra bài tập hè của cậu.

Một ý tưởng lóe lên như bóng đèn bật sáng, Đa Đa lập tức ngồi thẳng dậy, mặt mày hớn hở đề nghị:

“Ông bà ơi, ba mẹ cháu trưa nay đến phải không ạ? Kiểu gì cũng phải giữ họ ở lại ăn trưa. Cháu sợ ông bà phải nấu nướng vất vả, hay là mình ăn trưa ở đây luôn nhé?”

Đa Đa cảm thấy, giây phút này mình như hiểu được người lớn vậy, vì mục tiêu mà tìm lý do thật hợp lý, nói ra rồi thấy không hề áy náy tí nào!

Xin lỗi ba mẹ nhé, hôm nay ba mẹ làm “công cụ” để con ăn cho thỏa mãn một hôm thôi.

Trước Tiếp