
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
【Đinh! Phát hiện tâm trạng người thuê nhà Vương Phú Quý dao động, nhận được buff “hăng hái làm việc”, đặc biệt thưởng cho người chơi tăng 50% giá trị may mắn trong ngày, cứ mạnh dạn mà tiến lên nhé! Lucky boy chính là bạn đấy~】
Lúc này Hứa Hoan đang ở nhà ông bà, ngồi nghe hai cụ khen tới tấp món bánh thịt thơm lừng do Vương Ngự Trù làm, thì hệ thống đột ngột vang lên lời nhắc trên, suýt nữa khiến nét mặt cậu xoắn lại.
Lucky boy, chỉ số may mắn các thứ ấy, có thể hơi trẻ trâu với học sinh tiểu học, nhưng với một sinh viên mới tốt nghiệp như cậu thì lại vừa vặn hấp dẫn.
Không lộ ra biểu cảm gì khác thường, Hứa Hoan mở bảng điều khiển trò chơi, lướt một lúc thì phát hiện ở góc giao diện cửa hàng trong game có thêm biểu tượng “Vòng quay may mắn”, tròn tròn nhỏ nhỏ, thò đầu ló ra từ mép màn hình, trông vừa lén lút vừa tinh quái, lại thêm cái kiểu lén lút xuất hiện bất ngờ này, nhìn thế nào cũng thấy hơi mờ ám.
Nếu chăm chú nhìn vào, vòng quay sẽ từ từ lộ ra nhiều hơn, như thể có linh tính vậy.
Hiển nhiên, phần thưởng từ việc tăng chỉ số may mắn nằm chính ở chức năng mới này.
Phát hiện ra tính năng mới, Hứa Hoan vô thức sờ túi, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành, đồng tiền game vất vả kiếm được e là sẽ không giữ nổi.
Trên vòng quay là những ô màu sắc khác nhau, hình quạt to nhỏ không đồng đều, có cái bé đến mức chỉ bằng sợi tóc, trên tất cả đều là dấu chấm hỏi, khiến người ta không khỏi tò mò muốn biết bên dưới là món gì.
Quay vòng may mắn tốn tiền game: 10 xu/lần, hoặc 88 xu/10 lần liên tục, lựa chọn thứ hai rõ ràng là lời hơn.
Nhưng… Hứa Hoan nhìn số dư nghèo nàn của mình, thở dài. Đến quay 10 liên tiếp cũng không đủ.
Dưới vòng quay còn có mấy dòng chữ giải thích: phần thưởng trên vòng sẽ tích lũy giá trị theo thời gian trong tháng, càng quay nhiều thì đồ càng xịn. Tuy nhiên, sang tháng mới, hệ thống sẽ reset về 0.
Hứa Hoan thầm nghĩ, thế này chẳng phải ép người nghiện “quay gacha” đến chết sao? Vừa muốn trúng đồ ngon, lại vừa phải kiềm chế chờ đến khi quay “lớn” mới dám nhấn nút. Thật đúng là một kiểu tra tấn ngọt ngào…
Mà nghĩ kỹ lại, thế giới này chắc chỉ mỗi mình cậu có giao diện game này, cho nên con nghiện quay gacha kia, chính là cậu ư?
Biểu cảm sụ mặt như mèo nhỏ.jpg
Hứa Hoan lắc lắc đầu, gạt bỏ mấy suy nghĩ rối rắm. Vẫn là không nhịn được, đưa tay nhấn quay thử một phát.
Không thể lãng phí buff may mắn tăng 50% được!
【Sử dụng vòng quay may mắn 1 lần, -10 xu game, chúc mừng nhận được: Bàn trang điểm cổ phong x1】
…Ơ, cậu là con trai mà cần bàn trang điểm làm gì? Nhưng món này có vẻ đắt hơn 10 xu, coi như hời rồi. Cất tạm, biết đâu sau này có lúc dùng tới.
【Sử dụng vòng quay may mắn 1 lần, -10 xu game, chúc mừng nhận được: Hộp quà gia dụng nhà bếp ngẫu nhiên x1】
Ồ, cái này ngon đấy! Có thể đưa cho Vương đại đầu bếp dùng thử. Nếu trúng món nào xịn, biết đâu lại được buff nữa thì sao?
【Sử dụng vòng quay may mắn 1 lần, -10 xu game, chúc mừng nhận được: Chợ thực phẩm di động (phiên bản đặc quyền cá nhân) x1】
Hứa Hoan: …??
Hứa Hoan: !!!
Trúng được cái gì thế này? Chợ thực phẩm? Di động? Lại còn phiên bản đặc quyền cá nhân??
Món này vừa nghe tên đã thấy là hàng “ẩn”, hàng “xịn”, vậy mà cậu lại dùng 10 xu quay ra được. Hứa Hoan vừa sốc vừa vui, chẳng biết nên than thở cho giá trị món đồ quá thấp, hay nên cố gắng không để lộ nụ cười muốn nứt cả mép ra.
Vì ông bà vẫn đang ở cạnh, cậu đành cố nhịn, ngậm miệng nuốt luôn cả phấn khích.
Rời khỏi nhà ông bà, Hứa Hoan vội về lại tầng hai nhà trọ, bắt đầu “trải nghiệm đắm chìm” cái gọi là chợ thực phẩm di động bản cá nhân.
Cái này đúng là công nghệ đen, cậu có thể thật sự bước vào trong để dạo, hoặc chỉ cần dùng ý niệm để điều khiển. Hứa Hoan chọn cách thứ hai, cảm giác như đang chơi game thực tế ảo vậy.
Bên trong cực kỳ yên tĩnh, phân khu rõ ràng: rau củ, hoa quả, thịt cá, trứng sữa, tinh bột, gia vị… đủ hết. Cậu muốn gì có đó, không món nào thiếu.
Chỉ cần bước lại gần quầy hàng, chủ quầy sẽ hiện ra, nhiệt tình giới thiệu nguồn gốc, hương vị, cách dùng từng loại nguyên liệu, thậm chí còn mặc cả được nữa!
Giá thì có trả bằng xu game, nhưng rẻ hơn ngoài chợ bình thường nhiều, lại tiện lợi nhanh chóng, đúng là công cụ “vàng”.
Sau khi mua xong, Hứa Hoan có thể rút nguyên liệu trực tiếp ra từ “túi đồ”, mà người ngoài khi nhìn thấy đống nguyên liệu này đều mặc định là đồ bình thường, không ai nghi ngờ gì về nguồn gốc cả.
Trải nghiệm xong, Hứa Hoan cực kỳ hài lòng, sau này mua đồ giúp đầu bếp Vương tiện vô cùng!
Còn đang nghĩ vậy thì dưới lầu vang lên tiếng động, là Vương Ngự Trù trở về!
Cậu nhảy bật dậy, xuống nhà nghe báo cáo chiến tích:
“Bán chạy lắm luôn! Ra khỏi nhà chưa đầy hai tiếng, nguyên liệu vừa chuẩn bị xong là khách kéo tới. Ai cũng mua ít nhất hai cái, nếu không vì nguyên liệu không nhiều, chắc hàng trăm mét cũng chưa xếp hết hàng!” — Vương Ngự Trù phấn khích kể lại.
Mở hàng đại thắng! Hứa Hoan cũng vui lây, nghĩ đến tương lai đầy sáng lạn, khách ngày càng đông, chẳng mấy mà đầu bếp Vương có thể dọn về bán ngay dưới lầu nhà mình!
Cậu lại kể cho ông nghe chuyện mình mở ra được chợ thực phẩm di động, rồi chia cho ông một trái cà chua tươi căng mọng, mình cũng ăn một trái, cắn một miếng đã thấy nước cà chua chua ngọt tan trong miệng, thịt cà hơi sền sệt đúng gu của cậu, ăn mãi không ngán!
“Đúng là ngon thiệt! Tối nay phải đem một ít về cho ông bà mới được!”
Vương Ngự Trù vừa ăn vừa giơ ngón cái:
“Phải nói là ông chủ Hứa may mắn thật, sau này mua nguyên liệu lại phải nhờ cháu nhiều! Chú nhất định sẽ cố gắng mở rộng kinh doanh, không để cháu thất vọng!”
Ăn xong, hai người tính toán lại: trừ hết chi phí nguyên liệu, đầu bếp Vương kiếm được khoảng 1800 tệ, gần bằng 1/5 tiền thuê nhà rồi!
“Nếu không phải hôm nay khai trương giảm giá, chưa kịp in mã QR thanh toán, chắc còn lời nữa!” - Ông nói, đồng thời quyết định: bán thêm vài hôm nữa sẽ mua điện thoại, mọi thứ đều thuận tiện hơn.
Nhắc mới nhớ: hệ thống game đúng là toàn năng. Khi Vương Ngự Trù chính thức trở lại thành người, trong túi ông tự nhiên có sẵn CCCD Trung Quốc, rõ ràng mạch lạc, định danh rõ ràng. Có giấy tờ, sau này đi mở tài khoản ngân hàng, mua điện thoại đều dễ như trở bàn tay.
Hứa Hoan cũng nghĩ tới chuyện người trẻ giờ toàn thanh toán điện thoại, tiền mặt không ai xài, mà quầy hàng của đầu bếp Vương không có mã QR, chẳng trách khó thu hút được khách trẻ. Mà đám người trẻ ấy mới chính là lực lượng tiêu tiền hùng hậu nhất chứ còn ai!
Thế là cậu quyết định: chiều nay sẽ dẫn Vương đại đầu bếp đi mua điện thoại, làm sim và thẻ ngân hàng, tiện thể in mã QR luôn, để hôm sau bán hàng không bị động nữa.
Vương đầu bếp nghe vậy thì hơi ngại, tiền cậu Hứa bỏ ra giúp đã quá nhiều, tiền thuê cũng chưa trả, ông cảm thấy có lỗi lắm rồi.
Hứa Hoan nhe răng cười, giả vờ đe dọa:
“Cháu không sợ chú quỵt tiền đâu, dù gì chú có được ở lại nhà trọ hay không… cũng là do cháu nói mới tính đấy nhé~”
Nói chung, việc quan trọng lúc này là trang bị đầy đủ cho “lao động trả nợ” Vương đầu bếp, để ông khỏi phải lăn tăn chuyện tiền nong nữa.
Buổi trưa, Vương đầu bếp định nấu một bàn tiệc cảm ơn, nhưng bị Hứa Hoan lấy lý do “chiều còn nhiều việc” mà từ chối, hẹn lần sau.
Ăn xong bữa cơm nhà giản dị nhưng ngon miệng, hai người liền chạy xe điện ra ngoài lo việc.
Họ không biết rằng, tại trấn Thanh Sơn này, món bánh thịt to thơm lừng đang âm thầm làm dậy sóng giới sành ăn…