Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 7: Bé Pudding

Trước Tiếp

Ban đầu An An định chiều thứ tư sẽ đi trả ô cho Thịnh Giang Bắc, chẳng qua kế hoạch vĩnh viễn không cản nổi biến hóa, một cuộc điện thoại khiến cô bị bắt tới sân bay đón người.

Từ rất xa đã nhìn thấy một đôi mẹ con có ngoại hình nổi bật mặc đồ đôi chậm rãi đi đến. Người mẹ trẻ tuổi đẩy xe đẩy, trên xe đặt mấy cái va li. Một đứa trẻ trắng trẻo ngồi trên một chiếc va li trong số đó, gương mặt cô bé ửng hồng, trong miệng ngậm kẹo que, l**m một cái lại quay đầu nhìn mẹ của mình, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, nhất là đôi mắt to tròn đen lúng liếng kia phối với khuôn mặt như bánh bao trắng, cực kỳ giống đồng tử trong tranh tết.

Tô An An vừa liếc mắt đã nhìn thấy họ, sau khi người phụ nữ đến gần, cô đi nhanh vài bước, dang tay ra ôm đứa trẻ trên va li lên. Cô bé gần mười lăm tháng tuổi, ôm hơi nặng tay. Cô nhẹ nhàng véo má cô bé, hỏi: "Pudding có nhớ cô không nào?"

Cô bé không sợ người lạ, vui sướng khoa chân múa tay, cười ch** n**c miếng, vui vẻ gọi mẹ. Tô An An chỉ lỗi, phải gọi cô, nhưng cô bé vẫn nhìn chằm chằm Tô An An gọi mẹ, cuối cùng là Tô Cửu Hạ chấm dứt cuộc đối thoại lòng vòng này: "Cứ để nó gọi đi, giờ nó mới bắt đầu học nói, chỉ biết gọi mẹ. Nó thấy người gọi mẹ, nhìn bàn cũng gọi mẹ, vừa rồi ở trên máy bay còn nhìn chằm chằm tiếp viên hàng không gọi mẹ cơ. Con bé này đúng là làm người đau đầu."

Tô An An ngửa đầu cười to, bế bổng cô bé lên, vô tâm nói: "Không sao, chỉ cần sau khi lớn lên đừng nhận sai mẹ là được."

Cô bé không biết người lớn đang nói gì, chỉ tập trung m*t kẹo. Tô Cửu Hạ lo lắng nói: "Mấy ngày hôm trước nó vừa mới khỏi ho, mấy ngày nay ăn nhiều kẹo lắm. Chị lại không có thời gian chăm sóc nó, bảo mẫu không chống đỡ được trước đòn tấn công bằng nước mắt của nó, bây giờ vừa thấy nó khóc là cho kẹo, phỏng chừng lại sắp ho rồi."

Tô An An cười nói: "Để em."

Cô quay đầu hỏi Pudding bằng giọng điệu thương lượng: "Cho cô ăn một miếng được không?"

Bé Pudding đã có thể hiểu đại khái được ý của người lớn. Cô bé cúi đầu nhìn cây kẹo trong tay vẫn còn to, hào phóng nhét vào miệng Tô An An. Tô An An nhân cơ hội cố sức cắn một miếng, chờ tới lúc bé Pudding rút kẹo ra, trên que chỉ một một miếng be bé. Cô bé trừng to mắt, vẻ mặt hoang mang, nhìn mẹ đang nhịn cười, lại nhìn An An đang ngậm kẹo giả vờ vô tội, hiển nhiên là không thể tin được là mình chỉ còn một cái que.

"A a a a a a... Hu hu hu..."

Cô bé khóc rất đáng thương, Tô An An ngậm kẹo trong miệng, không nhanh không chậm lấy một con thú bông ra từ trong túi. Con thú bông hình Cừu Lười Biếng, trên đầu có một đống thứ kỳ quái. Trẻ con đều có tâm lý tìm kiếm cái lạ, chẳng mấy chốc cô bé đã bị lừa quên mất chuyện vừa rồi.

Ba người bắt xe về nhà bác cả Tô trước. Sau khi sửa sang lại hành lý, Tô An An ôm bé Pudding về nhà mình. Tô Cửu Hạ dạy học ở thành phố X, dạy ngành quản lý khách sạn, lần này trở về là có hạng mục hợp tác với bên này. Chị ấy đại biểu nhà trường qua đây họp, chắc sẽ ở lại khoảng một tuần. Có điều hành trình công việc quá dày đặc, không có thời gian rảnh, chị ấy không thể chăm sóc con gái. Vừa lúc mấy ngày nay bác cả Tô có việc đi công tác ở ngoài, chỉ còn có một người rảnh rỗi là Tô An An. Tuần này là tuần huấn luyện thực tiễn, cô không có tiết học, vẫn có thể chăm sóc trẻ con hai ngày.

Nhưng Tô Cửu Hạ vẫn không yên tâm lắm, chị ấy gói ghém tất cả đồ trẻ con, tự tay dạy Tô An An thay tã, pha sữa. An An là một cô gái độc thân chưa từng chăm sóc trẻ con, Tô Cửu Hạ vẫn lo lắng: "An An, em làm được thật không? Hay để chị thuê bảo mẫu đi."

Tô An An nằm lì trên giường chơi với Pudding, trông rất kiên nhẫn: "Chị yên tâm đi mà. Một mình em cũng làm được. Hơn nữa trong nhà còn mẹ em mà, mẹ em thích chơi với trẻ con lắm, có bà ấy hỗ trợ thì chị cứ yên tâm đi."

Tiếng cười vui vẻ của con gái đang ngồi trên giường truyền đến. Đã lâu rồi chị ấy không thấy con vui vẻ như vậy, trong lòng bắt đầu kiểm điểm bản thân ngày thường bận rộn không để ý tới con, lại không nhịn được chua xót. Pudding không có bố, chị ấy làm mẹ cũng không xứng chức. Đứa trẻ này ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngoài khi đói sẽ khóc một lúc ra thì bình thường phần lớn thời gian đều im lặng không giống như một đứa trẻ.

Buổi tối, Tô An An trở về nhà gần bệnh viện. Bố mẹ cô đều là bác sĩ, để tiện đi làm, năm đó lúc đặt mua nhà mới họ đã mua ở gần bệnh viện. Cô vừa về đến nhà thì bố Tô và mẹ Tô cũng đồng thời trở về. Tô An An buồn bực: "Sao hôm nay hai người lại về cùng lúc thế?"

Mẹ Tô nhận lấy áo khoác của chồng, treo lên móc áo, xoay người nhìn thấy đứa trẻ đang ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn Tô An An: "Đây là bé Pudding hả?"

Tô An An gật đầu: "Đúng vậy, chị họ về đây công tác, bác cả lại không có nhà, không ai chăm nó nên con bế về."

Mẹ Tô thật sự rất thích trẻ con, giành ôm bé Pudding với bố Tô. Có điều bé Pudding vẫn thích Tô An An nhất, hơi bài xích hai người lớn, mặt cô bé nhăn như bánh bao. Tô An An nhìn cũng thấy không nhẫn tâm, ôm lấy Pudding đang không ngừng khua tay trong lòng họ: "Chắc là trên người bố mẹ có mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, mũi trẻ con nhạy lắm."

Bố Tô và mẹ tô liên tục gật đầu. Bố Tô vừa hồi tưởng vừa nói: "Trước đây lúc con lớn bằng tầm này cũng không thích bố mẹ ôm. Mẹ con còn đỡ hơn một chút, chứ bố thì khó mà làm được." Nói xong lắc đầu vào nhà vệ sinh.

Mẹ Tô đang pha sữa cho Pudding, nghe vậy ngẩng đầu, dưới ánh đèn ấm áp là ánh mắt dịu dàng: "Đây là khơi dậy chuyện đau lòng của bố con rồi. Ông ấy vẫn cảm thấy trước đây bố mẹ để con chịu thua thiệt, còn nhỏ đã phải ở nhà một mình, không có một tuổi thơ trọn vẹn."

Tô An An cầm thú bông lắc lư trước mặt Pudding, mắt hơi ê ẩm. Cô nháy mắt mấy cái mới đỡ hơn một chút, ngừng lại một lúc mới lên tiếng: "Thật ra cũng không có gì đâu. Bố mẹ bận công việc, con hiểu mà."

Mẹ Tô cúi đầu thở dài, cầm sữa qua, ôm lấy đứa trẻ trong lòng An An, hiền hoà sờ vành tai An An, sau đó thuần thục cho Pudding uống sữa, ánh mắt tập trung trên ngũ quan xinh đẹp của Pudding, cảm thán: "Con bé này cũng đáng thương, chị của con vẫn không chịu nói bố của con bé là ai à? Chắc là người đàn ông kia đã làm chị của con tổn thương quá sâu."

Tô An An lặng im không nói. Cô cũng vẫn rất muốn biết bố của bé Pudding là ai. Chẳng qua, có một điều có thể khẳng định chắc chắn là đôi mắt tròn của bé Pudding di truyền từ tên đàn ông xấu xa đó, bởi vì Tô Cửu Hạ là mắt hạnh, mắt hai mí, bé Pudding là mắt một mí.

***

Sáng hôm sau, người lớn trong nhà đi làm, chỉ còn Tô An An chăm bé Pudding một mình.

Cô đặt cô bé lên giường mình, dùng chăn làm thành một vòng tròn xung quanh. Ban đầu bé Pudding còn có thể có thể yên lặng đứng trên giường, tự chơi một mình. Sau đó có lẽ là quá buồn chán, cô bé không ngừng gọi "mẹ".

Tô An An không thể làm gì khác hơn là mở điện thoại ra, cho cô bé gọi video với mẹ, nhưng cô bé lại cảm thấy hứng thú với điện thoại hơn là gọi video với mẹ mình. Thấy cô bé cảm thấy hứng thú với một thứ, Tô An An cũng không quản cô bé, mở điện thoại di động lên cho cô bé tự chơi, chỉ đóng đồng bộ dữ liệu.

Sau khi bảo đảm cô bé sẽ không ầm ĩ, Tô An An ngồi trước bàn máy tính yên tâm viết luận văn. Cô quá tập trung, thế nên quên mất đứa trẻ sau lưng. Có điều bé Pudding đã tự kiếm được chuyện vui cho mình, không khóc không quậy, cầm điện thoại ấn, ấn, ấn... Sau đó không ngờ điện thoại lại kết nối, cô bé nháy mắt mấy cái, học dáng vẻ của mẹ giơ điện thoại lên tai.

Sau khi điện thoại kết nối, bên trong vang lên giọng một người đàn ông, liên tục "A lô… A lô… A lô?"

Không có phản ứng, bé Pudding cười khúc khích, gật đầu, lại cười khúc khích.

"Cháu có chuyện gì không? ... Được, lát nữa tôi tới." Người đàn ông ở đầu bên kia vẫn đang nói, nói xong cũng cúp máy.

Bé Pudding không rõ ràng cho lắm, đã cười ch** n**c dãi, ướt cả yếm cổ.

Tô An An viết xong một đoạn thì quay đầu lại nhìn cô bé. Cô bé yên lặng ngồi trên giường, phát hiện có người nhìn mình, bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy, ngửa đầu nhìn một lát, cuối cùng nghẹn ra một câu mơ hồ không rõ "Cô, cô..."

Cũng không biết cô bé đang nói gì? Tô An An đã cười gục xuống bàn.

Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng chuông điện thoại, Tô An An cắn đầu bút, cầm điện thoại trên giường lên, liếc nhìn thông báo cuộc gọi. Vào khoảnh khắc nhìn rõ, cô đột nhiên trợn to mắt, dáng vẻ không thể tin nổi, lập tức bỏ bút trong miệng ra, giơ ngón trỏ lên, lắc lắc với bé Pudding, ra hiệu cho cô bé đừng lên tiếng. Cô nhẹ nhàng hắng giọng một cái, sau đó mới nhận cuộc gọi, nhẹ giọng: “A lô?"

Giọng Thịnh Giang Bắc truyền tới qua sóng điện, bởi vì là lần đầu nhận cuộc gọi của anh, không nhìn thấy biểu cảm, Tô An An hơi căng thẳng. Anh nói: "Tôi ở cửa trường học cháu..."

Anh còn chưa nói xong nửa câu sau, cô đã vội vàng ngắt lời, giọng điệu ảo não: "Nhưng hôm nay cháu ở nhà."

Thịnh Giang Bắc ngồi trong xe, đổi tay cầm điện thoại. Anh hạ kính xe xuống, một cơn gió mát thổi tới. Sau cơn mưa lần trước thời tiết ngày càng đẹp, anh nhàn nhã nói: "Vậy hôm nay có tiện không? Không phải nói muốn trả ô cho tôi à?”

Có tiện không? Hình như là không, Tô An An quay đầu nhìn thoáng qua bé Pudding đang m*t ngón tay, buồn rầu nói: "Chắc là không tiện lắm, hôm nay cháu phải trông trẻ."

"Thế cho tôi địa chỉ nhà cháu."

Điện thoại nhanh chóng ngắt kết nối, tim Tô An An tê dại, cảm giác kỳ lạ, giọng anh qua điện thoại vẫn hay đến thế, trầm thấp dễ nghe, tròn vành rõ chữ. Nếu như tham gia cuộc thi tiếng phổ thông thì sẽ đạt điểm cao nhất. Một người không phân biệt được n, l, âm mũi trước và sau như Tô An An tỏ vẻ cực kỳ ghen tị.

Cô đặt điện thoại di động xuống, tầm mắt chậm rãi đảo qua phòng của mình, rất lộn xộn, các loại đồ ăn vặt được tiện tay đặt lung tung khắp nơi.

Cô gào lên, bồ nhào xuống giường, ngón tay nhẹ nhàng véo cái cằm mềm mại của bé Pudding, nhìn chằm chằm di động giống như nằm mơ. Anh thật sự gọi điện thoại cho cô, vậy có nên nói cho anh biết thật ra trước đây bọn họ từng gặp nhau không?

Chờ đã? Lịch sử trò chuyện nửa tiếng trước là sao?

Trước Tiếp