
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Một năm sương giá phủ liền cành (1)
Tiên thư có viết: Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Âm dương sinh ra toàn bộ thế giới.
Phía trên bầu trời là quy luật của đạo, chi phối vạn vật; sâu nơi đáy đất là suối vàng thông đến cõi âm, sinh tử luân hồi.
Giữa trời và đất sinh ra chín châu, trong đó Tề, Sở, Tần, Tấn là bốn châu phàm giới; Ly, Ô, Lục Hoa, Dương Hòa, cùng Tây Vực hoang vu là năm châu tiên giới.
Mười chín năm trước, phàm giới, Tề Châu.
Tháng chạp là thời điểm lạnh nhất năm. Một nhóm chiến mã băng qua hoang lộ gập ghềnh, mặt đất rung chuyển, cuốn lên từng trận bụi bặm. Nhóm người này y phục pha tạp, thân mặc giáp vải, trên yên ngựa treo đao kiếm giáo cung cùng nhiều loại vĩ khí khác. Bọn họ là nhóm anh hùng hảo hán hào sảng của vùng núi Cửu Long này.
Khi phóng ngựa trên con đường rừng vắng vẻ, người đàn ông dẫn đầu chợt ghìm ngựa, giơ tay bảo mọi người dừng lại.
“Hưu…”
Trong dân gian kháo nhau rằng nhóm hảo hán Cửu Long Trại còn có kỷ luật hơn cả quan binh. Ngựa đồng thời hí vang một tràng, sau đó toàn bộ đều ổn định mà dừng lại. Một người đàn ông da ngâm trên mặt có vết sẹo thúc ngựa lên hỏi: “Đại đương gia, có chuyện gì?”
Người đàn ông trông cao lớn oai hùng dẫn đầu kia chính là Tô Hồng, đại đương gia Cửu Long Trại. Ông vẫy tay: “Suỵt, ngươi nghe thử, có tiếng khóc đúng không?”
Mặt sẹo gãi gãi đầu: “Tiếng khóc? Không nghe.”
Tô Hồng nói: “Mọi người ở đây chờ ta.”
Tô Hồng một mình xuống ngựa, hướng vào rừng sâu, để lại một đám anh em trố mắt nhìn nhau.
Không đến nửa khắc, lại thấy Tô đại đương gia cười ha hả trở ra, dùng áo ngoài bọc một thứ gì đó trong lồng ngực, mang ra cho mọi người xem: “Ta nghe có tiếng khóc mà! Nhìn xem, là một đứa con nít.”
Đúng là con nít, hoặc nên nói là một đứa bé, dường như chưa đến một tuổi, mi thanh mục tú, cực kỳ đáng yêu. Đáng tiếc, không rõ là đói lả hay là bị đông lạnh rồi, yếu ớt đến không còn sức khóc nữa, chỉ có thể nức nở khe khẽ trong cổ họng, giống một chú mèo con sắp chết cóng.
Mặt sẹo liếc mắt một cái, lập tức thở dài: “Nhà nào tạo nghiệt quá, ngày đông lạnh lẽo này mà ném ra đường, sói không tha mất thì cũng không chịu nổi mấy canh giờ.”
Tô Hồng nói: “Hết cách rồi, thời buổi lương thực thiếu thốn. Đứa nhỏ này trông da non thịt mềm, không chừng lớn lên cũng không đủ mạnh khỏe để làm việc, gặp cha mẹ nhẫn tâm ắt bị vứt thôi.”
Trong nhóm huynh đệ, một người gầy còm chui ra, đôi mắt trợn to nhìn một chút, vỗ tay nói: “Đại đương gia! Đây không phải tạo nghiệt, mà là tạo phúc!”
Tô Hồng ngạc nhiên: “Phúc? Là sao?”
“Ha ha, đại đương gia ngẫm lại xem, phu nhân thân thể ốm yếu, từ sau cái lần sảy thai không phải thường khóc thầm, nói đời này không thể sinh cho ngài một thằng nhóc béo tròn sao?”
Mặt gầy hớn hở, vung tay chỉ trời chỉ đất: “Chỗ anh em mà nói, ngài mang đứa nhỏ này về đi, nói với phu nhân là trời cao thấy sơn trại chúng ta nhiều năm hành hiệp trượng nghĩa, khai ân ban phước, tặng cho hai vợ chồng ngài đứa trẻ này! Phu nhân ắt sẽ rất vui mừng!”
“Hê! Nhãi ranh này!” Mặt sẹo huých gã một cái, cười lớn, “Cái gì cùng dám nghĩ ra được!”
Gầy còm cười cười: “Ca ca, ta đây không phải là lo lắng phu nhân cả ngày mặt ủ mày ê sao! Vừa khéo, có câu nói gì mà, cứu một mạng người hơn làm cái gì gì đó —— đúng không?”
Gầy còm chưa nói xong, gương mặt Tô Hồng đã tràn đầy vui vẻ. Ông ta phá ra cười: “Được, được lắm! Không dám tin đời này Tô Hồng ta còn có thể có đứa con trai!”
Nhóm thổ phỉ lập tức hò hét nhốn nhào, cười ầm vang một trận. Tô Hồng ôm đứa trẻ giữ trên đầu vai, nhảy lên ngựa quát lớn: “Anh em, đi! Trở về trại, ta mời mọi người ăn uống no say!”
……
Tám năm sau.
Liệt hỏa thiêu đốt, đao kiếm đẫm máu.
Đêm canh ba, tiếng người gào thét thảm thiết, ngựa hí vang trời, âm thanh hỗn tạp lẫn vào nhau, tạo nên một bầu không khí thê lương sâu sắc.
“Giết!!”
“Tướng quân nói không cần giữ người sống!”
“Ác phỉ phải diệt! Bắn tên!!”
Mấy ngàn quan binh cầm đuốc điên cuồng lao vào trại thổ phỉ trong núi hoang, máu tươi vẩy ra khắp nơi. Bên ngoài quan binh kéo căng dây cung, sau một mệnh lệnh, mũi tên rào rạt lao đến như mưa!
Tô phu nhân bật khóc: “Tuyết Sinh, chạy mau ——”
Tô Hồng trúng một mũi tên sau lưng, giận dữ gào lên: “Lão Tam, đưa Tuyết Sinh đi! Đi nhanh!!”
Đứa trẻ áo trắng bất lực chạy loạn trong chiến hỏa, nơi nơi đều là thi thể. Đột nhiên có người nắm cổ tay nó: “Thiếu đương gia! Đi với ta!!”
“Bành tam thúc!” Sắc mặt Tô Tuyết Sinh trắng bệch, “Cha mẹ con còn ở phía sau!!”
Người kéo Tô Tuyết Sinh đi chính là người đàn ông gầy còm năm nào. Tám năm trôi qua, mái đầu thêm bạc, không còn vẻ láu lỉnh như trước nữa. Máu cùng bùn lấm tấm trên gương mặt nhăn nheo khô quắt, tròng mắt vẩn đục phản chiếu ánh lửa. Bành lão tam lảo đảo kéo bờ vai Tuyết Sinh, nghẹn ngào nói: “Đi thôi, thiếu đương gia… Ngài từ nhỏ đã không phải một đứa trẻ tầm thường, năm năm nay sơn trại thất thủ, ngài theo đám thổ phỉ chúng ta lưu lạc chạy nạn, chỉ toàn ăn khổ. Đại đương gia đã sớm có ý đưa ngài đến tiên châu cầu cơ duyên, chỉ là người làm cha không khỏi có chút lưu luyến, ngài căn dặn lão Bành ta đưa thiếu gia đi…”
Máu, lửa, phản chiếu trong đôi mắt đứa trẻ không phải máu tươi thì là lửa đỏ, thê lương mà diễm lệ vô cùng. Tô Tuyết Sinh không nhớ đêm đó tình huống cụ thể là thế nào, chỉ nhớ rõ liên tiếp có người sống biến thành thi thể ngã xuống.
Người cuối cùng ngã xuống chính là Bành tam thúc. Người đàn ông gầy gò với mấy mẩu chuyện th* t*c chọc cười mọi người, cuối cùng ôm kín nó trong lồng ngực, lưng cứng còng cong lên, hứng hơn chục mũi tên.
Máu vẫn chảy, lửa vẫn thiêu đốt, người đã chết sạch. Tô Tuyết Sinh cả người lạnh lẽo nằm dưới một thi thể, hoài nghi phải chăng mình cũng chết rồi.
Nhưng không. Ánh mắt u ám của nó nhìn xuyên qua bàn tay rũ xuống của lão Bành, thấy một bóng người từ xa xa đi tới.
Cuối chân trời tanh nồng đỏ thẫm xuất hiện một bóng ảnh xám tro.
Một người trông kỳ quái vận đạo bào màu xám đi đến trước mặt nó, ngồi xổm xuống, lôi nó ra khỏi thi thể kia, xoa đầu nó, nói nó hãy làm tiên cứu thế gì đó.
Tuyết Sinh ngẩng mặt lên, ngơ ngác hỏi: “Ngài là tiên nhân?”
Đạo nhân áo xám đáp: “Cứ xem là vậy.”
Tuyết Sinh lại hỏi: “Làm tiên có thể cứu người sao?”
Đạo nhân áo xám: “Có thể.”
Tuyết Sinh chỉ vào những thi thể nằm la liệt xung quay, cắn chặt khớp hàm đang run rẩy: “Ngài cứu một người ta nhìn thử xem.”
Đứa trẻ lạc giọng, nước mắt rơi xuống.
“Ngài cứu sống được… những người này, ta lập tức theo ngài, trở thành tiên cứu thế như lời ngài nói.”
Doãn Thường Tân mặt không đổi sắc: “Được thôi.”
Ông vung phất trần.
—— Đêm đó, chốn núi hoang vu ở Tề Châu xuất hiện một luồng sáng rực rỡ như ban ngày. Ánh sáng chiếu rọi ba ngày không tắt, không ai có thể đến gần.
Ba ngày sau, hơn trăm thổ phỉ của Cửu Long Trại vừa bị quan binh tiêu diệt, dưới vết tích tiên nhân mà khởi tử hoàn sinh.
Chỉ thiếu mất duy nhất một người.
Tô Tuyết Sinh, thiếu đương gia Cửu Long Trại, đứa trẻ mà thủ lĩnh Tô Hồng nhặt về nhận làm con nuôi, từ ngày đó mất tăm mất tích. Có lời đồn nó được tiên nhân nhìn trúng, đưa lên tiên giới rồi.
Hoàng đế nơi phàm giới cũng không dám phát binh tiêu diệt Cửu Long Trại nữa, qua thêm hai năm, còn hạ chỉ phong tước cho phu thê Tô Hồng… nhưng đó là một câu chuyện khác.
……
Qua mấy ngày, trời trong khí loãng, đạo nhân áo xám cùng đứa trẻ áo trắng, hai thầy trò một trước một sau đi vào núi.
Tô Tuyết Sinh cũng không còn là Tô Tuyết Sinh nữa. Sư phụ thay tên đổi họ cho nó, hòng chặt đứt trần duyên, cắt đứt lưu luyến chốn phàm giới.
“Con họ Lận, tên Phụ Thanh.”
“Từ nay về sau, trên đời không còn Tô Tuyết Sinh, chỉ còn Lận Phụ Thanh.”
Lúc ấy, Lận Phụ Thanh hỏi: “Sao lại đổi thành cái tên này?”
Doãn Thường Tân hơi mím môi. Trong một khắc, đứa trẻ còn cho rằng tiên nhân sắp nói cái gì sâu sắc lắm, ví dụ như “Vì tiên nhân là người gánh vác trời xanh[1], bảo vệ thương sinh”, kiểu kiểu vậy.
Doãn Thường Tân đáp: “Vi sư thích.”
Lận Phụ Thanh: “…”
Sư phụ của hắn quả thật không phải người bình thường. Lời nói ra cũng không phải là lời tầm thường.
Tỷ như, cái gì là tiên cứu thế, cái gì là mệnh cách, hắn càng nghe càng mơ hồ, hoàn toàn không hiểu nổi.
Đường núi khó đi, Lận Phụ Thanh vừa mệt vừa chán, nhịn không được ngửa cổ hỏi: “Sư phụ, tiên cứu thế rốt cuộc là cái gì?”
Doãn Thường Tân không quay đầu lại, đáp: “Sau này con sẽ biết.”
Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ cụp mắt, thầm nghĩ “sau này” hắn sẽ thế nào ——
Nghe nói tiên nhân trường thọ, không lẽ hắn cũng có thể sống mấy trăm tuổi sao? Có thể ngự kiếm phi thiên, thích cứu người nào thì cứu sao?
Tiên cứu thế, tiên cứu thế…
Hắn còn quá nhỏ, không thể hiểu.
Lúc bấy giờ là đầu xuân, trong núi tuyết tan thành suối nhỏ chảy róc rách, bên bờ hoa hải đường đỏ nở rộ, lộng lẫy cực kỳ.
Lận Phụ Thanh đột nhiên dừng lại.
Hắn nghiêng tai lắng nghe, chớp mắt nói với Doãn Thường Tân đi phía trước: “Sư phụ có nghe thấy tiếng khóc không?”
“Nghe từ nãy giờ rồi.” Doãn Thường Tân không chút bận tâm, chỉ về phía dòng suối cách đó không xa, “Đằng đó, trên nước, cá.”
Lận Phụ Thanh vội chạy đến bên dòng suối, đẩy một bụi hải đường ra, thấy có một xác cá rất to đang trôi xuống, trên lưng cá chở một đứa bé còn quấn tã đang khóc thút thít. Những con cá nhỏ xung quanh đều tụ đến, ra sức giữ vững xác cá to, ngăn không cho đứa bé rơi xuống nước. Vảy cá chìm nổi trên mặt nước, lấp lánh muôn màu. Lận Phụ Thanh kinh ngạc, chưa từng thấy cảnh này, chỉ nói tiên giới và phàm giới thật sự rất khác nhau.
Lận Phụ Thanh quay đầu gọi Doãn Thường Tân: “Sư phụ.”
Doãn Thường Tân: “Đây.”
Lận Phụ Thanh chỉ vào đứa bé kia: “Người nói con có thể làm tiên cứu thế, bảo hộ rất nhiều người, đúng không?”
Doãn Thường Tân: “Đúng vậy.”
Lận Phụ Thanh: “Vậy con có thể mang đứa bé kia theo chứ?”
Doãn Thường Tân nói: “Sư phụ không biết nuôi cá, con muốn thì tự mà nuôi.”
Lận Phụ Thanh nhảy vào dòng nước, nước không quá đầu gối. Hắn đi ngược dòng, khom lưng bế đứa bé lên, một mảng quần áo trên người cũng bị dính nước ướt đẫm. Cô bé khóc càng to hơn, tay chân nhỏ nhắn quơ quào. Lận Phụ Thanh xoa gương mặt dúm dó của nó, lần đầu tiên nở nụ cười từ sau đêm kinh biến, nói: “Tự con sẽ nuôi.”
=========
Hư Vân chủ phong, đỉnh núi quanh năm phủ tuyết.
Gió qua hàng tùng, tuyết rơi rào rạt.
Lúc này đã vào đông, mấy ngày trước vừa có một trận tuyết to. Tuyết phất phới khiến Hư Vân tứ phong càng thêm biến ảo, như đắp lên một tấm chăn tơ bạc.
Hai vị hạc tiên hóa hình tiểu đồng cầm chổi từ tốn quét tuyết đọng trước gian phòng, lộ ra một con đường mòn. Trong phòng, đạo nhân áo xám cùng bạch y thiếu niên ngồi đối diện.
Doãn Thường Tân từ trong tay áo lấy ra một tấm giấy đỏ gấp lại, đưa qua: “Đây, ngày lành tháng tốt mà con nhờ vi sư tính cho.”
“Cảm tạ sư phụ.” Lận Phụ Thanh nhận lấy, ngón tay v**t v* con chữ trên mặt giấy, trong mắt sáng lên nét cười.
Doãn Thường Tân lười biếng hỏi: “Còn việc gì sao?”
Lận Phụ Thanh nói: “Có ạ.”
Lận Phụ Thanh ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Sư phụ biết… cấm thuật nghịch chuyển thời không đúng không?”
Doãn Thường Tân sắc mặt bất động: “Sao lại hỏi chuyện này?”
Lận Phụ Thanh cười nói: “Thanh Nhi từng bị sư phụ lừa gạt, cảm thấy thành tiên là có thể phất tay một cái khởi tử hoàn sinh, sau này mới biết làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.”
“Thuật tái sinh mà người thi triển lúc đó ——” Lận Phụ Thanh dừng một chút, ánh mắt hơi sáng lên, “Hẳn là một biến thể đơn giản của cấm thuật thời không. Cấm thuật thật sự ước chừng có thể đưa toàn bộ tam giới dịch chuyển về trăm năm trước, cũng không thành vấn đề.”
Doãn Thường Tân trầm mặc hồi lâu, lắc đầu, dựng ngón trỏ lên môi: “Thiên đạo rằng: Không thể nói.”
Lận Phụ Thanh lấy giấy bút ra từ túi càn khôn, thành khẩn: “Vậy người viết đi.”
Doãn Thường Tân tức giận trừng mắt: “…”
Lận Phụ Thanh tiếc nuối mà cất vào: “Viết cũng không được ạ.”
Hắn thật sự có chút bất mãn.
Đã ám chỉ đến mức này rồi, Lận Phụ Thanh không tin sư phụ không hề phát hiện ra ý đồ của hắn. Suy cho cùng, hắn không cố ý che giấu những thay đổi của bản thân sau khi sống lại, thậm chí Tuân Minh Tư còn có thể phát giác, Doãn Thường Tân không lý nào không biết chút gì.
Nhưng sư phụ không những không hỏi, mà còn không cho hắn hỏi —— chuyện này có nghĩa là, hoặc Doãn Thường Tân không muốn nhúng tay, hoặc Doãn Thường Tân không thể nhúng tay.
Lận Phụ Thanh âm thầm thở dài, chỉnh đốn lại suy nghĩ, quyết định tạm thời ném những thứ phức tạp này ra sau đầu. Hắn đứng dậy nói: “Vậy… Thanh Nhi cáo lui.”
Sau lưng hắn, Doãn Thường Tân bỗng nhiên hỏi: “Ra ngoài một chuyến, tìm được con đường muốn đi chưa?”
Lận Phụ Thanh không quay đầu lại, thấp giọng đáp: “Đi rồi mới thấy có chút mệt mỏi, xem một vòng vẫn là thích Hư Vân, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Doãn Thường Tân nói: “Nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Đi đi.”
Lận Phụ Thanh gật đầu, đi ra ngoài.
Hắn chào hỏi hai hạc tiên, hợp ống tay áo dẫm tuyết xuống núi.
Trên đỉnh chủ phong tầm nhìn thoáng đãng, cả ba ngọn núi còn lại đều đập vào mắt. Từ Thính Hạc Phong mơ hồ truyền đến tiếng huyền cầm và tỳ bà song tấu, êm tai dễ chịu vô cùng.
Bọn họ từ Lục Hoa Châu trở về đã hơn một tháng, nhóm Hư Vân chân truyền khôi phục những ngày an lành yên tĩnh như cũ.
Thân Đồ Lâm Xuân theo Tuân Minh Tư ở lại Thính Hạc Phong, Doãn Thường Tân cũng mặc kệ. Hai nhạc tu thỉnh thoảng đấu nhạc, tiểu đệ tử ngoại môn ở dưới Thính Hạc Phong đều thầm nói tam sư huynh trông rạng rỡ hơn rất nhiều.
Lận Phụ Thanh dừng chân nghe xong một khúc nhạc, lắc đầu cười cười, tiếp tục đi.
Đường núi quanh co, qua một quãng xa mới nhìn thấy dưới gốc Lão Thần Mộc to lớn có một thân ảnh áo đen ngồi co một chân, dựa lưng vào thân cây, bên cạnh là chén rượu gốm đỏ.
Phương Tri Uyên hơi cúi đầu, tay phải cầm vò rượu, tay trái vận linh lực dán bên dưới, chậm rì rì mà hâm rượu. Trời lạnh, hơi thở ngưng tụ thành từng cụm sương trắng, làm dịu đi nét mặt nghiêm nghị của y.
Lận Phụ Thanh nhìn từ xa xa, bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều như cũ, mơ hồ không phân rõ hôm nay hôm nào.
Nếu nói có gì khác trước…
Lận Phụ Thanh nắm chặt mảnh giấy đỏ giấu trong tay áo, ánh mắt sáng lên, tim dần đập nhanh hơn.
Biết mở miệng với Tri Uyên thế nào đây?
Lận Phụ Thanh lại có chút sầu lo.
Bất luận thế nào, trực tiếp mở miệng đòi về chung một nhà là không được. Ở trước Tử Vi Các hắn đã nói thẳng rồi, đáng tiếc phản ứng của Phương Tri Uyên là… không có phản ứng.
Hơn một tháng qua, không hề phản ứng.
Cái câu “kết thành bạn đời” của hắn, nói như không nói.
Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ phỏng đoán, Phương Tri Uyên có khả năng cảm thấy hắn đang trêu y.
Khả năng cao trong mắt Phương Tiên Thủ, đại dâm ma có hậu cung ba ngàn giai lệ như hắn nói ra câu “Chúng ta kết bạn đời đi” với bất kỳ ai, cũng có ý nghĩa tương tự như các trưởng lão hớn hở vỗ vai người khác nói “Lần tới ta mời ngươi ăn cơm”… đều chỉ là xã giao.
Lận Phụ Thanh không dám manh động.
Kỳ thật, không phản ứng đã là tốt rồi, hắn sợ lúc này mình nhét “ngày lành tháng tốt” vào tay Tri Uyên, người nọ lại nghiêm túc ném cho hắn một câu “Song tu thì được, kết bạn đời, không được”.
“…”
Lận Ma Quân vừa nghĩ đến đã sợ xanh mặt. Hắn đột nhiên thật sự sợ hãi, sợ đến lúc đó mình sẽ tức đến mức phun một búng máu lên mặt Phương Tri Uyên.
——————————
Tác giả có lời muốn nói: Quyển II mở đầu với chân tướng của hậu cung và câu chuyện thành thân lãng mạn ngọt ngào!!
Thanh Nhi lúc nhỏ vừa hoang dã vừa phóng túng bởi vì bản chất hắn là một tiểu thổ phỉ :3
Cho nên, kỳ thực đây là câu chuyện về Phương tiểu họa tinh từ phu nhân của đương gia thổ phỉ từng bước một trở thành Quân Hậu của Ma Quân :)
Lưu ý: Các châu của phàm giới tham khảo từ các nước chư hầu thời cổ đại, chỉ vì tác giả không có năng lực đặt tên + phàm giới không có đất diễn. Chuyện này không có nghĩa tác phẩm đặt trong bối cảnh Đông Chu gì cả, không có, không hề có nhé ~0w0
[1] Chữ Phụ (负) trong tên Lận Phụ Thanh có nghĩa là phụ trách, gánh vác.