Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 181

Trước Tiếp

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Quỷ kế toan tính dệt lưới vàng (4)

Trên lối mòn trong Kim Quế Cung, gió thu hiu quạnh, bầu trời có chút u ám.

Lận Phụ Thanh hạ mắt, lạnh lùng nhìn Cố Báo Ân đang cuộn tròn trên mặt đất.

Tiểu lang này có lẽ vừa tỉnh dậy đã bỏ nhóm y tu chạy ra đây, hiện giờ nhìn kỹ có thể thấy tình trạng hắn vô cùng tồi tệ. Tơ vàng của Tôn chủ Bàn Vũ đâm hắn thành cái sàng, lục phủ ngũ tạng cùng xương cốt đều bị xuyên thủng. Nếu không phải hắn là bán yêu có sức sống mạnh mẽ và khả năng tự hồi phục đáng kinh ngạc thì đã mất mạng rồi.

Vốn đã trong tình trạng hấp hối, Lận Phụ Thanh thật sự không biết đứa nhỏ này lấy đâu ra sức lực, còn có thể chạy ra đây tìm mình.

Cố Báo Ân không có sức đứng dậy. Hắn cố gắng hé nửa mắt, miệng đầy máu, tiếng nói nghèn nghẹn phát ra từ cổ họng giống một con thú nhỏ sắp chết: “Ma Quân… bệ hạ.”

Hắn dán đầu mình bên chân Lận Phụ Thanh, tóc bị máu và mồ hôi thấm ướt, bẩn thỉu bết lại.

… Kỳ thật Lận Phụ Thanh không ưa bộ dạng này của tiểu lang, từ đời trước đã như thế. Một phần là vì hắn có tật dễ mềm lòng, phần khác, hắn không kiềm chế được mà nhìn thấy vài phần hình bóng của Phương Tri Uyên thuở thiếu thời trên đứa nhỏ thảm hại, nhếch nhác mà vẫn bày ra tư thế hung ác quật cường này. Thậm chí chỉ là một tàn ảnh nho nhỏ, cũng đủ khiến Ma Quân không nỡ xuống tay.

Nhưng hiện tại thì khác.

Lận Phụ Thanh lạnh lùng: “Cút.”

“Không.” Cố Báo Ân thở phì phò, lồng ngực phập phồng phát ra tiếng hít thở nặng nề. Ánh mắt hắn không có tiêu cự, hô hấp khó khăn, nhưng vẫn ôm chặt chân Lận Phụ Thanh, nói, “Cứu… cứu công tử! Công tử… khụ khụ khu, đi lên trời…”

Lận Phụ Thanh không nặng không nhẹ nhấc chân lên, đè ngược ngón tay tiểu lang, cười lạnh: “Cố Báo Ân, ngươi theo một công tử như thế đã đủ thảm, ta không muốn giết ngươi. Nếu ngươi còn muốn giữ lại một mạng để gặp công tử thì lúc này đừng chọc vào ta.”

Dứt lời liền muốn bước nhanh, nhưng không ngờ đôi tay kia vẫn không chịu bỏ qua, vươn lên như dây leo quấn chặt lấy chân hắn.

Cố Báo Ân gần như bị lôi xềnh xệch trên mặt đất, máu càng chảy ra nhiều hơn: “Cứu công tử… xin ngươi. Ta nghe lời ngươi… khụ khụ, mạng ta cho ngươi…”

Lận Phụ Thanh lại phải dừng bước. Hắn đang rối loạn trong lòng, lúc này bị tiểu lang sống chết quấy rầy đến phát bực. Nhưng Cố Báo Ân chỉ còn một hơi tàn, cũng không biết chịu đựng được mấy ngày, hắn thật sự không ra tay nổi.

Bất đắc dĩ, Ma Quân cúi người xách con sói nhỏ sống dở chết dở kia lên, nói: “Công tử của ngươi đã nói sẽ trở về, ngươi không nghe à? Gã không gặp nguy hiểm gì, gã sẽ bình an, ngươi chỉ cần chờ —— đã rõ chưa? Nếu ngươi không ngoan ngoãn chờ đợi, công tử trở về cũng không cần ngươi nữa.”

Lừa một tiểu lang trời sinh ngốc nghếch như Cố Báo Ân, nói thế là đủ rồi. Nói cách khác, nếu Cố Văn Hương khi bày mưu tính kế đã dặn dò Cố Báo Ân, tiểu lang lẽ ra sẽ không làm loạn.

Nhưng Cố Báo Ân một hai làm loạn. Hắn lắc đầu, cố hết sức nói: “Sẽ không… trở về!”

“Công tử… gặp nguy hiểm!”

Nói hai câu lại ho, ho đến miệng vết thương càng nứt toác, trong miệng đầy bọt máu. Cơ thể hắn cong thành một con tôm, chẳng mấy chốc, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

Lận Phụ Thanh hỏi: “Gã có thể gặp nguy hiểm gì?”

Cố Báo Ân sắc mặt trắng bệch, trừng mắt nuốt máu xuống cổ họng, cắn răng nói: “Người Bàn Vũ… khụ, sẽ giết công tử…!”

“!”

Lận Phụ Thanh kinh ngạc, ngón tay run lên. Có một nháy mắt hắn không dám tin vào tai mình. Ba chữ “người Bàn Vũ” này sao có thể thốt ra từ miệng một con sói đần ăn nói lộn xộn như thế!? Ánh mắt bình thản của hắn sắc lên, nhìn đăm đăm vào Cố Báo Ân.

Nhìn một lúc, dường như phát hiện ra chuyện gì thú vị, hay ngón tay hắn nâng cằm Cố Báo Ân lên. Hắn đánh giá tiểu lang kia một lúc lâu, chợt cười rộ lên: “Cố Báo Ân, ngươi… dường như cũng không ngốc nhỉ?”

“…” Vẻ mặt Cố Báo Ân chợt thay đổi. Hắn run run há miệng, nuốt khan một chút, tựa hồ muốn biện bạch gì đó, nhưng không nói được tiếng nào, trái lại còn phun ra một búng máu.

Sắc mặt thiếu niên càng thảm hơn, mắt trợn ngược, cứ như thế mà đổ sập vào người Ma Quân.

“Ngươi!” Lận Phụ Thanh hốt hoảng, theo bản năng đỡ hắn một chút, sờ ra một tay đầy máu.

Cố Báo Ân mềm nhũn như một vũng bùn. Ma Quân nhíu mày, lật hắn lại, thấy thiếu niên nhắm nghiền mắt, môi khô nứt hé mở, chỉ thở ra mà không hít vào.

“…” Lận Phụ Thanh bất lực xoa trán.

=========

Sau nửa canh giờ, Cố Báo Ân từ từ tỉnh lại, lúc này đã ở một góc thiên điện không người trong Kim Quế Cung. Chỉ qua một lúc như thế, bên ngoài đã sụp tối. Ngoài cửa sổ có mưa nhỏ tí tách đánh vào mái ngói, hòa thành một giai điệu.

Dưới thân thiếu niên bán yêu là tám trận pháp chữa trị chồng lên nhau, là loại trận cực kỳ khó vận hành, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, lưu chuyển vòng quanh. Cố Báo Ân ngơ ngác nhìn trận pháp, lại nhìn đến tiên quân áo trắng đứng cách đó mấy bước, dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Hắn khàn khàn nói: “… Ngươi, cứu ta?”

Lận Phụ Thanh ngồi xếp bằng, dựa lưng vào cột, hai tay cách không điều khiển trận pháp, vẻ mặt thờ ơ: “Tiểu lang, ngươi đúng là có bản lĩnh. Ta tổn hại ba phần dương lực để giữ mạng cho ngươi, nếu vì chuyện này mà không thể dẫn tiểu họa tinh của ta trở về, ta sẽ băm cả ngươi lẫn công tử của ngươi thành thịt vụn cho chó ăn.”

Không nhiều người biết Ma Quân tinh thông y thuật. Kỳ thật Lận Phụ Thanh ở với Doãn Thường Tân, từ nhỏ đã học tạp. Một khi đã nổi lòng hiếu kỳ, bàng môn tả đạo gì cũng muốn thử một chút. Âm luật của Tuân Minh Tư, y thuật của Diệp Hoa Quả, luyện khí của Tống Hữu Độ… kỳ thật đại sư huynh đều thông hiểu, chỉ là không chuyên sâu bằng mấy sư đệ sư muội thôi.

Lận Phụ Thanh thu tay, nhàn nhạt nhìn thoáng qua làn mưa ngoài cửa sổ. Hắn để trận pháp tự vận hành, nói: “Giải thích đi.”

Ánh mắt Cố Báo Ân ảm đạm. Hắn cúi đầu, trúc trắc nói: “Báo Ân ngốc… thật sự ngốc. Đời trước, Báo Ân ở với công tử lâu… nhìn, nghe, học… nên không ngốc nữa.”

Lận Phụ Thanh nhẹ nhàng hít sâu một hơi, ánh mắt vàng càng sắc hơn, lẩm bẩm: “Đời trước…”

Hắn đúng là không ngờ tới…

Chưa bao giờ nghĩ tới, cả Tà Đế Cố Văn Hương còn không lừa nổi hắn, nhưng hắn lại bị một tiểu lang ngốc nghếch lừa gạt giấu giếm lâu như vậy.

—— Buồn cười làm sao, Cố Báo Ân thế mà cũng là một thần hồn từ đời trước!

“Công tử nhà ngươi không biết, đúng không?”

Cố Báo Ân lắc đầu, đè nén tiếng ho, trong mắt toát lên vẻ bi thương. Hắn thật sự bị thương quá nặng, dù muốn đi cứu công tử cũng lực bất tòng tâm. Nếu Lận Phụ Thanh không giúp, hắn thậm chí còn không thể ra khỏi đại môn Kim Quế Cung.

“Biết nói tiếng người không?”

Cố Báo Ân khàn khàn: “… Không quen lắm.”

“Nói thử xem. Câu vừa rồi, nói lại.”

Vậy là tiểu lang bèn lắp bắp nói, nói sai vài lần, rốt cuộc cũng ghép lại thành một câu ra hình ra dạng: “Báo Ân vốn ngốc. Nhưng đời, đời trước… đời trước Báo Ân theo công tử lâu. Ta… ta nhìn, ta nghe, ta học theo công tử… vậy nên không còn ngốc nữa.”

Lận Phụ Thanh hỏi hắn: “Tại sao lại giả ngu?”

Gương mặt trắng bệch của Cố Báo Ân vô thức hiện lên một nét cười. Hắn nhỏ giọng nói: “Báo Ân ngốc nghếch… công tử tin tưởng ta, công tử có thể yên tâm dùng ta.”

“…” Lận Phụ Thanh không khỏi nhắm mắt, nghe tiếng mưa thê lương bên ngoài, trong lòng nhất thời không nếm ra tư vị gì.

… Cũng phải, loại người như Cố Văn Hương đa tâm đa nghi, nếu biết Cố Báo Ân không ngốc, không chừng còn âm thầm đề phòng. Nếu gã biết đây chính là tiểu lang mà gã từng hại chết một lần chuyển thế, e rằng mỗi ngày đều sẽ nghi thần nghi quỷ, chờ Cố Báo Ân phản bội báo thù.

Mà tiểu lang này… đời trước rõ ràng bị Cố Báo Ân đẩy ra chết thay, sống lại vẫn vui vẻ chấp nhận, còn tiếp tục giả ngu giả ngơ, phối hợp diễn xuất với Cố Văn Hương đến mức này, thật sự khiến người ta không thể hiểu nổi.

Lận Phụ Thanh không rõ giữa Cố Văn Hương và Cố Báo Ân từng xảy ra chuyện gì mà tiểu lang này lại cam tâm tình nguyện đến vậy, bị chủ nhân tự tay hại chết còn không oán không hối, sống chết trung thành như thế.

Cố Báo Ân lẩm bẩm: “Ngày nào công tử còn thích Báo Ân ngốc, Báo Ân sẽ ngốc ngày đó… Như vậy, công tử yên tâm.”

Hiển nhiên, hắn càng nói càng lưu loát hơn, cấu trúc câu dần ổn định. Đúng như Cố Báo Ân nói, hắn kỳ thực không ngốc chút nào.

Lận Phụ Thanh càng thêm đau đầu, chỉ cảm thấy đôi chủ tớ họ Cố này đúng là một mớ bòng bong. Hắn cau mày nói: “Nếu ngươi không ngốc, vậy hẳn cũng biết công tử nhà ngươi hại ta mất tiểu họa tinh rồi. Ta đang cân nhắc sẽ thiên đao vạn quả gã thế nào, mắc gì phải đi cứu gã?”

Cố Báo Ân cố chấp lắc đầu: “Ngươi, ngươi nợ công tử một ân tình, ta nhớ! Quỵt nợ… Khốn nạn! Ngươi cứu công tử!”

Lận Phụ Thanh mặt không đổi sắc: “Nói tiếng người, lặp lại.”

“…”

Tiểu lang lập tức xẹp hết khí thế, ấp a ấp úng: “… Ta nhớ rõ, ngươi còn nợ công tử ân tình… Ngươi không thể quỵt nợ, ngươi phải cứu công tử.”

Nghĩ một chút, hắn lại đầy tự tin mà nói: “Ma Quân, công tử ta thông minh, công tử sẽ không hại Hoàng Dương… bởi vì công tử sợ chết!”

Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ thở dài. Lần trước được thả ra khỏi Hải Thần Châu, quả thật chính miệng hắn nói mình nợ Cố Văn Hương một lần. Đáng tiếc…

Ma Quân nhìn đôi tay mình, cười khổ: “Ta đi chuyến này, còn không biết có giữ nổi mạng mình không. Báo Ân, nếu ngươi thật sự muốn cứu công tử, vẫn nên đi tìm người lợi hại hơn đi.”

Cố Báo Ân nằm trên mặt đất, lắc đầu: “Lợi hại hơn… không có, tìm không thấy.”

“…”

“Một điều kiện.” Lận Phụ Thanh dựng ngón trỏ lên, “Từ giờ không theo Cố Văn Hương nữa, theo ta, chịu không?”

Lận Ma Quân nói vậy là muốn thấy Cố Báo Ân khó xử hoặc cự tuyệt, lại không ngờ tiểu lang lập tức mừng rỡ gật đầu: “Được!”

Ma Quân ngạc nhiên.

Cố Báo Ân hiện tại không giả ngu, bèn cúi đầu nói nhỏ: “Đối với công tử mà nói, mạng sống, so với ta, quan trọng hơn.”

“Hiện tại công tử có Cố gia, Báo Ân… không có nhiều giá trị, không quan trọng nữa.”

“… Thôi vậy.” Lận Phụ Thanh đúng là hết cách, lấy trong túi càn khôn ra một ngọc giản đặt xuống đất, “Đây là mệnh lệnh đầu tiên. Đợi khi thương thế ổn hơn, có thể hoạt động, ngươi lập tức đến Tuyết Cốt Thành tìm Ngư Hồng Đường, làm giúp ta vài việc.”

Cố Báo Ân liên tục gật đầu, ánh mắt tỏa sáng.

Nhìn thiếu niên này, trong lòng Lận Phụ Thanh chợt nảy ra một ý tưởng. Ma Quân không nhịn được lộ ra một ý cười, ngữ điệu xưa nay ung dung lười nhác chợt tăng thêm ba phần ác liệt: “Tiểu lang, ta hỏi ngươi, nếu ngươi không ngốc, đời này nhìn Cố công tử trước mặt ngươi giả vờ lương thiện, ra vẻ đáng thương, trong lòng ngươi cảm thấy thế nào?”

Cố Báo Ân đỏ mặt, lí nhí nói: “… Công tử, thật đáng yêu.”

Lận Phụ Thanh nhịn không nổi, vội xoay người nhấc tay áo che miệng cười: “Cố Văn Hương ơi là Cố Văn Hương…”

Ma Quân nheo mắt thầm nghĩ: Ngươi cho rằng trên đời này chỉ có nhân tâm là có thể tính toán hết thảy, lần này xem ra ngươi thua thảm rồi.

Hay rồi, xem ra hắn không cần nghĩ cách “thiên đao vạn quả” Cố Văn Hương vì Phương Tri Uyên bị mười vạn lô đỉnh cuốn đi nữa. Chỉ cần sau này ôm tiểu lang ngoan ngoãn kia đến trước mặt Cố Tà Đế, bảo Cố Báo Ân mở miệng gọi mình một tiếng “chủ nhân”.

Khi đó Tà Đế sẽ phản ứng thế nào…

Thật đúng là khiến người ta chờ mong.

Trước Tiếp