Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 164

Trước Tiếp

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Thiếu niên không biết vị tư tình (4)

Mấy câu của ba sư đệ sư muội đều đánh cho Phương Tri Uyên tối tăm mặt mũi. Y ngơ ngác nhìn Lận Phụ Thanh: “Ngươi…”

Lận Phụ Thanh nhướng mày nhìn lại y.

“Nhị sư huynh, ngươi nghĩ thử xem, tại sao đại sư huynh lập Hư Vân Tông.” Tuân Minh Tư hết sức bất đắc dĩ nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cân nhắc nói, “Trên đời này có rất nhiều người yếu thế, không nơi nương tựa. Giữa người nghèo, cô nhi, nô lệ, người tàn tật, thậm chí những tán tu tẩu hỏa nhập ma… tại sao đại sư huynh lại lập tông môn vì người âm thể?”

Nói tới nước này, vì ai thì đã quá rõ ràng rồi.

Phương Tri Uyên hoang mang: “…”

Tuân Minh Tư lắc đầu thở dài: “Ta… Bọn ta thật sự không ngờ nhị sư huynh ngươi lại… lại hoàn toàn không nhận ra, suốt cả hai đời… Ôi ngươi… ngươi đần thật đấy…”

Diệp Hoa Quả phồng má: “Đúng vậy đúng vậy, muội, muội luôn cảm thấy đại sư huynh thật đáng thương! Người ta cưng chiều huynh như vậy, trong sáng ngoài tối đều nói rõ ràng hết rồi, huynh lại không thèm để ý đến người ta!”

Tống Hữu Độ: “Đúng, đệ cũng nghĩ vậy.”

Phương Tri Uyên: “…”

Sắc mặt y càng thêm rối rắm, rối đến mức tay chân luống cuống, lắp ba lắp bắp: “Chuyện này, nhưng ta… ta…?”

Cuối cùng vẫn quay lại một câu ngớ ngẩn: “… Sao vậy được.”

Lận Phụ Thanh buồn cười, không nhịn được nữa bèn cắt ngang: “Thôi, đừng bắt nạt nhị sư huynh của các ngươi nữa. Nhân vô thập toàn, dù là ngôi sao trên trời thì cũng có lúc không sáng.”

Nói rồi hắn một tay nắm Ngư Hồng Đường dẫn đi, một tay kéo Phương Tri Uyên đang thất thần đứng đờ ra ở đó, ôm một cái, chọc ghẹo: “Đi thôi tiểu họa tinh, sư ca không chê ngươi, ngoan.”

Mọi người cũng xôn xao bước theo, Phương Tri Uyên cứ thế đờ đẫn bị Lận Phụ Thanh dắt đi rồi.

Lận Ma Quân về đến thành tất nhiên rất bận rộn, đầu tiên là lôi kéo Sài Nga nói chuyện nửa ngày, sau đó phái người theo dõi việc xây dựng tường ngoài thành. Đến giờ Thân[1] vẫn nhớ dặn người đưa một phần chè hạt sen đến tặng “Quân Hậu”, sau đó không rảnh rỗi để ý thêm nữa.

Đến tối, Ma Quân lại truyền lời đến Thẩm Tiểu Giang, nói cậu sáng sớm mai tập hợp nhóm âm thể ngoại môn Hư Vân, hắn muốn tự mình đến thăm hỏi một chuyến.

“Đại sư huynh muốn gặp mọi người sao?” Thẩm Tiểu Giang không nhịn được vui mừng hỏi, “Vậy đệ gom mọi người đến chính điện Ma Cung là được rồi! Ha ha… có thể gặp đại sư huynh, đêm nay mọi người đều sẽ hưng phấn đến không ngủ nổi.”

Lận Phụ Thanh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta có việc muốn nhờ, ta nên đến tận nơi.”

Thẩm Tiểu Giang lắp bắp, lắc đầu như trống bỏi: “Đừng đừng đừng, đại sư huynh sao lại nói vậy! Có chuyện gì cứ việc phân phó là được rồi.”

Lận Phụ Thanh chỉ cười nói: “Cứ quyết định vậy đi.”

Sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng rồi, hắn mới đứng dậy, đi qua hành lang với ánh đèn lay động trong gió, trở về tẩm điện.

Đẩy cửa điện ra, bên trong không thắp đèn. Phương Tri Uyên đứng trước cửa sổ, xuất thần nhìn ra ngọn đèn treo dưới mái cong, đường nét mặt mày được khắc rõ dưới đèn nhu hòa. Nghe tiếng mở cửa, y quay mặt sang.

“Ta…” Phương Tri Uyên nhỏ giọng nói, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ngọn đèn, “Sư ca, đối với ngươi, từ nhỏ ta đã đặc biệt sao?”

Lận Phụ Thanh đáp: “Đúng vậy.”

Hắn đứng song song với Phương Tri Uyên, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phương Tri Uyên: “Không giống với bọn Tuân Tam.”

Lận Phụ Thanh: “Ừ.”

Phương Tri Uyên đặt tay lên vai Lận Phụ Thanh, bóp trúng đoạn xương mảnh, thấp giọng hỏi: “Còn Ngư Hồng Đường thì sao?”

Tựa hồ là tâm linh tương thông, Lận Phụ Thanh ngẩng đầu, cánh môi hơi mở ra, đón nhận Phương Tri Uyên. Hai người ôm nhau giữa nơi sáng tối giao hòa, mười ngón tay đan vào nhau, vành tai chạm tóc mai, trao nhau một cái hôn dài.

Một lúc lâu sau mới tách ra, Lận Phụ Thanh hơi th* d*c, cười nói: “Ngươi biết không… ta từng nghĩ, Tiểu Hồng Đường là em gái ta, phải có được điều tốt đẹp nhất trên thế gian này. Vậy nên, nếu sau này nó thật sự yêu ai, dù là tiên thần trên cửu thiên hay ma vương dưới u giới, ta cũng bắt hắn về làm phu quân nó.”

“Bắt… Ngươi là thổ phỉ à?” Phương Tri Uyên vừa bực vừa buồn cười, “Được rồi được rồi, ta đã biết tại sao con nhãi đó dám bắt trói, ép hai ta thành hôn rồi, đều là học từ anh nó!”

“Còn ngươi…” Lận Phụ Thanh tự mình nói tiếp, “Ta nhìn thấy ngươi, trong lòng chỉ nghĩ: Người này là của ta.”

Sự nồng liệt trên đầu mày còn chưa tan đi, Phương Tri Uyên đã nghe trong tai một tiếng “ong”. Nháy mắt trong đầu y lóe lên một ánh sáng trắng, chân như bước hụt, rơi xuống từ trời cao vạn trượng, trong tay đầy mồ hôi lạnh, như thể giây tiếp theo phải tan xương nát thịt.

Lận Phụ Thanh cười khẽ, ảnh ngược hiện trên trong đôi mắt của Phương Tri Uyên. Chỉ vừa trở về, Ma Quân không vận huyền bào thường thấy, vẫn là một thân trắng tuyết thanh khiết xuất trần, như một giấc mơ dịu dàng trôi nổi giữa ánh lửa lung linh.

“Bất kể ngươi trốn đến cửu thiên, hay là u giới… ta vẫn muốn bắt người trở về, làm ngôi sao của ta.”

Như một giấc mơ.

Lận Phụ Thanh nhẹ giọng gọi: “Phương Tri Uyên.”

Trong giấc mơ đổ một trận mưa như liệt hỏa, mê ly mà lộng lẫy, thấm vào cõi lòng. Trái tim nóng rát đến run rẩy, nảy mạnh trong lồng ngực.

Kia một hồi thần hồn điên đảo, tan xương nát thịt.

“Ta thích ngươi.”

Ánh đèn ấm áp ngoài cửa sổ hốt nhiên trở nên vô cùng long trọng, vây lấy hai bóng người, giao hòa vào một chỗ, nhập hai thành một. Không còn phân rõ bóng nào của ai, chỉ thấy một người nâng tay câu sau cổ, một người vòng tay ôm lấy eo, tóc hòa vào nhau, ngực tựa vào ngực, mặt dán lên mặt. Nụ hôn dài lâu, ánh mắt nóng bỏng, điệu cười tình tứ cùng những thanh âm vụn vặt trìu mến tận xương… đều hòa vào khung cảnh sáng tối.

“Ta không nề hà nói lời này suốt trăm năm, cả hai đời, ta luôn thích nói rằng ‘ta thích ngươi’, bất kể ngươi có hiểu hay không. Ta còn muốn nói như vậy hết đời hết kiếp, một trăm năm, lại thêm một trăm nữa.”

“Tiểu họa tinh, thật sự từ nhỏ ta đã thích ngươi rồi.”

=========

Phương Tri Uyên từng mơ một giấc mơ.

Khi đó y mới vừa bị Lận Phụ Thanh xách ngược về Hư Vân, bị bắt học cách ăn cơm uống nước, học cách ngủ nghỉ đàng hoàng. Đó cũng là lúc Lận Phụ Thanh bắt đầu gọi y là “tiểu họa tinh”, còn y thà chết cũng không chịu mở miệng gọi “sư ca”.

Y mơ một giấc mơ lẽ ra mình không nên có.

Trong giấc mơ, y không còn là họa tinh bẩn thỉu bị người người phỉ nhổ nữa. Y là thế tử cao quý của Chu Kỳ Phương gia, đai ngọc ngang hông, đồ đằng Kỳ Lân cửu hỏa trên áo gấm đỏ sẫm, cả người toát lên hào quang. Y được Lục Hoa Châu thổi phồng thành thiên tài, được vô số người yêu thích và ngưỡng mộ vây quanh, ngồi ở đại sảnh sáng sủa sạch sẽ tiếp đãi khách quý của mình.

Thiếu niên khoác áo lông cừu trắng đến từ chốn mây ngàn, Lận Phụ Thanh mặt mày bình thản, bên hông chấp kiếm, ngồi đối diện y.

Mà y… y trông giống một hậu duệ của tiên môn cao cao tại thượng, nói năng tao nhã, trích dẫn đầy học thức, dùng đôi tay sạch sẽ châm một chén trà nhỏ cho tiểu tiên quân trước mặt.

—— Đoạn mộng tưởng này rất mơ hồ, bởi kỳ thật y chẳng hiểu thế nào là “nói năng tao nhã”, cũng không biết cách mời trà thỏa đáng.

Lận Phụ Thanh trong mơ thái độ trước sau bất biến, hờ hững nghe y nói chuyện, hờ hững uống chén trà y châm. Tựa hồ thế tử Chu Kỳ trong mắt hắn còn chẳng bằng một màn gió thổi hoa rơi. Duyên phận giữa bọn họ chỉ có một tuần trà như thế. Trà lạnh, thiếu niên áo trắng điềm nhiên thi lễ, không chút lưu luyến rời đi.

Y không có tư cách gì giữ người nọ lại, ngơ ngẩn ngồi giữa đại sảnh châu ngọc lộng lẫy, nhìn bóng dáng tiểu tiên quân đi càng lúc càng xa, chìm vào trong ánh sáng trắng mịt mờ.

Từ đó chia ly, cả đời không tương phùng.

Y tỉnh mộng, bật dậy giữa đêm đen như mực, cả người toát mồ hôi lạnh. Nỗi nhục nhã cùng tự căm ghét bản thân từ phế phủ ập lên, thế như che trời lấp đất, y choáng váng ngã xuống giường, bàn tay siết chặt cổ họng, không ngừng nôn khan, nhưng lại chẳng nôn ra được cái gì.

Lận Phụ Thanh bị tiếng động đánh thức, hoảng hốt gọi: “A Uyên!?”

Khoảnh khắc đó, Phương Tri Uyên cực kỳ căm hận chính mình. Biết rõ Chu Kỳ Phương gia là nơi dơ bẩn giả dối, rõ ràng bị Phương gia ngược đãi cùng vũ nhục bao nhiêu lâu, trên người vết thương cũ còn chưa lành sẹo… thế mà trong mơ y lại ảo tưởng mình trở thành thế tử Phương gia, ý nghĩ này hạ tiện đến nhường nào!!

Nhưng lúc này, y hận nhất, không cam tâm nhất vẫn là…

“A Uyên, đừng động…” Tiểu tiên quân lo lắng nhưng không mất bình tĩnh, xoay người xuống giường đỡ y, phất ngón tay châm ngọn nến đầu giường.

Ánh nến chiếu sáng gương mặt xanh xao nhợt nhạt của Phương Tri Uyên, phơi bày sự chật vật không thể che giấu của y.

—— Dẫu y vứt bỏ hết tôn nghiêm và khí tiết của mình, trong một giấc mộng hạ tiện đến vậy, y vẫn không xứng chạm vào một góc áo của thiếu niên tiên quân trước mắt.

Phương Tri Uyên khi đó vẫn quá yếu, một cơn ác mộng thôi cũng muốn tước nửa cái mạng của y, giày vò có nửa khắc, tay chân y đã lạnh buốt.

Lận Phụ Thanh đau lòng, lại không biết phải làm sao, chỉ có thể ôm y liên thanh nói: “Không sao đâu, không sao đâu… Vết thương lại đau à? Dậy uống thuốc được không?”

Phương Tri Uyên đột nhiên đẩy hắn ra, đồng tử co rụt lại: “Đừng chạm vào ta…! Ta không sao… Ngươi đừng chạm vào ta!”

Trước khi gặp được Lận Phụ Thanh, y không hề tự ti, không hề chật vật, không có mong cầu, xem nhẹ cả sống chết. Sau khi gặp được Lận Phụ Thanh, thế gian toàn là những thứ y cầu mà không được.

Lận Phụ Thanh nói thích y, nhưng thích cái gì? Thế tử Phương gia thích châu báu ngọc ngà là thích, tiểu thư Mục gia thích tiên kiếm hiếm có là thích, thế tử Cố gia thích địa vị thanh danh cũng là thích. Lận tiểu tiên quân thích phong hoa tuyết nguyệt, thích phơi nắng trồng sen, thích nhặt con nít, hoặc thích một họa tinh… đều là thích.

Nhưng nếu là một vũng nước bùn, một viên đá mục,

Còn bị dẫm xuống bụi đất, đốt thành tàn tro,

Trở nên dơ bẩn, tàn khuyết, xấu xí.

Thứ này, có gì để thích đâu?

Sư ca hỏi y đ*ng t*nh khi nào.

Y đ*ng t*nh vào thuở thiếu niên, không lâu sau lần đầu gặp gỡ, trong giấc mộng nửa đêm. Y đoạn tình trong ánh nến đêm khuya, ngắn ngủi như vậy, có lẽ cả y cũng không hề phát giác.

Suốt bảy năm sau đó, y đuổi theo bóng lưng tiểu tiên quân, nghe Lận Phụ Thanh mềm giọng dịu dàng, lại khư khư cố chấp, thà tự làm mình mắt mù tai điếc cũng không chịu tin.

Bởi vì… nếu không như vậy… y sẽ “thích” người mà y chẳng thể nào có được.

Đèn đuốc trong Tuyết Cốt Thành sáng trưng, Phương Tri Uyên đẩy Lận Phụ Thanh đến cạnh cửa sổ, vành mắt ửng đỏ, gần như cố chấp: “Ta không tin.”

Lận Phụ Thanh ngửa đầu, gương mặt chìm trong bóng tối lại cong lên một nét cười buông thả. Ma Quân nâng gương mặt Quân Hậu của hắn lên, nói: “Ta thích ngươi mà.”

Phương Tri Uyên dồn dập th* d*c, thần sắc đau khổ đến gần như là giãy giụa, tựa hồ đang cố thủ lớp thành trì cô độc cuối cùng trong lòng: “Ta không tin…”

Lận Phụ Thanh vòng tay ôm y: “Ta biết, nhưng ta vẫn thích ngươi.”

… Từ bảy năm đó, cho đến tận trăm năm sau.

Trăm năm sau, y thành Cung chủ Kim Quế Cung, thành Hoàng Dương Tiên Thủ, thành người được tiên đạo kính ngưỡng nhất. Sau đó, y lại vì Lận Phụ Thanh mà chết.

Tiền tài, quyền thế, thanh danh, địa vị, tư chất, tu vi.

Thiếu thời quen biết, trăm năm nhớ nhung, tái thế bầu bạn.

Thân thuộc, thấu hiểu, tin tưởng đến giao phó sinh tử.

Còn có, toàn bộ chân tình, cùng một tính mạng.

Vậy nên sau này, Phương Tri Uyên tính tới tính lui, cảm thấy tuy trên đời này chẳng ai xứng đôi với sư ca, nhưng dường như cũng chẳng có ai có thể cho hắn nhiều hơn y.

Thôi… dù sao sư ca cũng thích y ở bên cạnh.

Thôi… tạm chấp nhận đi.

Loạt xoạt ——

Chợt một trận gió mạnh từ Hồng Liên Uyên thổi tới, quét qua Tuyết Cốt Thành yên tĩnh, một loạt đèn lồng lay động. Lận Phụ Thanh vốn bị Phương Tri Uyên đẩy vào góc khuất, lúc này ánh sáng như núi nghiêng biển lệch đột ngột ập đến, lan tràn khắp người hắn.

Giữa ánh sáng bất chợt ấy, Lận Phụ Thanh trong lòng xao động, cười nói: “Vậy ta đổi cách nói khác nhé?”

“Tri Uyên, ta yêu ngươi tha thiết.”

Phương Tri Uyên ngơ ngẩn buông lỏng tay. Vành tai y đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Ngươi lặp lại lần nữa.”

“Lặp… khụ, lặp lại lần nữa.”

Lận Phụ Thanh nghiêm túc nói: “Ta yêu ngươi tha thiết.”

“Lại lần nữa.”

“Ta…” Lận Phụ Thanh nhíu mày, giơ tay làm như muốn đánh, cười mắng, “Ngươi còn chưa chịu thôi sao?”

Phương Tri Uyên im lặng nhìn hắn, chỉ an tĩnh nhìn, nhìn mãi… đến khi không nhịn được bật cười.

Thật ngốc, thật ngốc… rõ ràng khi đó, y vì một giấc mộng mà tự mình lo lắng giày vò, Lận Phụ Thanh vẫn ôm chặt y mà!

Lận Phụ Thanh đẩy nhẹ một cái, bất đắc dĩ nói: “Ngươi… nhìn ta cười cái gì? Cũng nên nói một câu hay ho dỗ ta đi, nhanh lên.”

Nhưng ngay sau đó, hắn khẽ la lên một tiếng, Phương Tri Uyên đã chặn ngang bế hắn lên, đẩy mạnh lên giường, còn thuận tay tháo dây buộc rèm giường. Tấm màn dày buông xuống, chặn đi ánh đèn bên ngoài.

“Ta…” Phương Tri Uyên âm giọng khàn khàn, ngồi ở đầu giường, trân trọng ôm Lận Phụ Thanh trong lòng.

“…”

Y giữ nguyên tư thế ấy lâu thật lâu, mãi mới nói: “… Ta tin.”

……

Cho đến khi, bên ngoài Tuyết Cốt Thành, đêm tàn trời sáng.


[1] Giờ Thân: 15:00 – 17:00

Trước Tiếp