Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 160

Trước Tiếp

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Chiến hỏa đồ thán khắp âm dương (3)

Như có tiếng sấm nổ vang giữa ban ngày. Lỗ Khuê Phu hoàn toàn biến sắc: “Âm thể… Ý Quân Thượng chẳng lẽ… âm thể là sinh linh được sinh ra từ âm khí?”

Lận Phụ Thanh nói: “Những lời kế tiếp đều là suy đoán của ta.”

Ngón tay hắn cọ lên môi, suy nghĩ trong một thoáng, quay đầu lại nhẹ nhàng nói: “Nhưng ta đã nghiền ngẫm cốt văn của Miểu Ngọc Nữ suốt bốn tháng, ta cho rằng suy đoán của mình là đúng. Ngươi cứ xem như đúng đi.”

Hắn nói vậy, trong lòng Lỗ Khuê Phu càng chấn động. Ông ta biết Quân Thượng trước sau cẩn trọng, tuyệt đối sẽ không lấy chuyện liên quan đến an nguy tam giới ra làm trò đùa. Nếu đã nói thế, ngài chắc chắn vô cùng tự tin.

Lỗ Khuê Phụ tự trấn định lại, nghiêm túc nói: “Thỉnh Quân Thượng chỉ giáo.”

Lận Phụ Thanh đặt linh thạch trong tay sang một bên, mắt phượng hơi cụp xuống. Dưới hàng mi, đồng tử phản chiếu hoa quế vàng rực ngoài cửa sổ.

Hơn trăm ngày bế quan trầm tư, hắn lại một lần nữa chọn đáy vực Âm Uyên sâu thẳm. Nơi đó rét lạnh, yên tĩnh, không có ai quấy rầy, càng mang đến cho hắn cảm giác an tâm quen thuộc. Mặt nước trong vắt phản chiếu ánh sao thưa thớt và bóng hình của chính hắn, tựa như có cả linh hồn dịu dàng mà thông tuệ của Vu Miểu.

Đời trước hắn ở Âm Uyên ngộ ra ma đạo, đời này lại tìm kiếm một chân lý càng sâu xa hơn.

Âm Uyên rét lạnh, Ma Quân một thân áo bào trắng tĩnh tọa trên mặt nước, như thể ngồi thành một pho tượng ngọc. Âm khí xung quanh bị hơi thở của hắn khuấy động, lan tỏa ra khắp nơi. Thỉnh thoảng còn xuất hiện cả tuyết và mưa đá, hết thảy đều ngưng kết từ hư không.

Hắn đọc cốt văn của Vu Miểu đến thuộc làu, lại bức mình thoát khỏi tư duy của tiên nhân Bàn Vũ, quên đi tất cả câu chữ, muốn tự mình nhìn ngắm mỗi tấc núi sông biển hồ của thế gian.

Trước mắt tựa hồ mở ra một bức họa mênh mông, muôn vàn tinh hà chảy xuôi giữa dòng thời gian, ngón tay hắn vô thức điểm lên mặt nước, như nhỏ một giọt mực âm khí, tô vẽ trước mặt mình.

Ngày qua ngày, cho đến một hôm, trên mặt nước thấm đẫm âm khí đó lẳng lặng nở ra một đóa sen trắng tuyết.

… Lận Phụ Thanh nhắm mắt, không nhịn được bật cười. Ma Quân kỳ thật hoài nghi đã lâu, tu sĩ ngộ đạo dẫn phát dị tượng trong thiên địa là chuyện bình thường, nhưng hắn cũng không biết tại sao mỗi khi mình ngộ đạo đều có hoa nở, còn là sen. Chẳng lẽ kiếp trước hắn là một hoa sen thành tinh sao?

Một bóng đen lướt qua, cánh hoa héo tàn. Lận Phụ Thanh mở mắt, thấy âm yêu bên dưới Âm Uyên.

Khoảnh khắc đó, Ma Quân chăm chú nhìn sinh vật bé nhỏ vẫn luôn bị tiên giới căm ghét, tựa hồ ngộ ra được điều gì.

……

Giờ đây, đối diện với Tiên Thủ của tiên giới, Lận Phụ Thanh bắt đầu giảng giải.

“Chúng ta đều biết, thuở hồng hoang đạo phân âm dương, hai khí âm dương xoay vần trong hỗn độn. Theo lý mà nói, nếu có sinh linh sinh ra từ thanh dương, tất phải có sinh linh sinh ra từ trọc âm.”

“Sinh linh có được thân thể hoàn chỉnh, hóa thành nhân tộc, yêu tộc như chúng ta đã biết. Sinh linh chưa hình thành thân thể đầy đủ, chỉ dựa vào hai khí âm dương để duy trì hồn phách, sẽ hóa thành một loại khác… chính là âm yêu, và dương yêu.”

Lỗ Khuê Phu nghe đến đây, gương mặt trầm xuống, trong lòng đã dậy sóng cuồn cuộn.

Ông chưa từng nghe đến khái niệm “dương yêu”, trước đây cũng chưa có ai đề cập đến, miễn bàn đến cái gì mà sinh linh “sinh ra từ trọc âm”. Nhưng ngẫm lại, Dục giới chỉ mới tồn tại ba trăm năm, cái gọi là sử sách và điển tịch đều là những thứ do Bàn Vũ giới bịa đặt và truyền bá.

Sự thật về tam giới chỉ mới phơi bày bốn tháng, dường như đến nay vẫn chưa có ai thoát khỏi những ràng buột cũ kỹ để suy tưởng về bản chất của thế giới này. Hiện giờ, đôi ba câu trần thuật nhẹ nhàng bâng quơ của Quân Thượng lại như đang kéo tơ lột kén, hé lộ bộ dáng chân thật.

Lỗ Khuê Phu nhịn xuống ý định muốn ngắt lời. Ông biết Quân Thượng sẽ có một lời giải thích hoàn hảo.

Quả nhiên, Lận Phụ Thanh ngữ tốc không đổi, tiếp tục nói: “Lôi Khung, ngươi đã xem qua cốt văn của Miểu Ngọc Nữ, nhưng những ghi chép của Ngọc Nữ cũng chỉ là quan điểm của tiên nhân Bàn Vũ đối với thế gian này.”

“—— Mà tiên nhân Bàn Vũ là loại người gì?” Ma Quân nhướng mày, ánh mắt trong trẻo mà kiêu ngạo, chỉ lên tòa cung điện trên mây mà tiên nhân Bàn Vũ dựng lên, như cười như không, “Là một đám ngu dốt cùng đường bí lối, muốn dựa vào tà thuật như lô đỉnh để kéo dài hơi tàn.”

“Quan điểm của bọn họ, sử sách của bọ họ tất có chỗ sai lệch.”

“Quân Thượng nói… cực kỳ đúng.” Khóe mắt Lỗ Khuê Phu hiện lên ý cười, lồng ngực phập phồng, như có ngọn lửa sôi trào trong huyết mạch.

Ông thầm nghĩ, hiện giờ tiên giới đâu đâu cũng là chiến loạn, bao nhiêu người mới đối mặt với tiên nhân Bàn Vũ đã sợ vỡ mật. Dẫu là người có gan tham chiến cũng sẽ xem đó là cường địch khó mà đánh bại. Tiên nhân Bàn Vũ là như vậy, nhưng qua lời Quân Thượng lại chỉ là một đám “ngu xuẩn đáng khinh”… Đây chính là tiểu Quân Thượng mà ông cam tâm tình nguyện thần phục.

Lận Phụ Thanh nói: “Nếu để ta kể, thì câu chuyện sẽ như thế này: Thời hoang cổ, ở một góc vũ trụ sinh ra tộc Bàn Vũ. Có lẽ từng nổ ra một trận chiến giữa sinh linh sinh từ thanh dương và sinh linh sinh từ trọc âm, trọc âm thua cuộc; hoặc có lẽ sinh linh sinh ra từ thanh dương chiếm đa số, vậy nên sinh linh sinh ra từ trọc âm bị xem là dị loại…”

“Tóm lại, sinh linh sinh từ trọc âm địa vị bất lợi, dần dần bị người Bàn Vũ tàn sát, số lượng bị xem là âm thể ngày càng ít đi. Người tu luyện âm khí bị xem là ô uế, âm yêu cũng là như thế, mà dương yêu…” Nói đến đây, Lận Phụ Thanh dừng lại một chút, “Lôi Khung, hẳn là ngươi muốn hỏi vì sao trên đời này chưa từng thấy qua dương yêu, ta lại một mực chắc chắn có loài sinh vật này, đúng không?”

Lỗ Khuê Phu gượng cười: “Lôi Khung ngu dốt, quả thực không hiểu. Quân Thượng thông tuệ, tất nhiên ngộ ra.”

“Chuyện này kể ra thì hơi phức tạp.” Lận Phụ Thanh thấp giọng nói, “Ta cứ phải nghĩ mãi về tiểu họa tinh nhà mình mới thông suốt được.”

“…”

Lỗ Khuê Phu không dám tỏ ý kiến gì về việc Quân Thực vô thức nói ra cái danh xưng thân mật kia, chỉ có thể dạ dạ vâng vâng.

Ma Quân hoàn toàn không phát hiện ra có gì không ổn, khoanh tay bước hai bước: “Ngươi xem… Tri Uyên là âm mệnh họa tinh, ít nhiều cũng cùng loại với âm thể, thậm chí có thể xem là một âm thể thuần túy. Sau khi y mượn sức mạnh của âm yêu phá cảnh đã nhiều lần diệt âm yêu rồi thu âm khí vào cơ thể. Chuyện này ta đã thử qua, không làm được.”

“Lại nhớ đến trước kia, lúc còn thiếu niên tiểu họa tinh ngày ngày bị âm yêu cắn, hẳn là trong cơ thể y có tích tụ âm khí. Sau này tu vi tinh tiến, y có thể khống chế việc thu phóng âm khí, thậm chí có thể chủ động gọi đến rất nhiều âm yêu.”

“Ta có suy đoán… âm thể và âm yêu, dương thể và dương yêu có mối quan hệ đồng tính tương khắc, là thiên địch của nhau. Âm yêu muốn săn nuốt âm thể, có lẽ âm thể cũng thật sự có thể cắn nuốt âm yêu để tu hành.”

“Còn tại sao không có dương yêu…” Lận Phụ Thanh nghiêng đầu, chớp mắt, “Không có là đúng rồi. Không có mới chứng thực được suy đoán của ta.”

“Thử nghĩ về tâm tính của tiên nhân Bàn Vũ xem. Bọn chúng tàn nhẫn, lạnh nhạt, còn ngu xuẩn, không biết đã tồn tại bao nhiêu vạn năm, vì tu luyện mà không từ thủ đoạn. Nếu dương yêu mang dương khí, có thể hỗ trợ tăng cường tu vi, đương nhiên đã bị…” Âm giọng đột nhiên lạnh đi, như giá băng lướt qua mũi kiếm, “Bắt, giết, hết, sạch.”

Đúng lúc này, gió thu mang sát khí thổi qua, rét lạnh đến tận lỗ chân lông. Lỗ Khuê Phu tái mặt, không thốt nên lời. Dòng suy nghĩ của ông quay cuồng theo ngữ điệu lạnh lùng bình thản của Quân Thượng, như có một cơn gió lốc thổi quét qua tâm trí, phá tan mọi rào cản.

“Càng khỏi phải nói, Dục giới vốn là lò đúc lô đỉnh mà Bàn Vũ ‘tạo ra’. Nếu dương yêu còn may mắn tồn tại, tiên nhân Bàn Vũ sẽ để đám lô đỉnh chúng ta hưởng dụng thứ quý giá này sao? Vậy nên ở Dục giới này cũng không thể có dương yêu.”

“May mà…” Đã nói rất nhiều, Lận Phụ Thanh cũng có chút mệt mỏi, day day giữa mày rồi thở ra một hơi.

Hắn đảo mắt nhìn quanh, thấy trên bàn có một bình trà đắng cùng chung trà úp ngược, bèn tự mình rót nửa chén: “Chờ chút, để ta thông giọng đã.”

Lỗ Khuê Phu chợt phát giác ra chuyện gì, thần sắc nôn nóng hẳn lên: “Quân Thượng, không lẽ ngài lại tổn hại thần hồn…”

“Không sao, không hề, không có.” Lận Phụ Thanh đặt chén trà xuống, ngón tay run lên, trấn tĩnh lại, hắng giọng nói, “Đang nghĩ đi đâu vậy, nghe cô gia nói chính sự!”

“Ta đang nói —— may mà, Dục giới không có dương yêu, nhưng có âm yêu.” Quân Thượng trẻ tuổi nhướng mày, miễn cưỡng bày ra một chút dáng vẻ uy nghiêm của Ma Quân, “Ý cô gia là, muốn bảo những đệ tử âm thể của Hư Vân thử tu ma.”

“Nếu ta đoán không sai, âm thể tương phản với dương thể chúng ta, như vậy tu âm khí cũng dễ dàng hơn tu dương khí. Dưới Âm Uyên có lượng âm khí khổng lồ, có âm mạch, cũng có vô số âm yêu, bọn họ tu ma sẽ thuận lợi hơn bao giờ hết.”

Ánh mắt Lỗ Khuê Phu như ánh lên lửa. Không hổ là Lôi Khung Tiên Thủ, vừa nghe đã hiểu, tầm mắt càng vượt xa người thường: “Nếu đúng như Quân Thượng suy đoán, đối với nhóm âm thể tu ma mà nói… âm thạch tiên nhân Bàn Vũ dùng để k*ch th*ch lô đỉnh không còn là hiểm họa phản phệ, mà là bảo vật để gia tăng tu vi! Nếu quả thật như vậy, đây chính là cơ hội của chúng ta.”

Lận Phụ Thanh cười: “Chính là như vậy.”

… Kỳ thật hắn vẫn còn một chuyện chưa nói ra, chính là phần lớn nhóm âm thể tu vi thấp kém, kinh mạch căn cốt chưa thành hình, có thể giảm thiểu tối đa rủi ro tương tự như “Chiến Dịch Âm Nạn”, rất thích hợp để khai phá con đường song tu âm dương.

Trước khi bế quan, Tri Uyên từng nhắc hắn một câu, hiện giờ hắn là người có song Nguyên Anh âm dương vững chắc nhất. Nếu có đủ thời gian, hắn hoàn toàn có hy vọng nhìn thấy chân trời phía sau cảnh giới Phi Thăng, tu vi thậm chí có thể áp đảo chân tiên Bàn Vũ, bao gồm cả vị “Tôn chủ” kia.

Trăn trở suốt hai đời, Lận Ma Quân rốt cuộc ngộ ra việc ép chính mình trở thành “tiên cứu thế” duy nhất là điều vô lý, nhưng chỉ trong một khắc sau đó, hắn nhận ra bản thân mình có lẽ là người duy nhất trong Dục giới có khả năng đánh bại tiên nhân Bàn Vũ. Vận mệnh thật sự rất thú vị…

Nhưng chính vì tâm cảnh có chuyển biến nên Lận Phụ Thanh mới có ý tưởng này. Nếu là trước kia, mấy việc như “khai phá”, hắn nhất định sẽ tự mình xông pha, thậm chí còn tìm đủ cách giấu giếm người khác, làm gì có chuyện nghĩ đến việc cậy nhờ nhóm đệ tử ngoại môn của mình.

Dù vậy, việc này ít nhiều vẫn tiềm tàng nguy hiểm, Lận Phụ Thanh cân nhắc đến việc tự mình về Tuyết Cốt Thành nói chuyện với đám nhóc âm thể kia, nếu bọn họ không muốn thì thôi. Đó là lý do hắn chỉ âm thầm suy tính chứ không nói việc này với Lỗ Khuê Phu.

Lại nghe Lỗ Khuê Phu nói: “Nghe nói ngoại môn Hư Vân có một đứa trẻ họ Thẩm, là linh căn ẩn, tốc độ tu hành cực nhanh, việc này là thế nào?”

Lận Phụ Thanh cũng không ngạc nhiên khi Lỗ Khuê Phu hỏi chuyện này, gật đầu xác nhận: “Không sai, đây là trường hợp đặc biệt. Trong dương thể cũng có một trường hợp như thế.”

Lỗ Khuê Phu không khỏi hỏi: “Ai?”

Lận Phụ Thanh: “Cố Quỷ Lang.”

Lỗ Khuê Phu lập tức hiểu ra. Tà Đế Cố Văn Hương, gã không phải là âm thể nhưng lại thích hợp tu ma, đời trước lẫn đời này đều chủ động chọn tu luyện âm khí. Nếu như vậy, gã và Thẩm Tiểu Giang đều là biến số trong dương thể và âm thể. Như một đôi cá âm dương, từ đầu đến cuối đều ăn khớp một cách hoàn hảo.

Lận Phụ Thanh nói tiếp: “Sau khi sống lại ta đã chỉnh lý một loạt tâm pháp tu ma, trước khi đến Kim Quế Cung, ta đã nhờ Tri Uyên đưa một phần đến cho Tử Vi Thánh Tử. Phần còn lại đưa cho ngươi.

Lỗ Khuê Phu liền đứng dậy vái dài: “Thần lập tức chuẩn bị!”

Áo bào vàng tung bay, Lôi Khung Tiên Thủ sải bước ra khỏi cửa điện. Lận Phụ Thanh nhìn ông ta rời đi, cũng nhẹ nhõm thở ra một hơi, ngồi trở lại sập.

Hắn nhẹ nhàng hít thở, dựa cột giường nhắm mắt lại. Bốn bề vắng lặng, chỉ có hương quế thoang thoảng, Lận Phụ Thanh rốt cuộc nhíu mày nhẫn nhịn cảm giác khó chịu, môi càng mím chặt.

Mới rồi Lôi Khung lo lắng hỏi hắn có lại tổn hại thần hồn không. Thực ra, không phải hoàn toàn không có.

Cái gọi là “đại đạo” thường giản đơn. Hết thảy những gì hắn vừa nói, nghe thì thông suốt rõ ràng, chỉ nằm trong bốn chữ “âm dương đối lập”. Nhưng tìm ra được đại đạo, nói dễ hơn làm. Đó là kết quả của vô số suy diễn, liên tục phủ định rồi lập luận lại, từ mấy trăm chữ ít ỏi của Vu Miểu, từ những ghi chép giả dối trong sử sách, từ vạn vật mênh mông, ghép ra được một chân lý. Sao có thể không hao tổn tinh thần?

Khi bức tranh âm dương cuối cùng hiện rõ trong đầu, hắn biết mình không thể trì hoãn thêm, lập tức đến Kim Quế Cung thương nghị với Lỗ Khuê Phu, dọc đường còn vài lần bị tiên nhân Bàn Vũ tập kích; thấy có người gặp nguy hiểm, hắn lại không nhịn được ra tay cứu giúp một phen. Sao có thể không mệt mỏi?

Nói thật lòng, bốn tháng qua hắn mệt muốn chết.

Nhưng lúc này có ai mà không mệt? Bao nhiêu người đang liều mạng chiến đấu ở tiền tuyến, thậm chí có người đã chết. Thời thế này lại không cho phép bất kỳ ai than mệt mỏi.

Lận Phụ Thanh biết Lỗ Khuê Phu cầm đầu một đám người đau lòng cho mình, hắn đành cố giấu hết vẻ mệt mỏi, tranh thủ khi không có ai để ý mà nghỉ ngơi một chút, như vậy là đủ rồi. Khó có được một không gian yên tĩnh thế này, Ma Quân nhanh chóng cảm thấy mơ màng, nghiêng đầu một chút, nửa gương mặt chìm trong ánh nắng càng thêm thanh tú sáng sủa.

Những hình ảnh dày đặc từ trong suy diễn vẫn còn giương nanh múa vuốt trong đầu, khiến hắn nhức nhối không thôi. Lận Phụ Thanh mơ hồ rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, ý thức trắng xóa, lại như một lần nữa chìm xuống đáy Âm Uyên lạnh giá.

Chẳng mấy chốc, đó không còn là Âm Uyên, mà là vũ trụ rét buốt tăm tối trong tâm trí hắn, nơi có hai khí âm dương giao triền, vạn vật biến hóa vô hạn. Mà hắn, hắn khoác áo bào trắng nhẹ nhàng, như thiếu niên tiêu dao vô ưu ngày nào, ngồi xếp bằng giữa vũ trụ bao la, nâng tay hái mặt trời, nghịch ánh trăng, gảy nhẹ những vì sao.

Lận Phụ Thanh hoảng hốt mà nghĩ, phải chăng bên ngoài bảy ngàn tinh tú vẫn có một thế giới nơi mọi người đều tu âm khí? Hoặc có một thế giới mà dương thể và âm thể cùng chung sống hòa bình?

Phải chăng sẽ có một nơi không hề lạnh lẽo tàn khốc như Bàn Vũ, nơi đó có tiên nhân vừa đủ sức phất tay là dời non lấp biển, lại vừa có lòng thương xót với cỏ cây.

Không có lô đỉnh, không có Dục giới…

Hắn muốn đưa mọi người đến đó, nhưng lại thấy trước mắt còn khó khăn trùng trùng, không biết có thể sống được đến ngày Dục giới đánh đuổi tiên nhân Bàn Vũ hay không.

Thôi đành vậy. Người người ngửa mặt lên trời vấn đạo, nhưng đều phải đi từng bước tìm kiếm chân lý thôi. Con đường này, đi được đến đâu hay đến đó…

Chợt có thứ gì đó mềm mại phủ lên trên người hắn, tựa hồ ai đó đắp cho hắn một tấm chăn mỏng.

Một tiếng nói trầm ấm quen thuộc vang lên: “Sư ca, năm xưa ngươi bất chấp tất cả che chở âm thể, nói là muốn thuận theo ý mình. Hiện giờ, lòng nhân từ của người tạo thành bước ngoặc cho tam giới, còn nói mình không phải tiên cứu thế sao?”

“Nói lung tung gì vậy…” Lận Phụ Thanh cau mày, cảm thấy đầu đau như búa bổ, cả người rã rời, mí mắt nặng trĩu, vô thức lẩm bẩm, “Ta khi đó… ừm… ta chỉ muốn làm cho tiểu họa tinh vui vẻ thôi.”

Người kia đang đỡ hắn, động tác khựng lại một chút, hơi thở chợt loạn nhịp.

Lận Phụ Thanh ý thức mơ hồ bất định, nhất thời không tỉnh táo, lại dường như quen thuộc với cái ôm ấm áp kia, thuận thế dựa hẳn vào đó, nhắm mắt nỉ non: “Tên khốn đó… ta cưng chiều y đến thế còn chưa đủ sao? Từ nhỏ ta đã luôn nói thích y, lần nào y cũng làm như không nghe thấy…”

Nửa tỉnh nửa mê, trong lòng Lận Phụ Thanh toát lên chút giận dỗi và không cam lòng ấp ủ đã lâu.

Đồ tiểu họa tinh ngốc nghếch chẳng hiểu lời phong nguyệt!

Ngày tháng thiếu niên tươi đẹp nhất ở Hư Vân y lại bướng bỉnh không chịu thân cận với hắn. Cứ phải đi qua bao nhiêu hiểu lầm và trắc trở, đến thời loạn lạc thế này, hắn muốn yêu thương che chở cho y cũng làm không nổi, thật sự không cam lòng!

“Sư ca…”

Tiếng nói trầm thấp lần nữa nhẹ nhàng vang bên tai. Chỉ gọi một tiếng như thế, không nói thêm gì nữa.

Cứ như vậy, không gian an tĩnh trong hai nhịp thở, đến khi Lận Phụ Thanh khẽ ậm ừ trong cổ họng, đột nhiên mở mắt, tỉnh táo trở lại.

Một gương mặt anh tuấn, ánh mắt sâu thẳm lẳng lặng đập vào tầm mắt.

Phương Tri Uyên một thân hắc y bó sát, mái tóc dài buộc lộn xộn sau đầu. Có lẽ là vì muốn hắn dựa thoải mái một chút, y đã tháo nửa tấm huyền giáp ra khoác hờ trên vai. Người này hiển nhiên từ xa vội vàng chạy đến, trên người vương đầy phong trần, mang theo sát khí lạnh lẽo.

… Chỉ khi nhìn thấy Ma Quân áo trắng tựa người bên sập, băng sương trong gió đông giá rét mới có thể tan thành hoa xuân dịu dàng.

Trước Tiếp