
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Những năm oán hận nhuốm vô minh (4)
Mây tan, mặt trời lộ ra, mưa tạnh rồi.
Phượng hoàng đáp xuống Hư Vân chủ phong, lửa trên Thái Thanh Đảo cũng tắt dần. Toàn bộ thiên ngoại thần đặt chân xuống đây đều đã bị tiêu diệt, trận thảm chiến rốt cuộc cũng kết thúc.
Long Vương nằm bên bờ biển, đau đớn thấp giọng th* d*c. Ngũ trảo nổi gân bám vào bờ đá ngầm, máu vẫn ào ạt tuông ra từ cơ thể. Nhưng nó nhịn đau ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô nàng bán huyết khẽ ngâm gì đó.
Trên túc chu, chúng đệ tử Hư Vân thất thần nhìn thân ảnh lộng lẫy dưới ánh mắt trời. Có người như rơi vào trong mộng: “Tiểu sư tỷ…”
Tống Hữu Độ và Diệp Hoa Quả đều ngẩn ngơ im lặng. Ngư Hồng Đường nhanh nhẹn đáp xuống Lão Thần Mộc trên chủ phong, hai chân đặt lên lớp đất đá khô cằn nứt nẻ. Vảy đỏ trên chân nàng lặn đi, lộ ra chân trần trắng nõn.
Lão Thần Mộc đã hoàn toàn thay đổi, ánh sáng trong suốt lưu chuyển quanh những tán lá sum suê. Tàn hồn phượng hoàng mệt mỏi thu cánh, nằm trên ngọn cây. Doãn Thường Tân đứng dưới tàng cây, ánh mắt tựa hồ có chút đau thương.
Ngư Hồng Đường chắp hai tay sau lưng, cất giọng lảnh lót gọi: “Sư phụ.”
Doãn Thường Tân xoay đầu nhìn nàng. Gió nhẹ thổi qua, mang mùi máu và cháy khét lan khắp hòn đảo nhỏ. Từng chùm ánh sáng rơi qua tầng mây, phản xạ lấp lánh trên mặt nước.
Ngư Hồng Đường bĩu môi, dường như không vui. Nàng đá văng một hòn đá bị nướng cháy đen: “Sư phụ, người không ngạc nhiên à? Không vui gì hết. Các ca ca ai cũng giật nảy mình.”
Doãn Thường Tân lơ đãng chỉ vào tròng mắt mình: “Ngươi cũng không ngạc nhiên sao?”
Ngư Hồng Đường nhẹ nhàng cười.
Doãn Thường Tân nhíu mày: “Ngươi nhốt bọn nó ở đâu rồi?”
Ngư Hồng Đường làm mặt xấu lè lưỡi, chớp mắt nói: “Không cho người biết đâu.”
……
Một lát sau, sâu trong thế giới của Hải Thần Châu xuất hiện một bóng hồng xinh đẹp.
Hải Thần Châu vốn là nơi lưu trữ nòi giống của yêu tộc dưới biển, toàn bộ không gian đều là nước. Hải vực sâu xa và yên tĩnh, ánh sáng hầu như không thể chiếu xuống, tầm nhìn u tối. Ngư Hồng Đường tách san hô, rong biển cùng những bọc trứng ven đường, khuôn mặt nhỏ như bị bao trùm bởi một lớp sương mờ.
Rất nhanh, nàng đi vào tòa Long Cung sâu dưới đáy biển. Long Cung tỏa ra ánh sáng huy hoàng, xà trụ chạm khắc, ngói pha lê, dạ minh châu khảm trên cao, còn sáng hơn cả đèn dầu. Ảnh ngược của Ngư Hồng Đường hiện lên trong những viên pha lê. Nàng đi chân trần vào sâu trong nội điện.
Nơi đó, rèm lụa rũ xuống như dải cát trắng mềm mại, một bóng người mảnh khảnh ngồi nghiêng trên giường.
“…”
Lận Phụ Thanh rũ mi. Hàng mi dài như hòa vào suối tóc, đổ thành một tầng bóng trên gương mặt. Hắn chỉ khoác một lớp áo đơn màu trắng, vạt áo trải rộng, quấn cùng chăn mỏng, lộ ra mắt cá chân trắng ngần. Tóc dài để xõa, buông lỏng như thác nước đổ xuống bên hông.
Ma Quân sắc mặt âm trầm, dựa đầu vào cánh tay phải. Trên tay là một sợi xích trong veo đúc nên từ nước. Dây xích mảnh mà tinh xảo, thậm chí giống một món trang sức thủ công trị giá hàng trăm vạn linh thạch, kéo dài đến ổ khóa đính chắc trên tường, hạn chế động tác của hắn, phong ấn linh lực của hắn.
… Cầm tù.
Tình cảnh này không có gì để hoài nghi nữa, chính xác là cầm tù.
“Thanh Nhi ca ca,” Ngư Hồng Đường xuất hiện bên cửa, trong mắt còn mang theo một tia tăm tối, khóe môi lại cong lên thành một nụ cười thỏa mãn, “… Thế này thật tốt.”
“Đừng có chọc hắn.” Thanh âm trầm thấp lạnh lùng từ bên cạnh truyền tới.
Phương Tri Uyên ngồi dựa dưới cây cột, rũ mắt mân mê vật trên tay mình, chính là sợi xích giống hệt thứ trên tay Lận Phụ Thanh. Y cười lạnh: “Ngươi giỏi thật, Thanh Nhi ca ca bị ngươi chọc cho tức chết rồi, còn lắm miệng làm gì?”
Ngư Hồng Đường nhướng mày, kiêu ngạo “Hứ” một tiếng. Dòng nước rửa trôi vết máu trên người nàng, nhưng lại không thể tẩy sạch mùi tanh cùng sát khí quanh thân.
“Sao, A Uyên ca ca cũng giận à?”
Cô nàng nhấc tay, những ngọn đuốc hình nhân ngư trong điện cháy lên. Ánh nến làm cho gương mặt Ngư Hồng Đường mờ mờ tỏ tỏ, nàng ung dung dạo bước đi vào, ngữ điệu thản nhiên mà quỷ dị.
“Sao lại tức giận? Ngươi xem, bây giờ ngươi đã có thể cùng Thanh Nhi ca ca trải qua những ngày an lành rồi, không thể quy ẩn nơi núi rừng thì quy ẩn trong biển sâu cũng tốt mà.”
“Mọi người ở Hư Vân đều bình an, không có vấn đề gì. Tiểu Hồng Đường đã giết hết thiên ngoại thần rồi, các ngươi không khen ngợi ta sao?”
Phương Tri Uyên bất thình lình duỗi tay túm cổ áo Ngư Hồng Đường kéo lại, xiềng xích phát ra tiếng leng keng. Y nhìn nàng thật sâu, ngón tay cọ qua lớp vảy trên mặt, mỉm cười tự giễu: “Bán huyết… Xùy, thật sự là cá à? Ngươi thức tỉnh huyết mạch từ khi nào?”
“À, chuyện này…” Ngư Hồng Đường v**t v* gương mặt của mình, đôi mắt cong cong, lớp vảy đỏ âm thầm lặn xuống, “Đời trước, từ rất sớm.”
“Sau khi tiên họa buông xuống, Thanh Nhi ca ca đọa ma, mất hết thần trí, ngươi dẫn hắn đi khỏi Hư Vân, trốn tránh tiên giới đuổi giết…”
Ngư Hồng Đường giống như đang hồi ức lại, phảng phất như lên án mà gằn từng chữ: “Ta cầu xin ngươi dẫn ta theo, ngươi không chịu.”
“Ta trơ mắt nhìn túc chu bay càng lúc càng xa. Tiểu Hồng Đường liều mạng đuổi theo, nhưng cố gắng cách mấy cũng không đuổi kịp.”
Nàng nhắm mắt lại, chỉ cần một lần nhắm mắt là có thể hồi tưởng toàn bộ quang cảnh năm đó. Đó là cơn ác mộng mà nàng không bao giờ thoát ra được. Nháy mắt, nàng lại cảm giác như mình đang chạy vội, gió lạnh vô tình cắt qua trên da thịt, linh lực kiệt quệ, phế phủ đau đến muốn nổ tung, trước mắt chỉ có một màn sương mù trắng xóa, xa xa trong lớp sương là bóng hình túc chu nhỏ dần.
Rời đi, biến mất, không đuổi kịp.
Nàng lại cảm nhận được mình té ngã, va đập lên rễ cây gồ ghề, lên tảng đá sắc nhọn. Máu, mồ hôi, bùn đất cùng nước mắt đều trộn lẫn vào nhau, bẩn thỉu.
Giấc mộng đẹp của nàng vỡ tan thành tro bụi.
Nàng dường như lại đang gào khóc. Trước vách núi cao, ánh bình minh mênh mông mà lạnh lẽo phủ trùm lấy đứa trẻ. Nàng căm hận, không cam lòng, kêu gào đến tê tâm liệt phế. Thanh âm thảm thiết tuyệt vọng đều bị tiếng sóng xô bờ đá nhấn chìm hoàn toàn.
“… Chính vào lúc đó, trên mặt ta hiện lên chiếc vảy đầu tiên.” Ngư Hồng Đường nhẹ giọng thở dài, chậm rãi nói, “Ta không trách A Uyên ca ca. Khi đó Tiểu Hồng Đường thật sự quá yếu, nếu ta đi cùng các ngươi, có lẽ ba chúng ta đều phải chết. Ta hiểu.”
Vào thời khắc đó, sóng biển Lâm Hải tách ra, nắng sớm chiếu trên mặt nước. Ngũ trảo kim long hiện thân, hóa thành người đàn ông cao lớn uy nghiêm trước mắt đứa nhỏ đang lệ rơi đầy mặt.
“Long Vương Ngao Dận cảm ứng được sự thức tỉnh huyết mạch của ta. Ông ấy tìm đến ta, nói ta là bán yêu cá chép, trong người có huyết mạch chân long, tiềm lực cực cao, muốn đưa ta đến Đông Lưu Hải.”
“Thì ra là thế.” Giọng nói của Lận Phụ Thanh cất lên. Hắn cũng không nhìn nàng, chỉ rũ mắt thấp giọng, “Chẳng trách suốt trăm năm, chúng ta không thể tìm được ngươi.”
Hắn nghẹn một hơi, gian nan nói: “Chúng ta còn cho rằng ngươi đã…”
Ngư Hồng Đường nhìn xuống, bình thản nói: “Tiểu Hồng Đường vẫn luôn bế quan tu luyện ở Đông Lưu Hải, cố gắng kích phát tiềm lực huyết mạch. Long Vương Ngao Dận nói với ta, yêu tộc trường thọ, bế an tiềm tu trăm năm không tính là bao, cố gắng chịu đựng tịch mịch, rồi cũng sẽ qua.”
Đông Lưu Hải lạnh giá biết bao nhiêu. Trăm năm ở đó, cô độc gian nan biết bao nhiêu? Đáy biển sâu như vậy, ánh mặt trời không thể chiếu vào, há là chỗ cho một thiếu nữ ngây thơ thoải mái vui cười?
“Long Vương nói với ta, các ngươi đều đang sống tốt, còn làm Ma Quân Tiên Thủ lợi hại nhất, bảo ta yên tâm.”
Thiếu nữ đả tọa dưới biển sâu tăm tối, vô số lần ngơ ngẩn nhìn lên, hồi ức ánh dương rực rỡ cùng làn gió nhẹ trên núi Hư Vân. Đó là niệm tưởng duy nhất mà nàng có thể dựa vào để vượt qua năm tháng đau khổ tịch mịch.
“Ông ta nói, chờ đến khi ta có thể phi qua thiên thủy long môn, trở thành chân long, ta sẽ trở nên rất mạnh, rất mạnh. Trên đời này không còn sinh linh nào mạnh hơn ta, không còn kẻ nào có thể sánh bằng ta.”
Ngư Hồng Đường nói đến đây, thanh âm bắt đầu run rẩy, khóe mắt đỏ bừng. Nàng hung hăng nói: “Ông ta nói, ta có thể bảo vệ các ngươi.”
Trong Long Cung lạnh lẽo, ngọn đuốc tỏa ra ánh sáng gợn sóng. Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên đều trầm mặc.
Ngư Hồng Đường nói: “Nhưng ta một lần nữa không thể đuổi kịp, ca ca.”
“Ngày đó…” Nàng lại nhắm mắt.
Ngày đó, nàng phá cảnh Độ Kiếp, xuất quan phóng qua long môn, hiện ra vảy đỏ, sừng rồng cùng chín trảo. Sau trăm năm không thấy ánh mặt trời, rốt cuộc đã có thể cười đến lệ rơi đầy mặt.
Nàng đã có thể đuổi theo cơn gió nhanh nhất, nghiền nát ánh lôi bạo liệt nhất, khống chế dòng nước dữ dội nhất. Nàng rốt cuộc đã có thể trở về bên cạnh các ca ca, bảo hộ mọi người chu toàn.
Từ sâu trong đáy lòng, nàng tin tưởng như vậy.
Cho đến khi…
“… Ngày đó, ta nhìn thấy thi thể A Uyên ca ca.”
Lận Phụ Thanh nghiêng đầu khép mắt. Tuy đã dự đoán được kết cục này, hắn vẫn cắn chặt răng, bả vai khẽ run lên, ngón tay siết đến trắng bệch.
Cớ gì…
Cớ gì thế gian lại có chuyện tàn nhẫn đến mức này.
“Y nằm dưới chân núi Hư Vân… khắp người toàn là thương, kiếm của thiên ngoại thần cắm trên ngực. Ta trước nay chưa từng thấy ai bị thương nhiều như vậy, đổ máu nhiều như vậy.”
“Sau đó, ta thấy ngươi. Ngươi bị âm khí phản phệ, Tiểu Hồng Đường suýt nữa đã không nhận ra ca ca.”
“Ta thấy ngươi giơ thanh trượng lên, ca ca… Ngươi có biết không?”
Cảm xúc của Ngư Hồng Đường đã sụp đổ, khóe mắt đỏ ngầu, thanh âm gần như là cố chấp phát ra. Nàng bật khóc, hai mắt trừng lớn: “Tiểu Hồng Đường ở trên mây nhìn thấy ngươi!! Ta nhìn thấy ngươi, Thanh Nhi ca ca, ngươi biết không? Ngươi biết không!?”
Sắc mặt Lận Phụ Thanh tái nhợt. Hắn vẫn muốn duy trì sự bình tĩnh cùng cứng rắn, nhưng mắt phượng đã ướt hồng, môi mím thành một đường mỏng, cả người phát run, rốt cuộc không thể duy trì trạng thái mình mong muốn.
… Không thể biện hộ. Chính hắn kéo Phương Tri Uyên cùng chết, dùng cấm thuật hồi sinh đồng quy vu tận với đám tiên thần vây giết, vứt bỏ mọi người lại hồng trần đó.
Nước mắt lặng lẽ tuông rơi từ hốc mắt của Ngư Hồng Đường. Nàng nghẹn ngào nhìn chằm chằm Lận Phụ Thanh. Đến tận lúc này, nàng vẫn lòng không phục, tâm khó yên.
Nàng rõ ràng đã rất nhanh —— trở thành cửu trảo xích long, chớp mắt phi thân ngàn dặm, túc chu nhanh nhất cũng bị nàng bỏ xa. Đôi mắt nàng có thể nhìn thấy vạn dặm, toàn bộ thiên hạ đều thu vào tầm mắt, hết thảy phong vân đều ở dưới trảo của nàng.
Nàng vẫn dốc hết sức, giống hệt lúc nhỏ, liều mạng đuổi theo. Nhưng chỉ chậm một chút, chậm một phần ngàn giây thôi… đã là sinh tử chia lìa, một khoảnh khắc trở thành vĩnh viễn.
Nàng trơ mắt nhìn thanh trượng cắm xuống đất, ánh sáng từ cấm thuật nuốt chửng thân ảnh Lận Phụ Thanh. Nàng thậm chí nhìn thấy Ma Quân khép mắt, gương mặt nhợt nhạt hiện lên thần sắc nhẹ nhõm, giống như sau quá nhiều tra tấn, rốt cuộc nghênh đón một sự giải thoát.
Cấm thuật phát động, thiên địa biến sắc. Nàng không thể tiến vào.
……
Đợi đến khi hào quang tản đi, Hư Vân tứ phong – thiên hạ đệ nhất sơn một thuở, đã bị san thành bình địa.
Không còn sinh khí, chỉ còn linh mạch vụn vỡ trôi xuôi trên một mảnh đất tàn tro, như dòng suối vàng chảy đến vô phương.
Ngư Hồng Đường quỳ gối trên mảnh tro tàn, an tĩnh, làn váy đỏ giữa khung cảnh tĩnh mịch tuyệt vọng kia càng thêm kinh tâm động phách.
Long Vương Ngao Dận đến phía sau, thở dài, đặt tay lên bờ vai cô đơn của nàng.
Ngư Hồng Đường quay mặt lại, thất thần hỏi: “Đây là đâu?”
Trong mắt nàng như có dòng cát vững vàng chảy suốt trăm năm. Nàng lại ngơ ngác hỏi: “Sao ta lại ở đây?”
Ánh mắt Ngao Dận hiện lên vẻ thương tiếc, lại không biết nên nói gì. Đứa trẻ này là bán yêu nghịch thiên mà Long Vương tìm được, là hy vọng của long tộc… nhưng mà, nàng cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.
Để đạt được sức mạnh cường đại, để bảo vệ các ca ca của mình, nàng “bán mình” cho đáy biển lạnh lẽo. Khi đó nàng chỉ mới mười bốn tuổi.
Hiện tại, nàng phi thân qua thiên thủy long môn, tương đương với vượt qua thiên kiếp của long tộc, trở thành cửu trảo chân long chỉ có trong truyền thuyết. Nàng chính là ấu long mạnh nhất thế gian, bất cứ lúc nào cũng có thể phá cảnh phi thăng, trở thành tiên thần, không một sinh linh nào có thể chịu nổi một tiếng ngâm giận dữ của nàng.
Nhưng mà lúc này, nàng quỳ trên Thái Thanh Đảo, như một sinh vật nhỏ bé bị vứt bỏ giữa thế gian rộng lớn và vận mệnh tàn khốc, yếu ớt đến mức có thể dễ dàng bị nghiền nát. Trong mắt Ngư Hồng Đường chỉ có tro tàn, nàng tựa như đã chết, không… nàng xác thật đã chết.
“Nơi này là Hư Vân sao?… Nơi này rõ ràng phải có một hòn đảo, trên đảo có bốn ngọn núi.”
Nàng ngơ ngác hỏi Ngao Dận, nỉ non nói, “… Núi rất cao, đường núi khúc khuỷu, không thể bay bởi vì có trận pháp, âm yêu đụng phải trận pháp sẽ rơi xuống. Muốn đến chủ phong phải đi qua xích sắt, muốn xuống núi phải đi một đường rất dài rất dài…”
“Có… Có sư phụ, có Thanh Nhi ca ca, A Uyên ca ca và Tiểu Hồng Đường ở chủ phong. Tuân sư huynh ở Thính Hạc Phong, Diệp sư tỷ ở Hồi Xuân Phong, Tống sư huynh ở Bách Đoàn Phong… Còn có rất nhiều đệ tử ngoại môn ở dưới chân núi…”
Nàng nhìn dòng linh lưu chảy trôi trước mắt, ngơ ngơ ngác ngác cười thảm: “Đâu mất rồi?… Sao không còn nữa… Sao ta không tìm thấy…”
“… Ca ca ta đâu…”
Nàng sụp đổ như một vũng bùn, quỳ rạp người trên phế thổ, phát điên mà bóp ngực mình, nghẹn ngào run rẩy, “Ta có hai ca ca…”
Không còn nữa, hai ca ca đều chết trước mắt nàng…
“Đừng đi, quay về đi…” Nàng ngẩng đôi mắt đẫm lệ, run đến cơ hồ vỡ vụn, hướng về phía vòm trời tăm tối, “Trả lại cho ta… Trả lại cho ta…”
“—— Trả lại cho ta!!!!”
Một tiếng thét bén nhọn chói tai vang lên, thiếu nữ tuyệt vọng ngẩng đầu, đoạn trường thống khổ. Cho đến khi trên người nàng nổi lên những đường gân dữ tợn, nửa người nàng bị vảy máu bao phủ, cả người run rẩy dữ dội.
Nàng như một bức tượng khắc nên từ huyết hận.
Từ ngày hôm đó, cửu trảo xích long hô mưa gọi gió, nhìn thấy kẻ mắt vàng nào cũng giết, giết đến máu tươi đầm đìa, kiệt sức lạc giọng…
=========
“Ngày đó, các ngươi đều đi mất.” Ngư Hồng Đường nghẹn giọng nói, đôi mắt đen nhánh, ướt át như mèo con, vậy mà hiện lên một lớp băng lạnh lẽo tàn nhẫn, “Các ngươi nắm tay cùng chết… Các ngươi vứt bỏ ta, để ta một mình lưu lạc.”
Ánh nến lập lòe trong thâm cung, Lận Phụ Thanh không thể nói gì, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, lung lay chực đổ.
“Đủ rồi.” Phương Tri Uyên đột nhiên mở miệng. Bàn tay giữ Ngư Hồng Đường chợt dùng sức hơn một chút, thấp giọng nói, “Ngươi muốn bức cho vết thương cũ trên thần hồn hắn tái phát sao?”
Ngư Hồng Đường thoáng run lên, như bừng tỉnh, cúi đầu trầm mặc hồi lâu.
Sau đó, nàng lạnh lùng nói với Phương Tri Uyên: “Cũng có phần của ngươi, đừng có làm như mình không liên quan.”
Phương Tri Uyên: “…”
Ngư Hồng Đường quay đầu, bước về phía cửa cung: “Đời này các ngươi không ai được phép đi, không ai được phép bị thương, không ai được phép chịu khổ, không ai được phép… rời khỏi ta.”
“Nếu các ngươi không ngoan, ta sẽ xích các ngươi ở đây, nhốt các ngươi trong Hải Thần Châu cả đời.”
“Keng” một tiếng, Ngư Hồng Đường giơ tay triệu ra một đao một kiếm, nhất loạt c*m v** sàn pha lê trước mặt: “Dù sao đi nữa, hiện tại Tiểu Hồng Đường vẫn giỏi đánh nhau hơn các ngươi.”
Lận Phụ Thanh rốt cuộc cũng có thể mở mắt nhìn Ngư Hồng Đường, tiếng nói vẫn còn nghèn nghẹn: “Đây là đao kiếm vô danh của Đồ Thần Đế?”
Hắn thấp giọng thở ra một hơi, cảm thấy đầu váng mắt hoa. Hình dạng đao kiếm kia rõ ràng là… Trường đao đen nhánh, rõ ràng là Tai Nha đao; trường kiếm trắng tuyết, rõ ràng là Đồ Nam kiếm.
“Đao kiếm vô danh? Không phải, không phải là chữ ‘vô danh’ đó.” Ngư Hồng Đường chớp mắt cười khẽ, một giọt lệ trượt dài trên má nàng, “Đôi đao kiếm này có tên, ca ca.”
Nàng ân cần v**t v* đôi tiên khí, thấp giọng nói: “Đao này tên là Nhật Vẫn, kiếm này tên là Nguyệt Lạc.”
Nhật Vẫn, Nguyệt Lạc…
Trăng trời ngã xuống……
“Nhật vẫn nguyệt lạc, thế gian vô minh.”
“Chúng tên Vô Minh[1].”
“Các ngươi đi rồi, thế gian của Tiểu Hồng Đường không còn ánh sáng.”
[1] Vô danh – 无名 và vô minh – 无明 đều phát âm là /wú míng/ nên mới gây ra sự nhầm lẫn này.