
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Lưu luyến nhớ thương hoài ngọc vỡ (3)
Bên ngoài bầu trời, cõi mây và tuyết.
Tiên cung trên tầng mây sương khói lượn lờ, ráng chiều vàng chảy trôi vô tận. Gạch ngọc trắng tuyết uốn lượn thành đường nhỏ, một đường dẫn lên tiên đình lầu các. Ở bên ngoài là một cánh cửa như ẩn như hiện giữa những cụm mây. Sau lớp cửa thấp thoáng ngói xanh tường trắng, mái kép sơn son, lộng lẫy hơn cả một giấc mộng ngọc ngà.
Người áo trắng quỳ gối ngoài cửa: “Bẩm báo Tôn chủ.”
Bên trong cánh cửa truyền ra âm thanh: “Nói đi.”
“Tiểu tiên vô năng, chúng ta đuổi giết tàn hồn của Phượng Vương niết bàn, nhưng phượng hồn đã trốn đến phía nam Lục Hoa Châu, hơi thở tiêu tán, không tìm được tung tích.”
“Hơi thở tiêu tán?… Hừm, có lẽ tàn hồn kia tìm được chỗ gửi thân nên các ngươi mới không tìm được.”
“Vậy, ý Tôn chủ là?”
“Không sao. Ngươi giết Phượng Vương, bức ra thần hỏa niết bàn, công lớn hơn tội, việc này không cần truy cứu. Thần hỏa đã tới tay, Phượng Vương dù sao cũng vô dụng. Ngươi nhanh chóng mang thần hỏa niết bàn đến Thái Thanh Đảo tìm mộc hồn. Chuyện sau đó, không cần bản tôn dặn dò nữa.”
“Vâng vâng… tiểu tiên tuân lệnh. Nhưng xin hỏi tôn chủ, nếu gặp phản tặc kia, chúng ta xử trí thế nào?”
“Giết, không cần thủ hạ lưu tình. Bất Nhân đạo nhân đã vẫn từ lâu, nếu đạo nhân biết chính đồ đệ của mình phạm phải đại tội phản nghịch… Hừ, không chừng ngài cũng nguyện ý vì đại nghĩa diệt thân.”
Người áo trắng quỳ ngoài cửa đứng dậy, lộ ra đồng tử màu vàng, cung kính đáp: “Tuân lệnh, Tôn chủ.”
Bên trong cánh cửa vang lên một tiếng cười.
Đó kỳ thực một tiếng cười rất ôn hòa, thậm chí còn có chút bình dân, giống như một cụ già nơi phàm giới trong ngày hè chói chang nằm khoe bụng phe phẩy quạt hương bồ, tủm tỉm cười tán gẫu. Nhưng cùng là âm giọng đó, khi nói chuyện, lại vô cớ khiến người nghe không dậy nổi một chút hoài nghi, không thể nào phản bác. Giống như chân lý của thiên đạo, như một lời gợi ý hiền hòa của đấng thần minh khi ban ân điển.
“Ừm… Ha ha, đợi đến khi mộc hồn sống lại, chúng ta cũng nên đi thôi.” Thanh âm sau cánh cửa cười nói, “Kể từ Chiến Dịch Âm Nạn, chúng ta đã đợi rất lâu… rất lâu rồi.”
“Đi thôi, cho đàn kiến ở Dục giới biết thế nào là thần linh giáng thế.”
=========
Tây Vực, Sâm La Thạch Điện.
Sau khi đại đội túc chu của Kim Quế Cung đến, thế cục lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều. Tiên Thủ Lỗ Khuê Phu cảnh giới Độ Kiếp, thần hồn vừa xuất ra, uy lực mạnh mẽ lập tức bao phủ phạm vi mấy trăm dặm. Thần hồn yêu thú vốn đã bị sát khí Diệp Phù áp chế mấy ngày qua, lúc này càng không gượng dậy nổi.
Nhóm y tiên Phù Dung Các cũng đồng thời niệm Thanh Hồn chú, thanh âm uyển chuyển như lụa vang đến tận chân trời. Được Thanh Hồn chú thanh tẩy một lần, ánh mắt đỏ sậm cuồng bạo của đám yêu thú cũng dần dần tiêu tán.
Nhiều ngày thất trí điên loạn, đến lúc này mới tìm lại chính mình, tê giác sừng ngọc ngẩng đầu kêu một tiếng rồi tê liệt ngã xuống mép đá, kim sư nanh lửa té ngã trong bụi đất, nhạn mỏ bạc thu cánh nằm dưới tàng cây… Thân hình to lớn của yêu thú lần lượt mệt mỏi suy sụp, cát bụi tung bay tứ phía, mặt đất vang rền không dứt.
Những yêu thú thần hồn đã vỡ nát, Thanh Hồn chú không thể cứu về đều bị đệ tử Kiếm Cốc một kiếm tiêu diệt, cho chúng một sự giải thoát nhẹ nhàng.
Nhóm y tu lại thi triển thuật trấn hồn, lần lượt bao bọc các tu sĩ và yêu thú bị thương vào trong. Mạc Ưu phu nhân của Phù Dung Các lăng không, hai tay nâng tiên khí Bảo Lộ, thần sắc đoan trang nhu hòa, giống một nữ thần thượng cổ hiện thế.
Phu nhân nhắm mắt tụng niệm, từ trong bình Bảo Lộ chảy ra một giọt chất lỏng, một giọt hóa thành mười, mười hóa thành trăm, tưới tắm phía sau cánh cửa đổ nát của Thạch Điện, phủ lên hơn mười đệ tử Sâm La đang thoi thóp.
Nhất thời, gió xuân mang mưa đến, ơn trạch lan khắp Cửu Châu. Người chết sống lại, xương thịt tái sinh.
Cuối cùng, những tán tu tinh thông thuật ngự thú được Kim Quế Cung lâm thời triệu tập xua yêu thú trở về Tây Vực. Yêu thú triều đến dây xem như bình ổn.
Sâm La Thạch Điện thương vong thê thảm, y tu Phù Dung Các hối hả không thôi, mùi máu tanh xen lẫn mùi thảo dược đắng nồng. Thân Đồ Lâm Xuân sau khi lãnh trọng hình còn chịu đựng chống đỡ mấy ngày, lúc này tinh thần buông lỏng, ngất luôn không thèm tỉnh.
Lận Phụ Thanh ban đầu còn chạy tới chạy lui, sau đó thấy tình huống cũng không nguy cấp, nhóm người Lỗ Khuê Phu đưa đến cũng đáng tin cậy, bèn ngồi sang một bên chờ Phương Tri Uyên về. Chờ một hồi lại chán, hắn bèn thả ý niệm truyền âm, nói tiểu kim long Ngao Chiêu chở Ngư Hồng Đường xuống.
Đợi Ngao Chiêu đáp lời xong, Lận Phụ Thanh lặng lẽ đi tìm thuộc hạ của mình.
Ma Quân vỗ vai Sài Tả hộ tòa đang đả tọa điều tức bên cạnh một cây cột của Thạch Điện, gọi: “Tử Bức, đi theo ta.”
Sài Nga nghe thấy vội vàng đứng dậy, tinh thần phấn chấn hô một tiếng “Quân Thượng”.
Lận Phụ Thanh dẫn Sài Nga đến một góc yên tĩnh, thấp giọng hỏi: “Có người chết không?”
Sài Nga chẳng thèm giữ lễ, nhướng mày cười cười: “Quân Thượng xem thường chúng thần rồi.”
Y quay đầu lại, chỉ tay về phía những tu sĩ Tuyết Cốt Thành đang điều tức tĩnh dưỡng ở một góc Thạch Điện đổ nát, nói: “Ngài nhìn bọn họ đi. Đời trước bọn họ sống sót qua tiên họa, sống sót qua cuộc chiến tiên ma, sống sót qua một hồi thiên ngoại thần truy sát, Tuyết Cốt diệt vong, sống sót sau khi ngài… Ngài đi rồi, bọn họ chạy nạn ba năm, cuối cùng còn kéo thêm mạng thiên ngoại thần làm đệm lưng.”
Y vuốt mái tóc dài lơi lỏng của mình, lần nữa dùng trâm cố định lại, không hề để tâm, chỉ cười nói: “Chúng thần sẽ không chết ở nơi này.”
Lận Phụ Thanh không đáp lời. Hắn nhìn lướt qua vai Sài Nga, thoáng nhìn thấy Lỗ Khuê Phu cũng đang đi tới, vẫy tay gọi: “Lôi Khung, ngươi cũng đến đây.”
Lỗ Khuê Phu hùng dũng bước tới. Tiên Thủ đương nhiệm uy phong lẫm liệt, chỉ khi đứng trước Quân Thượng trẻ tuổi mới cúi đầu: “Lôi Khung tham kiến Quân Thượng. Mấy tháng không gặp, ngài có mạnh khỏe?”
“Ta vẫn khỏe.” Lận Phụ Thanh như suy tư gì, nhìn qua nhìn lại giữa Lỗ Khuê Phu và Sài Nga.
Hai hộ tòa của hắn thật sự là hai thái cực.
Một người là Cung chủ Kim Quế Cung, Tôn Thủ của tiên đạo, mày rậm mắt hổ, thân cao chín thước, hào hiệp trượng nghĩa, cả người toát ra chính khí mạnh mẽ, chỉ duy nhất khi đứng trước mặt hắn lại có vẻ nề nếp quy củ đến không chịu nổi.
Người còn lại là mỹ nhân tán tu lang bạt, tham tài háo sắc, mỗi ngày xiêu xiêu vẹo vẹo mặc váy hoa, dám lén ngồi lên ngự tòa của hắn ăn chơi đàng đ**m, còn chẳng ngại lật trời.
“Ừm, hai người các ngươi…” Ma Quân chợt khoanh tay, ánh mắt như cười như không, hắng giọng nói, “Thế nào, có muốn ta cho các ngươi chút thời gian hàn huyên ôn chuyện không?”
Hai người không hẹn cùng liếc nhau, lại không hẹn mà cùng quay phắt đi.
Lỗ Khuê Phu trầm giọng nói: “Đa tạ Quân Thượng rộng lượng chu đáo, chỉ là…”
Sài Nga thoải mái tiếp lời: “Chỉ là ta với ông ta chả có gì để nói.”
Lận Phụ Thanh chậm rãi nheo mắt: “…”
Hắn cắn môi một cái, rầu rầu nói: “Không ôn chuyện, vậy khớp khẩu cung thì sao?”
“Đời trước, sau khi ta và Hoàng Dương chết, thời gian vẫn còn tiếp diễn thêm ba năm. Đây là Cố Quỷ Lang cho ta biết.”
Lận Phụ Thanh nói từng chữ, ngữ điệu đều đều, trong mắt dần tụ thành một tia hung hiểm. Hắn cười lạnh: “Thiên ngoại thần, lô đỉnh, Đồ Thần Đế… những chuyện quan trọng như vậy, các ngươi đều giấu cô gia. Tại sao, vì lý do gì không nói?”
Lỗ Khuê Phu và Sài Nga lập tức lạnh sống lưng. Hai hộ tòa trong nháy mắt đều lộ ra vẻ chột dạ.
Không xong, Quân Thượng muốn tính sổ rồi!
Sài Nga phản ứng cực nhanh, đổi sắc còn nhanh hơn cả biểu diễn tạp kỹ, lập tức xoay người, oán hận chỉ vào Lỗ Khuê Phu: “Ai da, lão Lỗ! Ngươi nhìn ngươi xem, sao chuyện này cũng dám dối gạt Quân Thượng!?”
Lỗ Khuê Phu trên trán bật gân xanh, mặt đen như đít nồi: “…”
Sài Tử Bức, xem như ngươi giỏi. Hai đời đồng sinh cộng tử, vừa gặp lại ông bạn già này, câu đầu tiên đã ngậm máu phun người?
Sài Nga nhích về sau ba bước, liên tục xua tay: “Quân Thượng minh giám, chuyện này không liên quan đến Tử Bức ạ, thần cứ nghĩ ông ta đã nói rõ với ngài! Tại ổng, đều tại ổng, ngài muốn mắng thì cứ mắng ổng.”
Lỗ Tiên Thủ đương nhiên không mồm mép như tên này, thành thật quỳ xuống, thản nhiên nói: “Lôi Khung biết tội, thỉnh Quân Thượng trách phạt.”
Sài Nga vẫn chưa chịu thôi, khoanh tay nghiêng đầu, đôi mắt hồ ly tràn đầy ý cười: “Hay thôi đi Quân Thượng, ngài xem, lão Lỗ cục súc như thế, không đáng cho ngài tức giận, mắc công hại thân thêm. Không bằng ngài giao cho Tử Bức, ta quất mấy trăm roi, ngài xem cũng hả dạ.”
Lận Phụ Thanh lạnh mặt, nhìn sang Sài Nga.
“…”
Không đến ba giây, Sài Nga đầu hàng, ủ rũ héo hon. Y vén tà áo dài, căng thẳng quỳ xuống kế bên Lỗ Khuê Phu, học theo: “… Tử Bức biết tội, thỉnh Quân Thượng trách phạt.”
Lận Phụ Thanh ánh mắt càng sắc lên, cười mỉa: “Các ngươi không dám nói với ta, là vì các ngươi biết mình làm nên chuyện lớn.”
Hắn bước lên hai bước, đôi tay mảnh khảnh ấn lên vai hai vị hộ tòa, chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Dẫn mấy ngàn tàn quân Tuyết Cốt mà cô gia liều sống liều chết bảo vệ đi đánh thiên ngoại thần, đồng quy vu tận. Hai vị thật là có năng lực.”
Lỗ Khuê Phu và Sài Nga cùng quỳ trên phế tích Thạch Điện, không chê nền đá cấn đến phát đau, đồng thời im lặng.
Lận Phụ Thanh càng nghĩ càng tức, đi nửa vòng vẫn tức, rốt cuộc nhịn không được nhíu mày gằn giọng: “… Năm đó ta lập Tuyết Cốt Thành thu lưu ma tu, vốn dĩ là muốn tìm đường sống cho các ngươi, không muốn các ngươi phải chết, cũng không muốn nuôi các ngươi thành một đám ngu trung!”
“Dẫn dắt mấy ngàn người, nói chết là chết? Không biết nhẫn nhục chờ thời, sống lại rồi còn lừa gạt ta? Chẳng ra làm sao, cốt khí đâu, hả?”
Bị mắng cho tối tăm mặt mày, hai hộ tòa không dám rên một tiếng.
Chờ đến khi Lận Phụ Thanh phát tiết xong, Sài Nga mới thấp giọng nói: “Quân Thượng hiện giờ tức giận, là bởi vì ngài đau lòng chúng thần, thần biết rõ.”
Lận Phụ Thanh nén giận: “Ngươi cái gì mà chẳng biết.”
Sài Nga dừng một chút, yết hầu khẽ động: “Nhưng mà từ đầu…” Y ảm đạm rũ mắt, giọng nói khô khốc, “Chính ngài lừa thần và lão Lỗ lập lời thề thiên đạo tàn nhẫn kia.”
“…”
Cảm xúc sâu trong ánh mắt Lận Phụ Thanh thoáng thay đổi một chút.
Hắn trầm mặc một lúc: “… Lúc đó, các ngươi đều ở ngoài Tuyết Cốt Thành nhìn ta sao?”
Lỗ Khuê Phu nói: “Tất cả mọi người đều nhìn thấy, Quân Thượng.”
“…”
Lận Phụ Thanh ánh mắt mông lung, rũ xuống cười khổ: “À phải, ta vẫn nhớ, đám thiên ngoại thần kia treo ta ngoài thành, ép ta kêu ‘cứu mạng’.”
Thanh âm của hắn nhẹ dần: “Ta… Ta có kêu không?”
Lỗ Khuê Phu nặng nề lắc đầu: “Quân Thượng không kêu, một câu cũng không. Nhưng khi đó, xung quanh chúng thần… xung quanh chúng thần đều là tàn quân Tuyết Cốt, bọn họ đều kêu.”
“Bọn họ vừa khóc vừa kêu la, nghẹn ngào đến tắt tiếng vẫn còn kêu. Thần và Sài Tử Bức thật sự không áp được, phải nói hết cho bọn họ về lời thề thiên đạo mới có thể khiến bọn họ không chạy về thành.”
Sài Nga nở một nụ cười mệt mỏi, vô cùng khó xem: “Nhưng rốt cuộc ai cũng phát điên. Nếu không phải Hoàng Dương kịp đến đưa ngài đi, chúng thần cũng không biết có thể chịu đựng thêm bao lâu.”
“…”
Lận Phụ Thanh nhắm mắt, nhẹ giọng than thở: “… Mất mặt.”
Hắn buồn bã thầm nghĩ, đúng là một hồi tra tấn lẫn nhau ra trò.
Hai hộ tòa trầm mặc.
Lận Ma Quân phất tay áo, thanh âm nhẹ nhàng oán trách: “Các ngươi thấy cô gia thê thảm như vậy không nhanh chóng lôi mọi người đi, còn ở lại nhìn? Không thèm giữ chút thể diện nào cho cô gia, còn dám lải nhải trung tâm trung nghĩa cái gì.”
Dứt lời, y không nhìn hai hộ tòa nữa, một mình lắc đầu bỏ đi, bước vào bên trong Sâm La Thạch Điện đổ nát.
Thân ảnh nhẹ nhàng trong bộ huyền bào nhanh chóng hợp thành một thể với bóng tối.