Thuốc Hay - Bạch Lộ Vi Song

Chương 7

Trước Tiếp

“Đứa trẻ đáng thương.” Mẹ Đường thở dài.

“Có thể hồi phục nhanh như vậy là nhờ cô và chú không đưa anh ấy vào bệnh viện tâm thần,” Vệ Thăng nhìn quanh phòng rồi mỉm cười nói, “Nơi này rất quan trọng đối với anh ấy, dù sao đây cũng là nơi cô ấy lớn lên, nên anh ấy cũng đang cố gắng tự chữa lành cho mình.”

“Làm sao mà dì có thể nỡ lòng đưa nó đến bệnh viện tâm thần được cơ chứ,” mắt mẹ Đường đỏ hoe, bà thở dài, “Đứa trẻ này thật sự quá đáng thương.”

Vệ Thăng im lặng, vỗ nhẹ lên lưng mẹ Đường để trấn an bà. Có rất nhiều lời an ủi đã tuông đến miệng nhưng anh không thể nói ra được. Có những vết thương lòng không thể nhìn thấy nên cũng không thể chữa khỏi.

Là một bác sĩ tâm lý nên anh chỉ có thể hướng dẫn bệnh nhân nhận ra vết thương trong lòng mình và dạy họ cách đối diện với nó. Thế nên là anh không thể giống như một bác sĩ ngoại khoa trực tiếp chữa lành vết thương đó.

---

Cảm giác đau nhói ở lồng ngực, ngẩng đầu lên rõ ràng thấy được trời trong nắng đẹp, nhưng anh lại cảm thấy mình như thể đang rơi vào hầm băng lạnh giá.

Tiếng khóc không ngừng vọng lại, còn luật sư thì dường như đang nói chuyện với anh về vấn đề tài sản. Nhưng anh không nghe lọt tai bất cứ điều gì.

Anh không biết mình còn sống tiếp thế này thì còn có ý nghĩa gì không. Hay là, anh cũng nên đi theo mẹ mình...

Đột nhiên, một bóng đen bao trùm lấy anh. Anh ngẩng đầu lên, lần này khuôn mặt của cô không có hoàn toàn mờ nhạt như trước nữa. Anh nhìn thấy đôi mắt của cô, sáng ngời và ấm áp, tựa như dòng suối trong vắt.

“Đường Quân, trông anh có vẻ như không còn muốn sống nữa rồi.” Cô nói.

“Đúng vậy, anh cảm thấy mình đã gục ngã. Anh đã cố gắng hết sức để vào được một trường đại học tốt như thế chỉ để sau này tìm được một công việc ổn định, giúp mẹ anh đỡ phải vất vả. Nhưng bà ấy đã mất rồi.”

Đường Quân nói rất bình tĩnh, thậm chí anh cảm thấy mình lúc này rất lý trí. Dẫu anh có phát điên mà khóc lớn đi chăng nữa thì mẹ anh cũng đã không còn ở đây nữa rồi.

“Vậy em cũng nên đi chết.”

Cô nâng cằm anh lên, anh ngước nhìn cô, rồi một cái tát mạnh mẽ giáng xuống mặt anh.

“Tỉnh táo chưa?” Cô hỏi.

“Không, nếu anh không cảm thấy đau thì anh có thể coi tất cả chuyện này là một giấc mơ.” Anh nắm lấy tay cô rồi đưa lên để cô tát thật mạnh vào mặt của mình, “Thực ra đây chỉ là một giấc mơ thôi, có đúng không?”

Cô rút tay về, sau đó ôm đầu anh áp vào ngực mình, cô khẽ nói: “Nghe thấy gì không?”

Đó là tiếng nhịp tim của cô. Anh thích nghe tiếng nhịp tim của cô những lúc hai người gần gũi với nhau, anh thích ôm cô từ bên dưới, lắng nghe nhịp tim cô đập nhanh hơn vì anh và cảm nhận được cơ thể mình đang bị cô chi phối hoàn toàn.

Anh lắng nghe thanh âm yêu thích nhất của mình. Lúc này, nhịp tim của cô có chút rối loạn. Chắc chắn là cô đang đau lòng vì anh.

Ba anh đã qua đời từ khi anh còn nhỏ. Ông không chỉ là anh hùng của anh mà còn là anh hùng của mọi người. Anh trở thành con trai của một người anh hùng.

Mẹ anh nhận tiền trợ cấp, bà làm lụng một mình để nuôi anh khôn lớn. Nhưng khi anh sắp có thể báo đáp cho bà thì bà lại qua đời vì một vụ tai nạn.

Người gây ra tai nạn đó dù có bồi thường bao nhiêu tiền đi nữa cũng không thể đổi lại mạng sống của mẹ anh. Anh không chịu hòa giải và chỉ muốn người đó phải trả giá cho những gì mình đã gây ra.

Anh nắm lấy cánh tay cô, khẽ hỏi: “--, trong lòng anh rất khó chịu, hôm nay là ngày tận thế à?”

Cô v**t v* mái đầu anh, dịu dàng nói: “Ừ, hôm nay là ngày tận thế. Anh sợ à?”

Anh im lặng hồi lâu, dường như là đang suy nghĩ nghiêm túc, một lúc sau anh mới nói: “Không biết nữa. Anh không sợ chết, nhưng anh không nỡ rời xa em.”

“Vậy hãy giữ chặt lấy em, Đường Quân.” Giọng cô mềm mại như một làn khói, tưởng như chỉ một cái chạm nhẹ thôi thì nó cũng sẽ tan biến. Gần như vô thức, anh từ từ vươn tay ra ôm chặt lấy cô, khẽ hỏi: “Em đến để cứu anh sao?”

“Đúng thế, em sẽ cứu anh và đưa anh ra khỏi nơi tận thế.” Cô cúi xuống và đặt một nụ hôn rất dịu dàng lên mái tóc anh, “Mọi thứ cứ để em lo.”

“--, em nghĩ xem tại sao số phận lại đối xử với anh tàn nhẫn như vậy?” Anh hỏi.

Cô còn chưa kịp trả lời thì đã cảm nhận được những giọt nước rơi xuống mu bàn tay mình. Cô hốt hoảng nhìn anh.

Những giọt nước mắt trong suốt không ngừng trào ra từ khóe mắt anh. Cô muốn đưa tay lau đi những giọt nước mắt cho anh, nhưng lại bị anh nắm chặt. Giọng anh nghẹn ngào: “Anh luôn cảm thấy số phận rất tệ bạc với mình, nhưng nó lại cho anh có được em.”

"Đường Quân, cuộc đời của em cũng không tệ lắm. Dù ba mẹ em đôi lúc có cãi nhau, nhưng gia đình vẫn luôn hòa thuận và cuộc sống vẫn luôn suôn sẻ. Em chưa từng gặp phải bắt nạt ở trường, cũng không có tai nạn bất ngờ nào. Từ nhỏ, thân thể em đã luôn khỏe mạnh. Đến khi học đại học, bạn bè mà em kết giao cũng rất thân thiện. Và rồi em gặp được anh. Dù anh biết rằng em có hơi khác so với những cô gái khác, nhưng anh vẫn chấp nhận em, sẵn lòng phối hợp với em trong mọi việc và cam nguyện cúi mình trước em."

Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lau nước mắt trên má anh, cô mỉm cười hỏi: “Anh cảm thấy cuộc sống bình thường của em thế nào?”

Đường Quân với đôi mắt ngấn nước nhìn cô, vì khóc nấc lên nên anh có chút khó thở, anh chỉ gật đầu thật mạnh như để khẳng định rằng cuộc sống của cô thật sự rất tốt đẹp.

“Vậy thì hãy bước vào cuộc sống của em và trở thành một phần trong đó đi.” Cô dường như đang mỉm cười, nhưng anh không thể nhìn rõ gương mặt của cô. Anh vội lau nước mắt, nhưng mọi thứ lại trở nên nhạt nhòa, ngay cả đôi mắt sáng ngời của cô cũng biến mất.

Anh bật khóc, tiếng khóc vang lên đau đớn và dồn dập, anh ôm chặt lấy cô như thể chỉ cần buông tay ra thì anh sẽ lại rơi vào cuộc đời đầy bất hạnh của mình.

Hãy để anh trở thành một phần trong cuộc sống của cô. Kể từ ngày đó, cô không chỉ là người anh yêu mà còn là anh hùng của anh.

Khi thế giới của anh sụp đổ, khi cuộc đời anh như chìm vào tận cùng của ngày tận thế thì người anh hùng của anh sẽ xuất hiện rồi ôm lấy anh và mang anh đến thế giới của cô.

Dù số phận có nghiệt ngã với anh đến đâu, anh cũng không còn sợ hãi nữa. Vì anh đã thuộc về cô rồi.

Chỉ cần cô mỉm cười, anh sẽ vui vẻ. Chỉ cần cô hạnh phúc, anh sẽ thấy mãn nguyện.

Nhưng... nếu mất cô ấy rồi thì sao?

Một giọng nói mơ hồ tựa như sương mù vang lên bên tai anh. Anh cảm thấy cơn đau nhói ở một phần nào đó trong cơ thể, như bị một lưỡi dao sắc bén xuyên qua. Anh dường như nghe thấy tiếng dao cứa vào da thịt. Khi cúi xuống, anh thấy một con dao đang cắm sâu vào ngực mình.

Mất cô ấy rồi thì đi chết đi.

Đường Quân choàng tỉnh, đôi mắt mở to. Cả người anh tê dại, đôi mắt đau nhức không thôi. Anh đưa tay lên sờ mặt mình thì nhận ra trên mặt mình đều là nước mắt. 

Trước Tiếp