
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Cô ấy khựng lại một chút, dường như đang cười, nhưng Đường Quân không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy.
Đường Quân đang ôm chặt Bánh Bao Thịt trong lòng, đột nhiên nó bắt đầu vùng vẫy. Anh giật mình cúi xuống nhìn thì lại có cảm giác đầu óc mình trở nên quay cuồng choáng váng.
“Đường Quân?” Giọng nói của ba anh vang lên, kéo anh trở về thực tại. Đường Quân ngẩng đầu lên, thấy Bánh Bao Thịt trong tay mình đang cố gắng lao vào vòng tay của ba Đường.
“Ba.” Đường Quân mở miệng thì nghe thấy ông đang nghi hoặc hỏi: “Con đang làm gì ở đây thế?”
Đường Quân nhìn quanh, nhận ra mình đang đứng ở sân bóng rổ trong khu chung cư. Anh không thấy cô gái đó cũng như không thấy hình bóng mình trong quá khứ, chỉ có chính anh đang đứng lặng bên chiếc ghế dài.
“Mẹ bảo con dắt Bánh Bao Thịt ra ngoài đi dạo.” Đường Quân trả lời, anh không nhắc đến chuyện mình vừa thấy ảo giác khi nãy, anh sợ mình sẽ khiến ba phải lo lắng.
“Ừ, vậy về nhà thôi.” Ba anh ôm Bánh Bao Thịt đi trước, Đường Quân vừa xoa trán vừa hỏi bâng quơ: “Ba này, người nấu ăn cho nhà mình trước giờ đều là ba à?”
“Đúng vậy, mẹ con nói nấu ăn sẽ không tốt cho da.” Ba anh trả lời. Đường Quân gật đầu, trong lòng lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Từ sâu thẳm trong ký ức, anh vẫn mơ hồ nhớ đến hình ảnh một người phụ nữ đang bận rộn trong căn bếp.
Có lẽ bệnh của anh vẫn chưa hoàn toàn khỏi. Đường Quân nghĩ, có lẽ anh thực sự cần gặp bác sĩ thêm lần nữa.
---
Sau ngày hôm đó, Đường Quân không còn mơ thấy giấc mơ kì lạ nữa, anh ngủ đến tận trời sáng.
Hai ngày sau, mẹ anh nói với anh rằng bác sĩ tâm lý đã đến và bà muốn đưa anh đi gặp bác sĩ.
Đường Quân tưởng rằng mình sẽ đến bệnh viện hoặc phòng khám, nhưng không ngờ lại là một căn phòng ở khách sạn. Dù trong lòng có chút nghi ngờ, anh vẫn ngoan ngoãn đi theo mẹ lên tầng ba.
Dừng lại trước cửa phòng 307, mẹ anh gõ cửa, người mở cửa lại là một gương mặt quen thuộc – người bạn học cũ của anh, Tiểu Vệ. Đường Quân kinh ngạc nhìn Vệ Thăng:
“Sao lại là cậu? Tiểu Vệ, cậu là bác sĩ tâm lý của tôi à?”
“Đúng vậy, là em.” Vệ Thăng đẩy gọng kính, mỉm cười. Nhưng Đường Quân có thể nhận ra được ánh mắt của cậu ta là đang quan sát mình.
“Dì ơi, cảm ơn dì đã đưa anh ấy đến. Lát nữa cháu sẽ đưa anh ấy về, dì không cần phải đợi đâu ạ.” Vệ Thăng mỉm cười dịu dàng nói với mẹ Đường.
“Được, nhờ cháu nhé.” Mẹ Đường bắt tay Vệ Thăng, vỗ vai con trai một cái rồi dặn dò: “Nhớ nghe lời bác sĩ nhé.”
Bước vào phòng, Đường Quân vẫn còn đang trong tình trạng đầy mơ hồ: “Sao tôi không nhớ là cậu đã trở thành bác sĩ tâm lý nhỉ?”
Vệ Thăng nhìn Đường Quân ngồi trước bàn trà, điềm tĩnh trả lời: “Thật sao? Sau khi em thi đậu, chính anh là người đã đi ăn mừng cùng em mà.”
“À…” Đường Quân cười gượng. “Tôi muốn đi tìm việc, nhưng mẹ tôi bắt tôi phải chữa bệnh trước. Thật ra tôi thấy mình rất bình thường, chỉ là thỉnh thoảng nằm mơ, còn có một lần nhìn thấy ảo giác nữa… À đúng rồi, Tiểu Vệ, hồi đại học cậu có từng giúp tôi theo đuổi cô gái nào không?”
Vệ Thăng ngồi xuống đối diện anh, hỏi: “Anh đang nói ai?”
“Tôi không biết, tôi không nhớ tên cô ấy, cũng không nhìn rõ mặt. Nhưng hình như cô ấy là mối tình đầu của tôi.” Đường Quân gãi gãi mũi, ngượng ngùng nói: “Chẳng lẽ hồi đó tôi theo đuổi nhiều người lắm à?”
Vệ Thăng nói: “Nếu đó là ký ức quan trọng, anh sẽ nhớ lại thôi. Nếu không nhớ được, nghĩa là nó đã qua rồi.”
“Bệnh tâm thần có ảnh hưởng đến trí nhớ sao?” Đường Quân ôm đầu, nhớ đến hình ảnh bị từ chối khi xưa, có lẽ khi đó mối tình đầu của anh đã kết thúc rồi.
“Em sẽ ở đây một thời gian để theo dõi tình trạng của anh. Không sao đâu.” Vệ Thăng dịu dàng vỗ vai anh, “Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
Đường Quân bối rối gật đầu. Sau khi trò chuyện với Vệ Thăng được một lúc, anh cùng Vệ Thăng mang theo hành lí về nhà.
Ba mẹ Đường rất vui mừng khi biết Vệ Thăng sẽ ở lại đây để quan sát Đường Quân một thời gian, nhưng vì nhà không có phòng trống nên Vệ Thăng và Đường Quân phải ngủ chung một phòng.
Hai người đàn ông nằm trên cùng một cái giường thì cũng có chút chật chội, nên vì vậy mà nửa đêm Đường Quân bị đánh thức. Anh ôm chăn ra sofa ở phòng khách nằm ngủ tiếp.
Vừa mới nằm xuống không bao lâu, anh có cảm giác có ai đó đẩy mình. Tưởng là ba mẹ hay Vệ Thăng, anh mơ màng mở mắt, trước mặt là một gương mặt mờ ảo, anh sợ hãi đến mức ngủ thiếp đi.
“Đường Quân, cậu nhất định phải quen tôi mới được hả?” Giọng cô ấy có chút bực bội.
Một cảm giác tủi thân không thể lý giải nổi dâng lên trong lòng, Đường Quân cảm thấy mình như bị tách ra làm hai phần. Một phần là bản thân trong mơ đang đau khổ và khó chịu, một phần là anh của thực tại đang cảm thấy bực bội vì liên tục mơ thấy cô gái này.
Anh nắm lấy tay áo cô, cố nén nước mắt nói: “Phải,--, vì cậu cũng thích tôi.”
Rõ ràng lời nói phát ra từ miệng mình, nhưng anh vẫn không thể nhớ được tên của cô.
Cảm giác nặng nề đè nén trong lồng ngực khiến anh khó thở chính là tình yêu của anh dành cho cô. Anh thực sự rất thích cô, anh thích cô đến mức dù có đâm đầu vào ngõ cụt thì anh cũng không muốn quay lại. Không, vì cô, dù có đâm vào tường, anh cũng sẽ tìm cách để trèo qua.
Cô khẽ thở dài, dường như không biết phải nói gì với anh. Lưng anh tựa vào bức tường lạnh lẽo, hai tay giữ chặt lấy cổ tay cô, giọng nói khẩn khoản: "Xin cậu hãy suy nghĩ kĩ, tôi sẽ mãi yêu cậu, chỉ yêu một mình cậu. Nếu tôi thay lòng đổi dạ, tôi sẽ chết ngay lập tức!"
"Đường Quân," cô như bị anh làm cho tức giận đến bật cười, cô đưa tay véo má anh thật mạnh, "Đây là thư viện, không phải là nơi để cậu làm nũng hay giở trò."
Dù sao lúc này cũng không có ai xung quanh. Anh thầm nghĩ, cô thường ngồi ở đây đọc sách rất muộn, lại chẳng sợ trên đường về gặp phải b**n th**. Vì vậy, lần nào anh cũng phải đợi đến khi cô về tới ký túc xá thì lúc ấy anh mới có thể yên tâm được.
"Tôi không hiểu cậu thích tôi vì cái gì..."
"Tất cả," Đường Quân ngắt lời, giọng điệu nghiêm túc đến lạ thường: "Tôi chưa từng thích ai nhiều như thế này. Vì vậy, mối tình đầu, tình yêu mãnh liệt, toàn bộ tình cảm mà tôi có, tôi chỉ muốn dành hết cho cậu."
"Tôi e rằng tôi không giống như những gì cậu đã nghĩ đâu." Cô khẽ đáp, trong giọng nói đầy vẻ bất lực trước sự bướng bỉnh của anh.
"Sao lại không..." Lần này lời anh nói bị cô cắt ngang. Cô cúi xuống hôn anh, khiến anh ngỡ ngàng đến mức quên cả thở.
Những ngón tay của cô luồn qua mái tóc đen của anh, rồi siết lấy từng lọn tóc. Nụ hôn của cô mang đầy tính chiếm lĩnh, khiến anh không thể chống đỡ nổi, vì thế mà đôi mắt cũng bắt đầu rơm rớm nước vì phản ứng sinh lý.