
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 185: l**m rồi
Vân An nhét hoa vào tay Tần Tranh, cúi đầu bước vào cửa, Mạc Tang Du còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Vân An chui vào nhà vệ sinh. Mạc Tang Du ở đằng sau nhìn, thấy gò má và tai Vân An đỏ như ráng chiều.
Đã bao lâu rồi cô không thấy Vân An như vậy?
Mạc Tang Du cũng không nhớ nữa.
Dường như kể từ khi rời khỏi Trường Hồ, cô chưa từng thấy Vân An vui vẻ mỉm cười. Lần này đến Thượng Kinh, vết thương của Vân An còn chưa lành thì con bé đã tới đây. Ngoài việc đi bệnh viện ra, thời gian còn lại con bé đều ru rú ở nhà. Bác sĩ dặn phải đảm bảo ăn uống đủ dinh dưỡng, Vân An thì hay rồi, toàn là mì gói với bánh mì cứ thế làm tới. Lúc cô và Vân Thụy đến chúc mừng Vân An nhập học, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi mì ăn liền. Con bé còn định chối, nói là không có ăn, nhưng bị Vân Thụy túm lấy đánh cho một trận.
Vân An lúc đó trông chẳng có chút sức sống nào, tuy cơm vẫn ăn canh vẫn uống, nhưng cứ lờ đờ vô hồn.
Dù con bé không nói rõ, nhưng cả cô và Vân Thụy đều đoán được là có liên quan đến Tần Tranh.
Chia tay rồi.
Có một giai đoạn đau đớn như vậy cũng là lẽ thường tình.
Cô muốn tâm sự với Vân An, nhưng con bé lại như một con trai sông, làm cách nào cũng không cạy được miệng. Lần này nếu không phải cô đột kích bất ngờ, thì còn chẳng biết con bé và Tần Tranh đã quay lại với nhau.
Là quay lại rồi đúng không?
Mạc Tang Du liếc nhìn Tần Tranh, thấy mắt con bé đỏ hoe, vừa nhìn đã biết là đã khóc.
Chỉ là khóc vì chuyện gì.
Rất khó phân biệt.
Mạc Tang Du cũng không dám đoán bừa, sợ rằng mối quan hệ khó khăn lắm mới dịu lại của đôi trẻ, lại vì cô mà trở nên khó xử. Lúc ăn cơm, Mạc Tang Du chỉ hỏi vài câu về tình hình học tập của hai đứa. Tần Tranh nói: "Dạ vẫn chưa khai giảng, nhưng cũng sắp rồi ạ."
"Vậy hai ngày nay con để Vân An dẫn con đi dạo quanh đây đi." Mạc Tang Du nói: "Ở Đại học Chính trị và Pháp luật có một khu chợ đêm nổi tiếng lắm, hồi dì đi học hay trốn ra đó chơi, đồ ăn ngon nhiều vô kể."
Tất nhiên là Tần Tranh biết. Sau khi lên đại học, trường nào có món gì ngon, bọn họ đều biết cả. Chỉ là bình thường cách xa, không tiện đến, mà cô cũng không quá đam mê ăn uống nên ít khi tới đây.
Vân An nói: "Con đang định tối nay dẫn cậu ấy đi chợ đêm."
Dường như Mạc Tang Du đã đưa ra một lý do tuyệt vời.
Vân An liền thuận miệng nói ra.
Tần Tranh nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu.
Chẳng phải đã nói là tối sẽ đưa cô về sao?
Vân An cười với cô: "Đi dạo xong tiện thể mình đưa cậu về."
Tần Tranh ngoài cười nhưng trong không cười.
Mạc Tang Du hỏi: "Về? Về đâu? Về trường sao?"
Tần Tranh nói: "Dạ dì Mạc, dạo này con toàn ở chỗ Diệp Dư."
"Diệp Dư à—" Mạc Tang Du nói: "Dì có thấy con bé trên tivi, con bé đi hát rồi hả?"
Tần Tranh gật đầu: "Dạ, cậu ấy đặc biệt cảm ơn dì đã chăm sóc cậu ấy hồi còn ở Lâm Bình, nói là khi nào có thời gian, cậu ấy muốn mời dì một bữa cơm."
"Khách sáo gì chứ." Mạc Tang Du nói: "Khi nào rảnh đi, để dì mời mấy đứa."
Tần Tranh: "Dạ con cảm ơn dì Mạc. Vậy gần đây dì luôn ở Thượng Kinh sao ạ?"
Mạc Tang Du khựng lại, những chuyện liên quan tới công việc, cô vốn không nên nhiều lời với Tần Tranh. Thế nhưng— Mạc Tang Du gật đầu: "Ừm, công việc có điều động, một thời gian rất dài sắp tới dì sẽ ở Thượng Kinh, con có việc gì thì cứ liên lạc với dì."
Tần Tranh mím môi cười.
Mạc Tang Du nháy mắt: "Nếu Vân An bắt nạt con, cũng có thể nói với dì luôn."
Vân An hắng giọng một tiếng, Mạc Tang Du ngước mắt nhìn nàng. Tần Tranh siết chặt đôi đũa trong tay, đối diện với ánh mắt của Mạc Tang Du, cô nói: "Dạ Vân An tốt lắm, cậu ấy rất biết chăm sóc người khác."
Mạc Tang Du muốn cười.
Cười lạnh.
Vân An gắp cho dì một cái bánh bao. Mạc Tang Du nhận lấy đồ hối lộ của Vân An, cắn miếng bánh bao vỏ mỏng, ánh mắt lướt qua bó hoa hồng trên bàn trà.
Người trẻ tuổi, đúng là thích lãng mạn.
Không trầm ổn giống cô.
Mạc Tang Du húp một ngụm cháo, nhân lúc Vân An đi múc thêm cháo, cô lén chụp một tấm hình bó hoa hồng rồi gửi cho Vân Thụy.
Vân Thụy nhanh chóng trả lời:【?】
Mạc Tang Du nhếch mép.
Đầu gỗ!
Cô hít sâu một hơi, gửi cho Vân Thụy:【Đẹp không?】
Vân Thụy:【Đẹp lắm.】
Mạc Tang Du:【Tặng chị nhé?】
Vân Thụy:【Hả? Ở đâu ra vậy?】
Còn ở đâu nữa.
Ở nhà chị chứ đâu.
Mạc Tang Du tức đến nỗi bật cười.
Vân Thụy nhận ra:【Em đang ở chỗ Vân An à?】
Mạc Tang Du:【Sao chị biết?】
Vân Thụy:【Đó là cái bàn trà trong phòng khách nhà Vân An mà.】
Mạc Tang Du muốn đảo mắt khinh bỉ.
Hóa ra nãy giờ trọng điểm của cô ấy chỉ là cái bàn trà thôi sao?
Mạc Tang Du:【Ừm, em đang ở chỗ Vân An. Chị đoán xem bó hồng này là ai mua?】
Vân Thụy:【Vân An.】
Mạc Tang Du:【Sao chị biết?】
Vân Thụy:【Em không đời nào mua hoa hồng.】
Mạc Tang Du:...
Sao cô không thể mua chứ?
Cô là người không lãng mạn đến thế sao?
Lát nữa về cô sẽ mua 99 đóa, không, mua 999 đóa, chất đống trước mặt Vân Thụy, xem cô ấy còn nói hưu nói vượn thế nào được nữa!
Mạc Tang Du cắn đũa nghe 'răng rắc'. Tần Tranh nhìn sang Vân An, Vân An gắp cho cô một cái chả giò, rồi giải thích: "Dì ấy đang nhắn tin với dì của mình."
Tần Tranh hỏi nhỏ: "Thế sao dì ấy lại có biểu cảm đó?"
Vân An nói: "Bởi vì dì mình hơi ngốc."
Tần Tranh "À" một tiếng, gật đầu.
Thấy chén cháo của cô đã cạn, Vân An hỏi: "Ăn nữa không?"
Tần Tranh: "Mình no rồi."
Cô vốn dĩ vừa ăn sáng xong không lâu, bụng vẫn còn căng.
Vân An nói: "Vậy mình đi rót cho cậu ly nước."
Tần Tranh nhìn bóng lưng Vân An đi vào bếp, lát sau nàng mang ra một ly nước, Tần Tranh đón lấy bằng hai tay: "Cảm ơn."
Mạc Tang Du cũng đặt đũa xuống.
Vân An thấy vậy: "Dì Mạc, dì ăn no rồi ạ?"
Mạc Tang Du gật đầu: "Dì của con bảo dì qua có chút việc, vậy dì đi trước đây."
Vân An thấy vẻ mặt dì trở nên nghiêm túc nên cũng không hỏi nhiều, nói: "Dạ dì đi đường cẩn thận."
"Không sao." Mạc Tang Du cười với hai người, nói với Tần Tranh: "Tranh Tranh à, mấy ngày tới bọn dì không qua đâu, có lẽ không chăm sóc con được rồi. Con cứ chơi vui vẻ với Vân An nha."
Tần Tranh nuốt ngụm nước ấm, giọng nói trong trẻo: "Dạ, tạm biệt dì Mạc."
Mạc Tang Du vẫy tay chào họ, trước khi đi còn vỗ vai Vân An, bóp nhẹ một cái. Vân An bất lực nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của dì, mặt sa sầm.
Tiễn dì đi rồi, Vân An quay lại bàn. Tần Tranh đã dọn dẹp gần xong, đang cầm ly nước ấm uống từng ngụm. Nhìn hành động của Tần Tranh từ đằng sau, lòng nàng như được ngâm trong nước ấm, mềm nhũn, sôi ùng ục, thỉnh thoảng lại nổi lên một bong bóng màu hồng.
Vân An không kiềm được mà nhếch môi cười, cảnh tượng nàng đã mơ thấy vô số lần giờ đây đang hiện hữu ngay trước mắt, giọng nàng cũng bất giác trở nên dịu dàng: "Tranh Tranh."
Tần Tranh quay đầu lại, vẫn là đôi mắt, ngũ quan, thần sắc y hệt trong mơ, chỉ có ngữ điệu là không giống lắm.
Tần Tranh hỏi: "Đứng đó làm gì?"
Giấc mộng đẹp của Vân An tan vỡ, nàng cúi đầu: "Không có gì, mình chỉ định hỏi cậu có muốn ăn trái cây không thôi."
Tần Tranh nói: "Vừa ăn cơm xong thì ăn trái cây gì chứ, mình đang no muốn chết đây nè."
Vân An gật đầu: "Ừm."
Nàng đi tới ngồi xuống đối diện Tần Tranh, ăn nốt bữa sáng còn lại trên bàn. Tần Tranh thấy nàng đặt đũa xuống, liền nói: "Để mình rửa cho."
"Không cần đâu." Vân An nói: "Cậu ra sô pha nằm rồi bôi thuốc lên mắt đi. Mình vừa nhìn rồi, mắt cậu vẫn còn hơi sưng đỏ, lát nữa ra ngoài cậu có thể đeo kính râm."
Tần Tranh gật đầu: "Ồ."
Sau đó cô mới phản ứng lại: "Ra ngoài? Ra ngoài làm gì?"
Vân An nói: "Không phải cậu đang no sao? Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút cho tiêu cơm."
Tần Tranh sờ bụng dưới, đúng là hơi no thật, chỉ mới ăn có hai bữa cơm mà cô đã cảm thấy mình béo lên rồi. Nghĩ đến việc sắp phải khai giảng, cô gật đầu: "Đúng là phải vận động cho tiêu cơm."
Vân An cười, nàng dọn dẹp rác trong bếp, rửa sạch chén đũa, cuối cùng lấy nón và kính cho Tần Tranh, còn hỏi cô có cần khẩu trang không. Tần Tranh cảm thấy trời này nóng muốn chết, cô lười đeo nên bèn lắc đầu. Vân An không ép, ngược lại tự mình đeo một chiếc khẩu trang màu đen. Tần Tranh tò mò: "Cậu không nóng hả?"
"Cũng bình thường thôi, không nóng." Vân An nói: "Mình quen rồi."
Tần Tranh nhớ tới lần Vân An che chắn kín mít, xuất hiện trong vòng thăng hạng của Diệp Dư. Bất kể là theo thói quen hay trong tiềm thức, đó đều là những việc nàng đã làm vô số lần. Người này, từng sống trong bóng tối suốt một quãng thời gian rất rất dài.
Vân An đi đến bên cạnh cô, nói: "Sao tự dưng ngẩn ra vậy?"
"Không có gì." Tần Tranh hoàn hồn, cùng Vân An đi ra ngoài, người trước người sau. Dưới lầu không có ai, bên ngoài cũng chẳng có ai. Cũng đúng thôi, trời nóng chết người thế này, hai người họ ra ngoài còn không mang theo ô che nắng, đúng là điếc không sợ súng. Tần Tranh đi được vài bước đã thấy nóng không chịu nổi, nên lười đi tiếp. Vân An dỗ cô: "Đến siêu thị đằng trước thôi, đến siêu thị đằng trước rồi chúng ta về."
Thể chất của Tần Tranh kém đến mức khó tin, nàng không biết cô đã vượt qua bài kiểm tra thể chất bằng cách nào nữa.
Tần Tranh chê nàng phiền, lườm nàng một cái rồi nói: "Chỉ đến siêu thị đằng trước thôi đó nha."
Vân An gật đầu: "Chỉ đến siêu thị đằng trước thôi."
Tần Tranh khẽ nghiến răng, cùng nàng bước nhanh đến siêu thị. Trước khi về, Tần Tranh bắt Vân An vào mua kem. Vân An nói: "Dạ dày của cậu không ăn được đồ quá lạnh đâu."
"Mình muốn ăn bây giờ." Tần Tranh ăn vạ không chịu đi, như một đứa con nít. Vân An đành chịu thua: "Vậy mình mua loại nhỏ thôi nha."
Tần Tranh gật đầu, Vân An còn thấy mắt cô sáng lên.
Đáng yêu thật.
Cuối cùng Vân An vẫn không kiềm được mà mua cho Tần Tranh một cây kem lớn. Kem này có hai vị, vị dâu và vị xoài. Lúc tính tiền, Vân An nghe thấy bên cạnh có tiếng "Ủa", nàng quay đầu lại, cô gái bên cạnh cười: "Vân An!"
Vân An cũng nhận ra đó là bạn nữ cùng lớp, nàng gật đầu chào hai người họ.
Cô gái đứng cạnh bạn ấy nhìn ra ngoài, trông thấy Tần Tranh. Thế nhưng Tần Tranh đang quay lưng lại với họ, đội nón, mái tóc dài xõa sau lưng, chỉ lờ mờ lộ ra vóc dáng yêu kiều. Cô hỏi Vân An: "Vân An, đó là bạn gái cậu sao?"
Hình như vừa rồi cô thấy hai người đi cùng nhau, chỉ là họ không đi cùng hướng nên cô không thấy mặt bạn gái của Vân An.
Cô gái bên cạnh lập tức quay đầu, nhìn trái nhìn phải, trông thấy một cô gái mà ngay cả bóng lưng cũng khiến người ta phải mơ màng, liền không nhịn được: "Oa!"
Vân An cười cười, liếc nhìn họ, có vẻ rất ngại ngùng.
Nàng không nói gì, nhưng lại như đã nói tất cả.
Lưng Vân An bị vỗ một cái, cô gái bên cạnh lập tức làm ra vẻ mặt 'mình hiểu mà, mình hiểu mà'. Vân An nói: "Để mình tính tiền chung cho mấy cậu luôn nhé."
Cô gái bên cạnh cười gượng: "Thế thì ngại quá."
"Không sao đâu." Vân An vừa nói vừa giúp họ thanh toán, nàng cúi đầu nói: "Cậu ấy hơi ngại, xin lỗi nha, chắc là không tiện chào mấy cậu được rồi."
"Không sao, không sao." Hai người bạn học rất tự giác, gật đầu lia lịa: "Bọn mình hiểu mà!"
Cô gái nói rồi làm động tác kéo khóa trên miệng. Vân An gật đầu: "Cảm ơn."
Tần Tranh đợi một lúc lâu mới thấy Vân An quay lại, cô lầm bầm: "Cậu mua gì mà lâu quá vậy."
Vân An nói: "Mới nãy gặp hai người bạn cùng lớp."
Tần Tranh quay đầu: "Đâu?"
Vân An nói: "Đi rồi."
Tần Tranh: "Ồ."
Vân An lấy ra hai cây kem, đưa một cây cho Tần Tranh. Tần Tranh không để ý, bóc ra mới phát hiện là vị xoài, cô liếc nhìn Vân An, của Vân An là vị dâu. Trước đây khi uống trà sữa với Vân An, cô luôn gọi cả hai vị, rồi đưa vị dâu cho nàng, nhờ vậy mà có lý do chính đáng để uống ly của Vân An.
Chỉ là lúc đó họ đang là người yêu.
Uống chung trà sữa là chuyện rất bình thường.
Bây giờ—
Tần Tranh thấy Vân An bóc que kem, l**m một cái, rồi dường như chợt nhận ra điều gì đó, Vân An đưa cây kem đã l**m cho cô, hỏi: "Muốn nếm thử một miếng không?"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tranh: [liếc][liếc][liếc][liếc]
Vân An: [đáng thương][đáng thương][đáng thương][đáng thương]
---