
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 175: Cảm cúm
Trước đây Tần Tranh cảm thấy Khương Nhược Ninh là miệng quạ, bây giờ thì lại cảm thấy chính cô mới là miệng quạ. Buổi chiều lúc ngăn Khương Nhược Ninh uống chai nước kia, cô đã viện cớ là bị cảm, không ngờ lại trúng chiêu thật. Ngủ trưa dậy, họng thì đau, đầu thì choáng, mắt thì hoa, còn chưa kịp nói thì cô đã ho khan. Khương Nhược Ninh lấy nhiệt kế đo rồi hét toáng lên: "39.4 độ!"
Khương Nhược Ninh lập tức thu dọn đồ đạc. Tần Tranh không cử động nổi, cô co người trên sô pha, cũng chẳng muốn nhúc nhích, trước mắt cứ quay cuồng. Cô bị Khương Nhược Ninh kéo một cái, bèn hỏi: "Làm gì vậy?"
Giọng khàn như vịt Donald.
Tần Tranh cũng bị chính mình chọc cười, còn dùng cái giọng này gọi: "Nhược Ninh à."
Khương Nhược Ninh nổi hết cả da gà, nói: "Cậu mau im đi, mình đưa cậu đến bệnh viện."
Tần Tranh ngẩn ra một lúc rồi nói: "Mình không đi."
Khương Nhược Ninh không để ý biểu cảm của Tần Tranh đã thay đổi. Tần Tranh vốn dĩ sốt đến nỗi mặt đỏ bừng, hai mắt rũ xuống, trông rất uể oải, không nhìn ra được cảm xúc. Khương Nhược Ninh tưởng Tần Tranh sốt hồ đồ rồi, nên nói: "Cậu không đi thì làm sao hạ sốt?"
Tần Tranh nói: "Thì uống thuốc hạ sốt."
Khương Nhược Ninh nói: "Cậu sốt cao quá rồi, hay là đi truyền dịch đi."
Hơn nữa trước khi đến đây Tần Quế Lan đã dặn dò, Tần Tranh đặc biệt hay sốt lại vào ban đêm. Tần Tranh như một đứa trẻ ngang bướng, khăng khăng: "Không muốn, mình không muốn đi bệnh viện."
Khương Nhược Ninh đành chịu: "Vậy mình đi mua thuốc hạ sốt cho cậu trước, nếu uống không có tác dụng thì mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay đó."
Tần Tranh nghe ra sự cứng rắn trong giọng Khương Nhược Ninh, bèn liếc nhìn cô ấy một cái. Cô không đồng ý cũng chẳng từ chối, mà chỉ bảo: "Uống thuốc trước đã."
Khương Nhược Ninh nói: "Được được được, mình đi mua thuốc hạ sốt."
Hiệu thuốc ở ngay dưới lầu, may mà bây giờ không phải ban đêm, Khương Nhược Ninh chạy lon ton đi mua thuốc hạ sốt, thuốc bột cảm cúm và một ít thuốc giải nhiệt. Không biết tình hình cụ thể của Tần Tranh thế nào, nên Khương Nhược Ninh chỉ dám cho Tần Tranh uống thuốc hạ sốt và thuốc tiêu viêm. Tần Tranh nhíu mày, không mấy tình nguyện ngửi mùi thuốc. Khương Nhược Ninh nhìn cô chằm chằm, đề phòng cô lén vứt đi. Dưới ánh mắt đăm đăm của Khương Nhược Ninh, Tần Tranh nuốt thuốc xuống, cổ họng đau đến mức suýt sặc, phải uống liền mấy ngụm nước nóng mới trôi xuống được.
Khương Nhược Ninh nói: "Uống thuốc xong thì ngủ một giấc đi."
Tần Tranh nhắm mắt lại, một lúc sau lại mở ra, vì bị sốt nên vành mắt cô đỏ hoe. Khương Nhược Ninh thấy cô mở mắt liền hỏi: "Không ngủ được hả?"
"Ừm." Tần Tranh nói: "Buổi chiều ngủ nhiều quá rồi."
Khương Nhược Ninh nói: "Vậy cậu muốn làm gì?"
Tần Tranh nói: "Không biết."
Khương Nhược Ninh nói: "Thể chất của cậu cũng kém quá rồi đó. Trưa nay cậu làm gì vậy?"
Tần Tranh nói: "Chẳng làm gì cả."
Khương Nhược Ninh: "Cứ thế tự dưng cảm sốt à?"
Tần Tranh đột nhiên nhớ ra, lúc về cô đã dùng nước lạnh rửa mặt một lúc cho đỡ nóng. Khương Nhược Ninh kinh ngạc: "Cậu nóng tới mức nào vậy?"
"Cũng không nóng lắm." Giọng Tần Tranh nhàn nhạt, cô xoay người, không để ý đến Khương Nhược Ninh nữa.
Khương Nhược Ninh thấy Tần Tranh quay lưng về phía mình, trông như đang hờn dỗi thì dở khóc dở cười.
Cô vừa định bảo Tần Tranh đừng úp mặt vào trong, mà hãy nằm ngửa ra cho thoáng, nhưng cúi đầu liếc thấy tư thế này của Tần Tranh, trong lòng cô hơi rục rịch. Cô lập tức chụp hai tấm hình sau lưng Tần Tranh, đăng lên vòng bạn bè, để chế độ chỉ một người xem được.
Khương Nhược Ninh thầm đếm ngược trong lòng.
Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một.
Cô cầm điện thoại lên.
Không có tin nhắn mới.
Chuyện gì đây?
Khương Nhược Ninh nhíu mày, không tin vào kết quả vô lý này, lại bắt đầu đếm ngược trong lòng.
Lần này cô đếm từ một trăm về một, nhưng vẫn không thấy tin nhắn Vân An gửi tới. Bài đăng trước đó trên vòng bạn bè nàng trả lời nhanh như vậy, bài này không thấy sao?
Vòng bạn bè bị lỗi rồi ư?
Hay là chế độ chỉ một người xem được bị BUG rồi?
Khương Nhược Ninh ngờ vực nghịch điện thoại. Tần Tranh quay đầu lại: "Cậu làm gì đó?"
Khương Nhược Ninh sợ tới nỗi suýt làm rơi điện thoại, cố gắng bình tĩnh lại: "Không, không làm gì cả."
Tần Tranh nói: "Nhắn tin với Thời Tuế hả?"
Khương Nhược Ninh ậm ừ: "À, ừm."
Tần Tranh nói: "Mặt đỏ như đít khỉ rồi kìa."
Khương Nhược Ninh buông điện thoại xuống sờ má, quả nhiên cảm xúc lúc chột dạ là mãnh liệt nhất. Cô vừa quạt gió làm mát mặt mình, vừa lén đăng thêm một bài lên vòng bạn bè.
Nửa tiếng sau, Khương Nhược Ninh được như ý nguyện, nhận được tin nhắn của người kia:【Tranh Tranh bị bệnh sao?】
Khương Nhược Ninh:【Cậu chết ở đâu vậy!!】
Vân An thấy câu chất vấn Khương Nhược Ninh gửi tới mà ngẩn người.
Khương Nhược Ninh lập tức thu hồi, đổi sang tông giọng dịu dàng:【Sao cậu biết?】
Vân An:...
Nàng cũng không biết Khương Nhược Ninh làm thế nào thi đỗ đại học nữa.
Thấy người kia không trả lời, Khương Nhược Ninh vừa nhíu mày thì Vân An đã đáp:【Mình đang ở trường, vừa nói chuyện với giáo sư xong. Ở trong đó không xem điện thoại được, xin lỗi nha.】
Không tồi.
Thái độ rất thành khẩn.
Khương Nhược Ninh thấy cũng xuôi lòng.
Cô:【Thôi bỏ đi.】
Cô tỏ ra rộng lượng, hoàn toàn quên mất việc mình chỉ đăng lên vòng bạn bè, sao bây giờ Vân An giải thích cứ như thể hai người đang nhắn tin riêng.
Nhưng Vân An lại không cho qua, hỏi dồn:【Sao Tranh Tranh lại sốt?】
Khương Nhược Ninh:【Mình cũng không biết nữa, ngủ trưa dậy là cậu ấy sốt rồi. Mình còn đang thắc mắc không biết trưa nay hai người ăn gì mà cậu ấy về bị cảm luôn.】
Vân An nghĩ một lúc:【Chỉ ăn mì thôi.】
Lẽ nào là do chai nước nàng đưa cho Tần Tranh lạnh quá?
Nhưng bây giờ là mùa hè mà.
Vân An không hiểu nổi, hỏi Khương Nhược Ninh:【Bây giờ sao rồi, hạ sốt chưa?】
Khương Nhược Ninh ló đầu, thấy Tần Tranh đang ôm điện thoại ngủ thiếp đi. Cô sờ trán Tần Tranh, không nóng như lúc trước nữa, nhưng vẫn còn hơi ấm. Khương Nhược Ninh sờ xong thì trả lời:【Sốt nhẹ, cậu ấy cứ ho hoài.】
Vân An:【Lúc ở nhà dì sẽ chưng nước lê cho cậu ấy, có thể trị ho đó.】
Khương Nhược Ninh:【Mình đâu biết làm.】
Vân An cũng không biết, nhưng nàng bằng lòng học. Sau khi về phòng trọ, nàng mua lê và đường phèn, học theo hướng dẫn trên mạng để chưng, kết quả không phải quá ngọt thì là chưng quá nát, hoàn toàn không có hương vị như Tần Quế Lan làm. Thử nghiệm hai tiếng đồng hồ, cuối cùng nàng cũng chưng được món nước lê vừa ý. Nàng dùng hộp giữ nhiệt đựng, bắt taxi đến thẳng cửa nhà Diệp Dư.
Người mở cửa là Khương Nhược Ninh, lén la lén lút như ăn trộm. Thấy Vân An, cô kéo nàng vào bếp, nói: "Cậu ấy vừa vào phòng ngủ rồi."
Vân An: "Ngủ suốt sao?"
Khương Nhược Ninh nói: "Không có ngủ suốt, vừa mới tỉnh dậy uống hai ly nước."
Vân An: "Nhiệt độ thì sao?"
Khương Nhược Ninh: "38 độ."
Vân An: "Cao như vậy thì sao không đi bệnh viện?"
"Không chịu đi." Khương Nhược Ninh nói: "Mình nói rát cả họng rồi mà cậu ấy sống chết không chịu đi."
Vân An nhíu mày.
Khương Nhược Ninh đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, nói: "Lát nữa đợi cậu ấy tỉnh, mình sẽ cho cậu ấy uống cái này để trị ho."
Vân An lo lắng: "Ho có nặng không?"
Khương Nhược Ninh nói: "Cứ tỉnh là lại ho à."
Vân An bước ra khỏi bếp, đi về phía phòng của Tần Tranh. Khương Nhược Ninh vội chặn nàng lại, nói nhỏ: "Cậu làm gì vậy!"
Vân An nói: "Mình vào xem."
Khương Nhược Ninh nói: "Nếu biết mình báo tin, cậu ấy sẽ giết mình mất!"
Vân An nói: "Bây giờ cậu ấy đang cảm, nếu có phát hiện thật thì cậu cứ nói là cậu ấy đang mơ."
Khương Nhược Ninh ngờ vực nhìn Vân An, còn Vân An thì mặt mày thản nhiên. Khương Nhược Ninh biết nàng không nhìn thấy Tần Tranh thì sẽ không yên tâm, bèn quyết định: "Được, vậy cậu đi đứng nhẹ chút."
Vân An nói: "Biết rồi."
Nàng bước vào phòng của Tần Tranh.
Tần Tranh nằm trên giường, rèm cửa sổ chưa kéo, ánh hoàng hôn rọi lên sàn nhà. Vân An kéo rèm lại, căn phòng lập tức tối đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường nét và vị trí của đồ đạc. Nàng nhìn quanh một vòng, không gian không lớn, bên trong có hai chiếc vali, một trong số đó là của Tần Tranh, cái còn lại chắc là của Khương Nhược Ninh. Quần áo vắt bừa bãi trên vali, không được sắp xếp gì nhiều. Trên bàn còn có hai ly trà sữa đã uống hết, và một chai nước khoáng đã uống được một nửa.
Vân An liếc nhìn chai nước khoáng, rồi lại cúi xuống nhìn Tần Tranh.
Mặt Tần Tranh không còn đỏ như trước, nhưng trán vẫn đang đổ mồ hôi. Bên cạnh tủ đầu giường có đặt một chậu nước và một chiếc khăn, chắc là Khương Nhược Ninh dùng để lau mặt cho cô. Vân An nhúng khăn vào nước, vắt khô, lau mồ hôi trên mặt Tần Tranh. Ở cổ cũng ướt đẫm mồ hôi, Tần Tranh khó chịu cựa mình, quay lưng về phía nàng. Bộ đồ ngủ mỏng manh, nên cả tấm lưng cô đều đã ướt sũng. Vân An nhìn mà vừa xót vừa khó chịu, tay nàng cầm chiếc khăn càng dùng sức hơn, nước từ khăn rịn ra, làm ướt quần áo nàng.
Khương Nhược Ninh cũng lặng lẽ bước vào, thấy Vân An ngồi bên mép giường, cô bèn đi đến bên cạnh Vân An. Thấy tấm lưng Tần Tranh ướt đẫm, Khương Nhược Ninh nói: "Ra nhiều mồ hôi như vậy sao?"
Vân An nói: "Cậu ấy sốt là dễ ra mồ hôi."
Khương Nhược Ninh nói: "Vậy cậu thay quần áo cho cậu ấy đi."
Vân An hơi sững người: "Mình?"
Khương Nhược Ninh nói: "Đúng vậy, quần áo thế này, điều hòa thổi vào thì chẳng phải là bị cảm lần nữa à? Còn dính vào người nữa chứ, khó chịu chết đi được."
Vân An biết Khương Nhược Ninh nói có lý.
Chỉ là—
Khương Nhược Ninh thấy nàng do dự, nói: "Cậu không thay thì tránh ra, để mình thay."
Nói rồi, Khương Nhược Ninh đi đến trước tủ, lôi ra một bộ đồ ngủ, còn chưa chạm vào Tần Tranh thì cô đã bị Vân An nắm lấy cổ tay. Khương Nhược Ninh cúi đầu, Vân An nói: "Để mình thay cho cậu ấy."
Khương Nhược Ninh nói: "Chỉ được thay quần áo, không được bắt nạt cậu ấy đâu đó!"
Vân An:...
Tức đến bật cười.
Tần Tranh thế này, nàng bắt nạt cái gì chứ?
Thấy vẻ mặt sa sầm và cạn lời của Vân An, lúc này Khương Nhược Ninh mới nhún vai rời đi. Cửa vẫn được mở hé một chút, Khương Nhược Ninh ghé mắt ở cửa, Vân An đi thẳng đến cửa rồi đóng sập lại. Khương Nhược Ninh ở ngoài cửa nắm chặt tay, rồi tự vả nhẹ vào miệng mình. Người là do cô gọi đến, bây giờ cô tức giận cái gì chứ?
Vân An cầm bộ đồ ngủ trở vào phòng, vẫn khẽ gọi: "Tranh Tranh?"
Tần Tranh ngủ quá say, có lẽ do tác dụng của thuốc, nên đến lông mày cô cũng không nhíu lại một cái. Vân An gọi hai tiếng mà vẫn không có phản ứng, nàng dứt khoát bế Tần Tranh lên, hơi cúi đầu, cởi bộ đồ ngủ ướt sũng cho cô, rồi một mạch mặc bộ đồ ngủ mới từ đầu cô xuống. Tốc độ liền mạch, cả quá trình không quá mười giây.
Nhưng đầu ngón tay nàng vẫn chạm vào áo ngực của Tần Tranh.
Mặt nàng còn đỏ hơn cả mặt Tần Tranh lúc sốt, vừa nóng vừa đỏ.
Nàng nhớ có một lần Tần Tranh tắm xong, nhưng quên mang đồ ngủ vào phòng tắm. Trong nhà lại không có ai, cô cứ thế không mặc gì, lau khô người rồi đi ra. Lúc đó nàng đang ở trong phòng, nghe thấy tiếng động nên ngẩng đầu lên, tức thì hóa đá.
Từ sau lần đó, mỗi khi Tần Tranh đi tắm, nàng đều ngồi ở phòng khách, đợi đến khi Tần Tranh mặc quần áo chỉnh tề đi ra, nàng mới nhìn Tần Tranh.
Bên ngoài, Khương Nhược Ninh không yên tâm gõ cửa: "Cậu thay xong chưa?"
Vân An nói: "Thay xong rồi."
Nàng xách bộ đồ ngủ, bưng chậu nước đi ra. Khương Nhược Ninh thấy sắc mặt nàng, bèn nói: "Cậu cũng sốt hả, mặt đỏ vậy?"
Nàng bực bội liếc Khương Nhược Ninh một cái.
"Oa, cậu còn lườm mình, có ai như cậu không hả? Nếu không phải mình báo cho cậu biết Tranh Tranh bị bệnh, cậu lấy đâu ra cơ hội chăm sóc cậu ấy? Bây giờ không cảm ơn mình thì thôi, còn lườm mình nữa chứ!"
Vân An đau đầu, bên tai cứ ong ong. Nàng nói: "Tránh ra coi."
Khương Nhược Ninh theo nàng vào phòng vệ sinh: "Cậu làm gì thế?"
Vân An nói: "Giặt quần áo cho cậu ấy. Cậu muốn giặt không?"
"Mình đâu phải bạn gái cậu ấy." Khương Nhược Ninh nói: "Nhưng mà có máy giặt mà."
Vân An cúi đầu: "Mình thích giặt tay."
"Tự làm khổ mình." Nói xong, Khương Nhược Ninh thấy Vân An ngâm quần áo trong chậu, sau đó đổ một ít nước giặt, dùng tay vò. Vân An không nói dối, nhưng cái gọi là thích giặt tay của nàng, cũng chỉ là giặt quần áo của Tần Tranh mà thôi.
Giặt xong nàng vắt khô, phơi trên ban công, cuối cùng lại bưng một chậu nước mát vào phòng Tần Tranh. Thấy vẻ ửng hồng trên mặt Tần Tranh vẫn chưa giảm đi nhiều, nàng đưa tay sờ trán Tần Tranh. Vẫn chưa hạ sốt hoàn toàn, chỗ cổ vừa lau xong lại ra rất nhiều mồ hôi, tóc dính bết vào cổ. Tần Tranh giơ tay lên, dường như muốn gạt đi, nhưng tay lại không có sức, mềm nhũn, đặt lên cổ rồi lại ngủ thiếp đi.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của cô, nỗi đau trong lòng Vân An dâng đến đỉnh điểm. Nàng cẩn thận đặt tay Tần Tranh xuống, sau đó lau mồ hôi trên cổ cô, rồi lại buộc tóc cho cô. Lúc Khương Nhược Ninh vào phòng, Vân An đang cúi đầu sửa lại tóc. Khương Nhược Ninh thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của nàng, không nhịn được mà nói: "Xót rồi chứ gì?"
Khương Nhược Ninh vừa dứt lời, động tác của Vân An cũng cứng đờ. Nàng liếc nhìn Khương Nhược Ninh, rồi lại nhìn gò má đỏ bừng vì sốt của Tần Tranh.
Xót.
Xót vô cùng.
Thế nhưng, nàng đau lòng không chỉ vì Tần Tranh lúc này đang phát sốt, mà là vì chỉ riêng việc Tần Tranh bị cảm sốt như thế này thôi, cũng đã đủ khiến nàng xót xa lắm rồi.
Vậy thì lúc Tần Tranh ở bệnh viện thấy chân nàng bị thương, phải ở trong phòng cấp cứu.
Đã có tâm trạng như thế nào?
Trái tim Vân An như bị thứ gì đó đâm sầm vào, cơn đau chậm rãi lan ra như một vết nứt, xé toạc trái tim nàng thành một mảnh, hai mảnh... Từ vết nứt đó, máu tươi ứa ra, Vân An đau đến mức không cầm nổi tóc của Tần Tranh nữa.
Khương Nhược Ninh thấy khuôn mặt nàng bỗng chốc tái nhợt, không biết bản thân đã nói sai câu nào, giật cả mình: "Vân, Vân An?"
Vân An ngẩng đầu, nhìn Khương Nhược Ninh một cái.
Khương Nhược Ninh thấy đôi mắt nàng đỏ hoe, viền khuôn mặt và quai hàm căng cứng. Cô lập tức rút khăn giấy bên cạnh đưa cho nàng, nói: "Cậu cậu cậu đừng khóc mà, Tranh Tranh chỉ bị cảm, cậu ấy sẽ khỏi thôi."
Vân An nhận lấy tờ giấy rồi phủ lên mắt. Cảm xúc bất chợt ập đến quá mãnh liệt, đánh gục cả nàng.
Giọng nàng khàn đi: "Xin lỗi."
Giọng Khương Nhược Ninh căng thẳng: "Cậu đừng xin lỗi mình, mình không dám nhận đâu."
Nói rồi, chân Khương Nhược Ninh như bôi dầu, chuồn ra khỏi phòng như một làn khói.
Vân An quay đầu nhìn hành động của Khương Nhược Ninh, vừa hay Khương Nhược Ninh đang ghé mắt ở cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau, Khương Nhược Ninh lập tức rụt đầu lại.
Vân An dời mắt đi, nhìn về phía Tần Tranh. Nàng lau sạch mồ hôi trên mặt và người Tần Tranh, buộc tóc gọn gàng, cuối cùng đưa ngón tay sờ lên má cô. Phát hiện ngón tay đã không còn cảm nhận được nhiệt độ cao hay thấp nữa, nàng đứng dậy đến gần Tần Tranh, dùng má mình cọ nhẹ vào má cô, thì thầm bên tai cô: "Tranh Tranh, mình xin lỗi."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Vợ ơi vợ ơi, vợ bị bệnh cũng thơm ơi là thơm.
Tần Tranh: [nhún vai][nhún vai][nhún vai]
---