
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 142: Tới rồi
Tần Tranh biết cô không cần hỏi nữa, người kết bạn với cô hồi sáng tuyệt đối không phải là Vân An. Nghĩ kỹ lại thì lần trước, lúc Vân An đổi tài khoản và kết bạn với cô, nàng đã đề cập tới chuyện này trên tài khoản cũ trước, rồi mới dùng tài khoản mới để kết bạn với cô. Là do cô quá sơ suất, tưởng rằng Vân An có thói quen đổi tài khoản, lại thêm cái ảnh đại diện cũ làm tê liệt cảnh giác nên mới sập bẫy.
Vậy nên, người đổi tài khoản mới để kết bạn với cô là ai?
Lý do Tần Tranh không nói cho Vân An, là vì cô cảm thấy chuyện này chắc chắn không liên quan đến bên phía Trường Hồ. Tuy Vân An không nói rõ, nhưng những người nàng tiếp xúc đều là tội phạm. Cô không tin những tên tội phạm đó điều tra ra Vân An, rồi lại dùng một tài khoản mới như vậy để thăm dò mình.
Quả thật nực cười và lố bịch.
Cô không thể để Vân An lo lắng.
Nàng đã đủ mệt mỏi rồi.
Tần Tranh nhìn chằm chằm vào màn hình. Ảnh đại diện quen thuộc ngày trước, bây giờ lại chói mắt vô cùng, thậm chí còn khiến cô cảm thấy buồn nôn, buồn nôn cái chiêu trò này và người đứng sau tấm ảnh đại diện đó. Tần Tranh cố nén cảm giác buồn nôn, cô định chặn người này, nhưng rồi lại kiềm xuống. Cuối cùng, cô gửi cho tài khoản giả mạo một tin nhắn:【Cậu đang ăn gì thế?】
Trước hết, phải tìm ra người này.
Người vừa biết quá khứ của cô và Vân An, lại vừa có thù với cô, Tần Tranh nhẩm ngón tay cũng có thể đoán ra được.
Cô chẳng đời nào tin rằng, một người lập tài khoản mới để lừa mình, còn gửi những nội dung như thế này, lại chỉ là trò đùa dai giữa các bạn học với nhau.
Thiệt một nỗi là trước đây Vân An từng dùng ảnh đại diện này trong nhóm lớp, mọi người đều biết, vì vậy phạm vi tìm kiếm lại lớn hơn một chút.
Người đầu tiên Tần Tranh nghi ngờ chính là Hạ Kinh Mặc.
Tuy Hạ Kinh Mặc không có thù với cô, nhưng người này quá giỏi ngụy trang, quá âm hiểm, còn thường xuyên hỏi thăm chuyện của cô. Nếu cô ta lập một tài khoản mới như vậy thì cô không hề thấy lạ. Tiếp theo là—Tần Tranh nghĩ đến Vu Bất Tiện.
Tuy học kỳ này không có tin tức gì của Vu Bất Tiện, cô ta cũng đã chuyển đến trường mới, nhưng trước đây oán hận giữa họ sâu như vậy, cô ta lại biết chút chuyện giữa cô và Vân An, khó đảm bảo không phải vì ở trường mới sống không thoải mái, rồi lòng mang oán hận. Nghĩ đến đây, Tần Tranh quay đầu nhìn Khúc Hàm. Khúc Hàm đang uống canh, cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, cô bèn quay đầu lại. Tần Tranh đặt điện thoại xuống, khuấy mì rồi nói: "Khúc Hàm, cậu có từng liên lạc với Vu Bất Tiện không?"
Khúc Hàm nghe thấy cái tên này rõ ràng là sững người, sau đó lắc đầu không chút do dự.
Khúc Hàm hỏi Tần Tranh: "Sao vậy?"
Tần Tranh nói: "Không có gì, mình chỉ hỏi vu vơ thôi."
Khương Nhược Ninh nói: "Mình nghe nói ở trường mới, nó thường xuyên bị người khác bắt nạt."
Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh: "Sao cậu biết?"
"Cái nhóm nhỏ của mình hồi trước—" Khương Nhược Ninh bĩu môi, liếc mắt nhìn Khúc Hàm. Khúc Hàm cúi đầu uống canh, Khương Nhược Ninh nói với cô ấy: "Cậu yên tâm đi, bây giờ trong nhóm nhỏ đó, không ai nhắc tới chuyện của mấy cậu nữa."
Khúc Hàm nói: "Không sao đâu."
Khương Nhược Ninh thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: "Là người trong nhóm nhỏ đó nói, Vu Bất Tiện ngày nào cũng than khổ, nói muốn chuyển về đây. Nó còn nói kỳ thi tháng lần trước, thứ hạng của nó ở trong lớp tụt hẳn mười mấy hạng!"
Tần Tranh hỏi: "Điểm thi tháng của cậu ta có hồi nào?"
"Không biết nữa, chắc là mấy ngày nay." Khương Nhược Ninh nói: "Mình cũng chỉ đọc tin nhắn của mọi người trong nhóm chat thôi, sao tự dưng cậu lại hứng thú với nó vậy?"
Tần Tranh liếc nhìn Khương Nhược Ninh, nói: "Chợt nhớ ra thôi."
"Cậu đừng có nhớ nó." Khương Nhược Ninh xoa xoa cánh tay: "Thấy hơi ghê người."
Tần Tranh cúi đầu.
Cô không cười đùa với Khương Nhược Ninh như mọi khi.
Thời Tuế ngước mắt là thấy sắc mặt Tần Tranh trắng bệch hơn cả trước lúc ăn cơm, lại thấy cô liên tục nhìn điện thoại, dường như đang đợi tin nhắn. Sau bữa trưa, Khương Nhược Ninh và Khúc Hàm đi thanh toán, Thời Tuế nói: "Tranh Tranh, cậu đang đợi tin nhắn của Vân An sao?"
Tần Tranh nghe vậy liền đối diện với ánh mắt của cô ấy, lắc đầu: "Không phải."
Tần Tranh đẩy tô mì ra, cô vốn dĩ chẳng ăn được mấy miếng, vừa rồi Khương Nhược Ninh còn thấy tiếc, gắp một nửa thịt bò từ tô của cô sang. Thời Tuế nói: "Vậy cậu đang đợi tin của ai?"
Tần Tranh im lặng một lúc.
Cô đưa điện thoại cho Thời Tuế.
Thời Tuế nhìn lịch sử trò chuyện của cô, hỏi: "Đây là..."
"Đây không phải Vân An." Tần Tranh nói: "Buổi sáng người này kết bạn với mình, tự nhận là Vân An."
Sắc mặt Thời Tuế thoáng chốc trắng bệch.
Thời Tuế lướt lên trên, nhìn thấy đoạn trò chuyện buổi sáng của hai người, về việc có nhớ hay không, có hôn hay không...
Chuyện này mà đến tai giáo viên trong trường, hoặc đến tai mẹ của Tần Tranh.
Thời Tuế nói: "Cậu nghi là Vu Bất Tiện sao?"
Vậy nên vừa rồi Tần Tranh mới hỏi về Vu Bất Tiện?
Tần Tranh nói: "Thật ra cũng là lỗi của mình, là do mình không kiểm tra kỹ."
"Sao có thể trách cậu được." Thời Tuế nói: "Người này quá gian xảo, dùng ảnh đại diện cũ của Vân An, vừa vào đã tự nhận mình là Vân An, nói đã đổi tài khoản. Nếu là mình thì mình cũng không phòng bị."
Tần Tranh cúi đầu.
Thời Tuế nói: "Vậy cậu định làm thế nào?"
Tần Tranh nói: "Mình muốn tra ra là ai trước đã."
Thời Tuế nói: "Người này không trả lời cậu nữa."
Tần Tranh gật đầu.
Nếu mục đích của người này là vạch trần mối quan hệ giữa cô và Vân An, vậy thì cô ta đã làm được rồi, quả thật không cần phải trả lời nữa để lộ thân phận. Tồi tệ hơn nữa là, có khi bây giờ cô Chu cũng đã hay tin rồi.
Thời Tuế nói: "Có cần nói với cô Chu—"
Thời Tuế không nói tiếp được.
Nếu để cô Chu biết chuyện này.
Sắc mặt Thời Tuế cực kỳ khó coi, Tần Tranh nói: "Tạm thời đừng nói với Nhược Ninh."
Tính tình Khương Nhược Ninh quá nóng nảy, cô sợ cô ấy giận quá mà sinh bệnh. Hơn nữa, gần đây kỳ thi lớn kỳ thi nhỏ liên miên, cô không muốn Khương Nhược Ninh bị phân tâm. Thời Tuế nói: "Nếu chuyện ầm ĩ đến chỗ cô Chu, cậu ấy khó mà không biết được."
Tần Tranh nói: "Thật ra mình nghi ngờ một người."
Thời Tuế nhìn cô.
Tần Tranh nói: "Mình nghi là Hạ Kinh Mặc."
"Cô ta?" Thời Tuế nói: "Cô ta giả mạo Vân An để làm gì?"
Tần Tranh nói: "Chắc là để nắm thóp mình."
Nếu là như vậy, ngược lại vẫn tốt hơn một chút. Chỉ sợ không phải, vậy thì gay go rồi.
Thời Tuế nói: "Mình sẽ hỏi dò giúp cậu xem sao."
Thời Tuế vừa nói xong thì Khương Nhược Ninh và Khúc Hàm đã thanh toán xong và quay lại. Khương Nhược Ninh còn cầm một cây kem, Thời Tuế nhìn mà thấy buốt răng: "Cậu không lạnh sao?"
Khương Nhược Ninh nói: "Cũng bình thường, bà chủ tặng mình đó."
Cô ấy hỏi Thời Tuế: "Cậu ăn không?"
Thời Tuế nhìn chằm chằm cây kem hai giây, cắn một miếng nhỏ.
Tuy buốt răng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.
Khúc Hàm nhìn hành động của hai người, có chút lúng túng nhìn sang Tần Tranh. Tần Tranh nhún vai: "Nhìn mình vô dụng thôi, mình không ăn chung một cây kem với cậu đâu."
Rõ ràng là rất muốn khóc.
Vậy mà vẫn có thể nói đùa được.
Tần Tranh cũng thấy khâm phục bản thân.
Nhưng Thời Tuế lại nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Tần Tranh bắt gặp ánh mắt ngầm hiểu của cô ấy, nói: "Đi thôi, về nào."
Trên đường về, Tần Tranh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại. Lúc đến lớp, cô nhận được tin nhắn từ tài khoản mới, đầu dây bên kia trả lời cô:【Vừa nãy mình đang ăn cơm nên không thấy tin nhắn. Cậu ăn xong chưa?】
Tần Tranh:【Ừ, ăn xong rồi. Cậu ăn gì vậy?】
Bên kia:【Cơm thịt kho tàu.】
Cơm thịt kho tàu?
Gần trường có mấy quán cơm thịt kho tàu, nhưng Tần Tranh ít khi ăn, cũng không nhớ ra đặc điểm gì. Cô hỏi:【Ngon không?】
Bên kia:【Hơi mặn, không ngon lắm, không ngon bằng cơm dì nấu.】
Tần Tranh:...
Công tác chuẩn bị này, thật sự là quá kỹ lưỡng rồi.
Tần Tranh rất muốn trở mặt hỏi thẳng "Cô là ai?", nhưng lại sợ đánh rắn động cỏ. Cô trả lời: 【Ừ, biết rồi. Vậy chuyện cậu nói tối nay sẽ mang cơm cho mình, cậu chưa quên chứ?】
Gõ xong dòng chữ này, tim Tần Tranh đập thình thịch loạn xạ.
Cô đang đánh cược.
Cô đang cược rằng, người giả mạo này vẫn chưa biết cô đã phát hiện ra sự thật. Cô đang cược rằng, người giả mạo này nhất định sẽ không muốn bỏ qua cơ hội gặp mặt giữa cô và Vân An.
Bất kể cô ta có mục đích gì, dù là muốn công khai chuyện cô và Vân An yêu nhau, hay là muốn uy h**p khống chế cô, thì bằng chứng càng chắc chắn, càng đanh thép sẽ càng tốt.
Vì vậy cô đang đánh cược.
Cô cược, liệu tối nay người này có đến nơi hẹn đưa cơm hay không.
Chỉ là đầu dây bên kia rất lâu không trả lời.
Tần Tranh kiềm nén nhịp tim đập dữ dội, bàn tay gõ chữ cũng run lên:【Vân An? Đang làm gì thế?】
Tin nhắn của "Vân An" mãi mới đến:【Vừa đi mua đồ.】
Tần Tranh thở hắt ra một hơi:【À, tối đừng quên mang cơm cho mình nhé. Tối qua cậu nói rồi đó, gặp ở trước khu rừng nhỏ nha.】
Gõ xong dòng chữ này, lòng bàn tay Tần Tranh ướt đẫm mồ hôi.
Nghe tiếng bước chân sau lưng, Tần Tranh cất điện thoại đi, vai lại bị vỗ một cái như thường lệ. Hạ Kinh Mặc nhếch môi: "Tranh Tranh, ăn xong rồi à?"
Tần Tranh quay đầu lại, mày mắt vui vẻ, dường như tâm trạng rất tốt. Cô gật đầu: "Ừ, ăn xong rồi."
Hạ Kinh Mặc: "Ra ngoài ăn sao?"
Tần Tranh nói: "Đúng vậy, Nhược Ninh mời tôi ăn mì bò, còn cậu?"
Hạ Kinh Mặc nói: "Căng-tin."
Sau đó Vương Hiểu Nặc đi tới, nói: "Mặc Mặc, lúc ăn cơm cậu làm rơi kẹp tóc, mình mang về cho cậu nè."
Hạ Kinh Mặc nhận lấy kẹp tóc, mỉm cười: "Cảm ơn, chiều nay mời cậu uống nước nhé."
Vương Hiểu Nặc nói: "Khách sáo gì chứ, chuyện nên làm mà."
Tần Tranh thấy Vương Hiểu Nặc đi tới, bèn nói: "Cậu cũng ăn ở căng-tin sao?"
Vương Hiểu Nặc gật đầu: "Hôm nay thời tiết không tốt, nên ăn tạm ở căng-tin vậy."
Vậy thì Hạ Kinh Mặc.
Cũng đi căng-tin.
Không phải ăn cơm thịt kho tàu.
Không sao cả.
Vốn dĩ Tần Tranh cũng không nghĩ rằng, cái tài khoản giả mạo đó sẽ nói thật với mình, chỉ dựa vào một bữa trưa, không thể kết luận không phải là Hạ Kinh Mặc.
Tần Tranh quay người lại, dùng khóe mắt liếc nhìn Hạ Kinh Mặc.
Sau khi quay lại, Hạ Kinh Mặc gục xuống bàn nghỉ trưa, thỉnh thoảng nghiêng đầu nói chuyện với bạn cùng bàn. Mỗi khi nói đến đoạn buồn cười, cô ta chống cằm, hơi ngồi thẳng dậy. Tần Tranh không quá để tâm hai người họ đang thảo luận chủ đề gì, chợt cô nghe thấy bên cạnh: "Tần Tranh?"
Cô hoàn hồn.
Khúc Hàm đưa sữa cho cô: "Uống không?"
Tần Tranh nhận lấy, nói: "Cảm ơn."
Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi Khúc Hàm: "Cậu có biết ảnh đại diện Vân An từng dùng trước đây không?"
Khúc Hàm nói: "Hả?"
Tần Tranh nói: "Là cái ảnh đại diện con hồ ly đó."
Khúc Hàm gật đầu: "Biết."
Khúc Hàm chắc chắn biết, trước đây cô ấy còn tặng một cái móc khóa búp bê giống hệt ảnh đại diện đó mà. Tần Tranh ghé sát vào tai Khúc Hàm, hỏi rất nhỏ: "Cậu có từng kể về cái ảnh đại diện đó cho Hạ Kinh Mặc nghe chưa?"
Khúc Hàm nói: "Hạ Kinh Mặc?"
Khúc Hàm lắc đầu: "Lâu lắm rồi mình không nói chuyện với cậu ấy."
Tần Tranh gật đầu.
Khúc Hàm hỏi: "Sao vậy?"
Tần Tranh nói: "Không có gì, dạo này cô ta cứ hỏi chuyện của Vân An, mình tò mò thôi."
Khúc Hàm nghe vậy liền hạ thấp giọng, cắn môi nói: "Cậu đừng kể cho cậu ấy nghe những chuyện đó."
Tần Tranh nhìn sang: "Hửm?"
Khúc Hàm lắc đầu: "Mình chỉ cảm thấy, cậu ấy có quá nhiều bạn bè, sẽ nói lung tung."
Tần Tranh thấy được sự lo lắng trong mắt Khúc Hàm, nói: "Mình biết rồi."
Lúc này Khúc Hàm mới không nói gì nữa.
Buổi học chiều Tần Tranh có phần lơ đãng, mỗi lần cô Chu đi ngang qua lớp họ, tim cô lại thắt chặt, chỉ sợ giây tiếp theo cô sẽ vào lớp và nói: "Tần Tranh, theo cô tới văn phòng."
Nhưng mãi đến khi tan học, cô Chu vẫn không vào.
Tần Tranh thở phào một hơi.
Lúc Khương Nhược Ninh đi vệ sinh, Thời Tuế đến bên cạnh cô: "Người đó không mách cô Chu sao?"
"Chắc vậy." Tần Tranh nói: "Không biết là chưa chơi đủ, hay là tưởng mình chưa phát hiện ra."
Thời Tuế hỏi: "Vậy lát nữa ăn cơm..."
"Lát nữa ăn cơm, cậu đi cùng Nhược Ninh nha." Tần Tranh nói: "Mình không đi đâu."
Thời Tuế: "Vậy cậu không ăn à?"
Bữa trưa Tần Tranh cũng không ăn. Thế nhưng cô không đói, lòng cô rối như tơ vò cả buổi chiều, chẳng có khẩu vị gì. Tần Tranh nói: "Mình đến khu rừng nhỏ một chuyến."
Thời Tuế: "Khu, khu rừng nhỏ?"
Tần Tranh gật đầu, kể sơ qua kế hoạch. Thời Tuế nói: "Vậy mình và Nhược Ninh sẽ ở bên ngoài quan sát."
"Không được." Tần Tranh nói: "Nhược Ninh sẽ nghi ngờ."
Thời Tuế nói: "Không đâu, mình có cách."
Đối diện với ánh mắt điềm tĩnh của Thời Tuế, những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng Tần Tranh cũng vơi đi không ít. Sự việc đã đến nước này, chỉ hy vọng người giả mạo kia có thể tham lam một chút.
Lúc quay về, Khương Nhược Ninh thấy Thời Tuế mua rất nhiều đồ ăn vặt, cô ngạc nhiên: "Cậu không ăn tối hả?"
"Tối nay mình không muốn ăn lắm." Thời Tuế nói: "Mình dẫn mấy cậu đến một nơi."
Thời Tuế ra hiệu bằng mắt với Tần Tranh.
Tần Tranh đi trước dẫn đường.
Khương Nhược Ninh kéo tay Tần Tranh: "Cậu đi nhanh thế làm gì?"
Tần Tranh nói: "Đương nhiên là vì sợ làm phiền thế giới hai người của mấy cậu rồi."
Một câu nói khiến mặt Khương Nhược Ninh đỏ bừng. Cô nũng nịu lườm Tần Tranh một cái, ngượng ngùng: "Nói bậy nói bạ!"
Thời Tuế đưa đồ ăn vặt cho Khương Nhược Ninh, thì thầm thảo luận cùng cô ở đằng sau: "Thích cái này không?"
Khương Nhược Ninh gật đầu: "Ừm."
Thời Tuế nói: "Còn có nước ngọt có ga nữa, mình cũng mua cho cậu rồi."
Khương Nhược Ninh cười khúc khích. Rất nhanh đã đến khu rừng nhỏ, Thời Tuế kéo Khương Nhược Ninh ngồi xuống ghế đá sau một cái cây, xung quanh có cây cối, trông khá kín đáo. Khương Nhược Ninh nói: "Tranh Tranh đâu rồi?"
Thời Tuế nói: "Cậu ấy đi gọi điện thoại, nói là lát nữa sẽ qua."
Khương Nhược Ninh gật đầu.
Thời Tuế nói xong liền nhìn quanh bốn phía, cô liếc mắt là đã trông thấy Tần Tranh.
Tần Tranh cúi đầu, đi vào trong, gửi tin nhắn cho tài khoản giả mạo:【Vân An, mình tới rồi, cậu ở đâu?】
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.