
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 140: Sắc màu
Không về ư?
Đương nhiên cũng không phải là không thể.
Tần Tranh có thể nói Khương Nhược Ninh ở nhà một mình nên sợ, cần có người ở cùng. Thế nhưng cô không đồng ý với Vân An, Vân An nói: "Không được sao?"
Tần Tranh lắc đầu: "Mẹ mình sẽ đợi mình."
Vân An cụp mắt, giọng buồn bã: "Thôi được rồi."
Tần Tranh hiếm khi thấy dáng vẻ trẻ con này của Vân An, có lẽ bị thương đã làm bộc lộ mặt yếu đuối của nàng. Vân An không còn vẻ điềm tĩnh như ngày thường, ăn một bữa cơm mà cũng có chút tủi thân. Tần Tranh nằm nhoài trên bàn, nhìn Vân An chậm rãi ăn sườn, cô vừa cúi đầu liền liếc thấy ống quần bên chân trái nàng.
Vân An mới đặt đũa xuống thì chân trái đã bị người ta nhấc lên. Nàng giật mình, ngẩng đầu nhìn Tần Tranh.
Tần Tranh đặt chân nàng lên đùi mình, từ từ xắn ống quần rộng lên. Sợ Tần Quế Lan phát hiện trong nhà Vân An có người, hai người bèn chui rúc trong phòng của Vân An, bật một ngọn đèn không quá sáng, kéo lại rèm cửa sổ dày nặng. Trong phòng, Vân An nghe thấy tiếng tim mình đập, chân trái nàng đang được nhấc lên, duỗi thẳng đặt trên chân Tần Tranh. Nàng sợ dọa Tần Tranh, định rụt chân về thì Tần Tranh nói: "Đừng động đậy."
Chân trái của Vân An bị đè lại, nàng không động đậy, mặc cho Tần Tranh xắn ống quần lên, để lộ vết thương chưa lành hẳn.
Đầu ngón tay của Tần Tranh muốn chạm vào, nhưng rồi lại rụt về. Vân An thấy ngón tay cô run rẩy, bèn an ủi: "Bây giờ không đau nữa."
"Lúc đó chắc đau lắm nhỉ?" Tần Tranh nói: "Lúc bị thương đau lắm phải không?"
Vân An nói: "Cũng ổn."
"Ổn sao?" Tần Tranh nói: "Cậu chẳng ổn chút nào."
Vân An im lặng, mím môi.
Tần Tranh cúi đầu, nhìn chằm chằm vết thương, không làm gì cả. Vân An không biết cô đang nghĩ gì, không nhịn được bèn gọi: "Tranh Tranh à?"
"Hửm?" Giọng Tần Tranh nhẹ bẫng, cô quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Vân An. Vân An phát hiện đuôi mắt cô đã đỏ hoe, đáy mắt lấp lánh. Ánh đèn rất mờ, nhưng đôi mắt của Tần Tranh lại rất sáng. Tần Tranh vươn tay, dùng ống quần che lại chân trái của Vân An. Cô đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, định đẩy cửa sổ ra. Cảm giác ngột ngạt đột nhiên ập đến khiến cô không thể thở nổi, lúc đứng dậy còn hơi choáng váng, phải vịn vào khung cửa sổ một lúc mới đỡ hơn.
Vân An đứng dậy, đến bên cạnh cô: "Cậu sao vậy?"
Sắc mặt Tần Tranh trắng bệch như tờ giấy, cô xua tay: "Không sao."
Chỉ là cô đột nhiên nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến bức ảnh cuối cùng của Vân An. Không biết có phải nỗi đau đã làm tê liệt ký ức hay không, mà cô đã không còn nhớ rõ trên tin tức, cái chân bị thương của Vân An nằm bên nào nữa.
Cũng là chân trái sao?
Tần Tranh tựa vào bệ cửa sổ, Vân An đi cà nhắc đến bên cạnh cô, hỏi: "Sao vậy?"
Bắt gặp ánh mắt lo lắng của nàng, Tần Tranh bịa ra một lý do: "Vừa rồi đột nhiên đau đầu."
"Đau đầu?" Vân An rất căng thẳng: "Để mình nói dì mang ít thuốc cho cậu."
Nói xong, nàng định tìm điện thoại thì Tần Tranh kéo tay nàng lại, ngăn nàng gọi cho Vân Thụy. Tần Tranh nói: "Mình nghỉ một lát là được rồi."
Vân An nói: "Vậy mình xoa bóp cho cậu nhé."
Vân An bảo Tần Tranh ngồi xuống mép giường, sau đó ngồi sau lưng cô. Tần Tranh quay lưng về phía nàng, hai tay nàng đặt lên thái dương của cô, dùng phần thịt đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống. Tần Tranh cũng không nói dối, cơn đau nhói trong tim khiến cô đau đầu. Từ lúc biết Vân An bị thương, thỉnh thoảng cô sẽ bị như vậy. Bây giờ được Vân An xoa bóp, có lẽ là do tác dụng tâm lý, cô quả thật cảm thấy khá hơn nhiều.
Vân An không nhớ mình đã xoa bóp bao lâu, Tần Tranh kéo tay nàng xuống rồi hỏi: "Cậu ăn no chưa?"
Vân An gật đầu.
Tần Tranh thu dọn hộp cơm trên bàn, bỏ vào trong túi. Vân An nói: "Cậu sắp về hả?"
Trong giọng nói của nàng, rõ ràng có sự lưu luyến không rời.
Tần Tranh thở dài, đặt hộp cơm xuống, lại ngồi xuống bên giường. Vân An nói: "Nếu lát nữa mới về thì nằm với mình một lát đi."
Nàng vừa dứt lời, Tần Tranh lập tức nhìn nàng chằm chằm. Vân An nói: "Chỉ nằm một lát thôi."
Tần Tranh dứt khoát đến bên giường, hỏi nàng: "Nằm thế nào?"
Vân An cởi dép lê lên giường, nằm duỗi thẳng chân tay, nói: "Cậu cứ như vậy nè."
Tần Tranh nhìn tư thế của Vân An, bật cười thành tiếng. Khóe mắt cô rơm rớm nước, sau đó cũng bắt chước tư thế của Vân An, một mình chiếm trọn một chiếc giường. Vân An không động đậy, chỉ ngồi ở mép giường nhìn cô. Tần Tranh bị nhìn đến nỗi sắp mất kiên nhẫn, định đứng dậy thì cánh tay bị người ta gối lên. Tần Tranh sững người, cô cúi đầu xuống.
Vân An co người bên cạnh cô, Tần Tranh vội nhường ra chỗ rộng hơn. Vân An chen sát vào người Tần Tranh, gối lên phần bắp tay và vai cô, mấy sợi tóc mai của nàng quấn quanh cổ cô. Tần Tranh gạt ra, nói: "Sao cậu lại ngủ thế này?"
Vân An không trả lời, chỉ là sau khi Tần Tranh nói xong, nàng bèn duỗi người ra, tay dài chân dài, cùng Tần Tranh kề vai nằm trên giường. Hai người mỗi người một cái gối, mỗi người chiếm một nửa giường. Trong lòng Tần Tranh dâng lên một cảm giác kỳ quặc không nói nên lời, cô vừa định mở miệng thì Vân An đã nói: "Cậu xoay người qua đi."
Tần Tranh nhíu mày, tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo. Cô nghiêng người, quay lưng về phía Vân An. Vân An vươn tay ôm lấy vai cô, kéo cô vào lòng.
Vân An hỏi: "Ấm không?"
Tần Tranh nói: "Mình vốn dĩ không lạnh."
Vân An nói: "Mình lạnh."
Tần Tranh nói: "Thời tiết bây giờ không còn lạnh nữa."
Vân An nói: "Không liên quan đến thời tiết."
Tần Tranh quay đầu lại: "Lạnh lòng chứ gì? Mình đã làm gì cậu nào?"
Vân An bật cười thành tiếng.
Tần Tranh véo nàng: "Cậu đừng có đánh trống lảng với mình!"
Vân An nắm lấy cái tay đang véo người của cô: "Ây da, đau mình."
Tần Tranh nghe vậy liền buông tay, để Vân An nắm lấy. Cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói: "Cậu biết Nhược Ninh và Thời Tuế đã thành đôi chưa?"
Vân An: "Hả?"
Tần Tranh nói: "Thì là Nhược Ninh đã ở bên Thời Tuế rồi."
Vân An: "Khi nào vậy?"
Tần Tranh nói: "Cụ thể là khi nào thì mình cũng không biết."
Cô không hỏi Khương Nhược Ninh tỏ tình lúc nào, nhưng rõ ràng cách họ ở bên nhau tối qua không giống với hôm nay. Tần Tranh nói: "Chắc là tối qua, hai cậu ấy ngủ chung rồi."
Vân An ngẩn người một lát: "Chuyện này, nhanh vậy sao?"
"Không phải là 'ngủ' đó." Tần Tranh nói: "Cậu đang nghĩ cái gì thế hả!"
Vân An bị cô nói cho nghẹn họng: "Mình không nghĩ gì cả."
Nàng nghĩ đến kiếp trước, Khương Nhược Ninh có người yêu, nhưng lúc nàng ở bên Tần Tranh, rất ít khi nghe hai người họ nhắc tới người này. Thời Tuế lần nào cũng nghiến răng nghiến lợi, đến cuối cùng vẻ mặt lại chán ghét, dường như nhắc tới người này cũng là một sự ghê tởm.
Chắc chắn không phải là Thời Tuế.
Vậy thì...
Vân An đột nhiên có một suy đoán táo bạo.
Nàng hỏi Tần Tranh: "Trước đây, có phải Khương Nhược Ninh từng hẹn hò không?"
"Đâu có đâu." Tần Tranh không hề suy nghĩ, lúc sau nhận ra điều gì đó, cô nhìn về phía Vân An: "Sao cậu biết?"
Kiếp trước, tuy thời gian Hạ Kinh Mặc chuyển đến trường Trung học số 2 sớm hơn kiếp này, nhưng cô ta lại không hề tiếp xúc với Vân An. Giai đoạn đầu khi Khương Nhược Ninh và Hạ Kinh Mặc quen thân, cô và Vân An đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy, mỗi ngày đều chỉ muốn dính lấy nhau sống trong thế giới hai người. Đã rất nhiều lần Tần Tranh nghĩ, có phải vì như vậy, nên cũng đã tạo thời gian cho Hạ Kinh Mặc và Khương Nhược Ninh ở riêng với nhau. Sau khi hai người họ xác định quan hệ, Khương Nhược Ninh lại càng như rồng thiêng thấy đầu mà không thấy đuôi, thường xuyên không tìm thấy cô ấy. Kiếp này không giống kiếp trước, kiếp trước mối quan hệ của Khương Nhược Ninh và Vân An không được tính là thân thiết, cho nên rất nhiều chuyện, cô cũng không nói với Vân An.
Trước khi Vân An rời đi, nàng không hề biết chuyện Khương Nhược Ninh đang hẹn hò.
Sao nàng lại đột nhiên nhắc đến?
Vân An nói: "Đúng thật này." Nàng hỏi Tần Tranh: "Là Hạ Kinh Mặc sao?"
Tần Tranh từ trên giường bật dậy một cái "vèo", nhìn chằm chằm Vân An: "Cậu điều tra mình đó hả?"
Không phải.
Chuyện của kiếp trước, điều tra thế nào được?
Tần Tranh thắc mắc: "Sao cậu biết?"
Vân An nhìn phản ứng của cô là biết mình đã đoán đúng, nghĩ đến kiếp trước Hạ Kinh Mặc đã phụ bạc Khương Nhược Ninh, chẳng trách kiếp này Tần Tranh lại đối xử với Hạ Kinh Mặc như vậy. Chỉ là—chỉ là Vân An vẫn có chút không vui.
Nàng không trả lời Tần Tranh.
Tần Tranh chọc nàng: "Nói đi chứ, cậu câm rồi hả?"
Vân An nói: "Mình đoán."
Tần Tranh lườm nàng: "Cậu lừa ai vậy hả? Cái này mà cũng đoán được, sao cậu không đi bói mệnh luôn đi?"
Vân An gật đầu: "Được, vậy sau khi tốt nghiệp, mình sẽ đi bày sạp bói mệnh cho người ta."
"Thần kinh..." Tần Tranh bực bội: "Không thèm nói chuyện với cậu."
Điện thoại của Tần Tranh rung lên, cô nhảy xuống giường, nói với Vân An: "Là mẹ mình, mình phải về đây."
Vân An đứng dậy: "Mình tiễn cậu."
"Thôi khỏi." Tần Tranh nói: "Cậu nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Tần Tranh cúi đầu. Lúc sắp đi, cô xoay người ôm má Vân An hôn một cái, nói: "Rảnh thì gọi cho mình."
Vân An kéo vạt áo Tần Tranh, thân hình Tần Tranh hơi lảo đảo. Vân An nói: "Cậu—"
Tần Tranh nhìn nàng.
Vân An nói: "Ăn cơm cho đàng hoàng vào."
Tần Tranh bị chọc cười, cô nói: "Yên tâm đi, mình mà không ăn, mẹ mình cầm sạn cũng phải nhét vào miệng mình đó."
Vân An gật đầu.
Tần Tranh xách túi đựng hộp cơm rỗng đi đến cửa, cô quay đầu lại, nhìn Vân An nói: "Mình về nhà thật nha."
Vân An nói: "Được."
Tần Tranh siết chặt cái túi đựng hộp cơm, nhắm mắt lại, nhanh chóng rời khỏi đó. Lúc ra ngoài, cô còn cẩn thận liếc nhìn cửa nhà mình. Thấy đóng chặt, cô bèn thở phào nhẹ nhõm, vờ như không có chuyện gì mà về nhà.
Tần Quế Lan nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn về phía cửa, nói: "Mẹ gọi điện cho con, sao con không nghe máy?"
Tần Tranh "À" một tiếng: "Về đến nhà rồi nên con không nghe ạ."
Tần Quế Lan nhận lấy túi đựng hộp cơm của cô, mở ra, nói: "Nhược Ninh ăn hết rồi à?"
Tần Tranh nói: "Dạ đúng rồi. Mẹ nấu ngon thế nào, chẳng lẽ mẹ không biết sao ạ?"
Tần Quế Lan bị cô nịnh đến nỗi bật cười. Tần Tranh định đi rửa hộp cơm, thì bị bà giành lấy: "Con đi nghỉ một lát đi, bài tập làm xong hết chưa?"
Tần Tranh nói: "Dạ còn một chút."
"Vẫn chưa làm xong sao?" Tần Quế Lan nói: "Tối nay không thức khuya đó chứ?"
"Nhiều nhất là một tiếng nữa thôi ạ." Tần Tranh nói: "Vậy mẹ, con về phòng trước nha mẹ."
Tần Quế Lan nói: "Đi đi, đi đi."
Tần Tranh về phòng, cô ngồi trước bàn học, nhắn cho Vân An:【Về đến nhà rồi.】
Vân An:【Ừm, dì cũng vừa mới về.】
Tần Tranh:【Dì ấy ăn chưa?】
Vân An:【Chưa, dì còn mang cơm tối về cho mình.】
Tần Tranh:【Vậy cậu ăn nhiều một chút.】
Vân An nhìn hộp cơm trước mặt, có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Vân Thụy, nói: "Dì, con có thể không ăn không ạ?"
Vân Thụy nói: "Sao thế? Cãi nhau với Tần Tranh, định tuyệt thực hả?"
Vân An:...
Nàng nói: "Dạ không phải, Tranh Tranh vừa mới mang cơm tối cho con rồi ạ."
Vân Thụy nhếch môi: "Làm hòa nhanh vậy sao?"
Vân An cúi đầu: "Dạ, cậu ấy còn bảo con mau chóng về Trường Hồ."
Vân Thụy đang ăn cơm thì khựng lại: "An An."
Vân An nói: "Ngày mai chúng ta về nha ạ."
Vân Thụy nhìn Vân An một cái, ánh mắt sâu thẳm. Vân An thẳng thắn đối diện với ánh mắt của Vân Thụy, mỉm cười với dì.
Nụ cười này khiến Vân Thụy không còn cách nào khác.
Vân Thụy gật đầu.
Lúc này Vân An mới về phòng. Nàng nằm trên giường, nghiêng mặt, nhìn chiếc gối bên cạnh, rồi đưa tay sờ thử.
Tần Tranh gửi tin nhắn xong thì đặt điện thoại xuống. Lúc cúi đầu chuẩn bị làm bài tập, khóe mắt cô liếc thấy tờ giấy nháp bên cạnh bài thi. Trên giấy nháp có vẽ hai hình người chibi, một người đang khóc mếu máo ở phía trước, một người khác đứng sau lưng, cúi đầu kéo vạt áo của người đang khóc. Bức vẽ rất dễ thương và đáng yêu, khiến trái tim Tần Tranh mềm nhũn. Cô chụp lại bức vẽ này, dùng mũi tên chỉ vào hình chibi đang khóc, rồi hỏi Vân An:【Đây là cậu sao?】
Nghĩ lại thì, đúng là hôm qua Vân An đã khóc trong điện thoại.
Vân An ở trên giường với tay lấy điện thoại, thấy hình ảnh và chú thích Tần Tranh gửi tới, nàng trả lời:【Là cậu đó.】
Tần Tranh:【Đáng lẽ người khóc phải là cậu!】
Vân An:【Được, mình khóc, mình khóc ngay bây giờ đây.】
Trẻ con.
Tần Tranh đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm vào bức vẽ. Vân An tô màu hình chibi phía trước rất đậm, còn hình phía sau thì màu rất nhạt. Tần Tranh cầm bút chì, đồ theo hình chibi mà Vân An đã vẽ lại mấy lần, cho đến khi màu sắc của hai hình chibi giống hệt nhau, cô mới hài lòng.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tranh: Đáng lẽ người khóc phải là cậu.
Vân An: Thế sao trên giường cậu lại khóc dữ dội như vậy?
Tần Tranh:...