Thiện Lâm vuốt mồ hôi, nói:“đó là ý c*̉a bệ hạ, làm sao tôi biết? Hơn nữa khi ở trong đó tôi chỉ mài mực và sắp xếp lại một số tấu chương đã phê duyệt xong c*̉a người thôi.”
Mạc Vân khoanh hai tay lên, nghiêm giọng:“ vậy thì hơi đơn giản, ta nghĩ mọi chuyện còn hơn như vậy cơ.”
Không ngờ Mạc Vân này lại đa nghi tới như thế, chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà lại suy nghĩ xa như thế. Hơn nữa cho dù nàng có nói dối thì thật sự nàng c*̃ng không làm bậy bạ gì cả nên chẳng có việc gì nàng phải sợ.
Mạc Vân đưa cho nàng một cây chổi rồi bảo:“ hoa mai ở đây rụng nhiều quá, ngươi quét đi.”
“Vâng.”
Không biết lý do gì mà mấy ngày này Thiện Lâm xúi quẩy vô c*̀ng. Tới đây thì toàn bắt nàng làm việc nặng, hôm trước thì đụng phải tên Tề Nguyên Vương chết tiệt, hôm nay thì bị nghi ngờ đủ thứ.
Chẳng hạng như bây giờ, vừa quét số cánh hoa này gọn, định hốt lại đem đi thì một cơn gió thổi đến làm toàn bộ cánh hoa bay ra khắp nơi. Không những vậy mà còn rụng nhiều hoa hơn.
Đang bực dọc thì một cánh tay từ phía sau vỗ vào lưng nàng, quay lại thì thấy một tiểu a đầu và một tiểu tử.
Nàng vội thi lễ:“ tham kiến Nguyệt Hằng Công Chúa.”
Nguyệt Hằng mỉm cười, hình như đang có chuyện vui nên vẻ mặt rất tươi tắn, nàng ta đỡ nàng dậy:“không cần đa lễ đâu.”
Thiện Lâm quay sang nhìn thằng bé bên cạnh Nguyệt Hằng, hỏi:“ không biết đây là...”
Nguyệt Hằng cười:“ đây là Thập Tam đệ c*̉a ta, Tương Trí.”Hóa ra là Lương Mục Vương Võ Tương Trí, khi bắt đầu làm cung nữ nàng c*̃ng đã được nghe qua hết toàn bộ các vị thân vương, Hoàng tử và Công chúa trong cung.
2 năm trước khi Lệnh Hồ thị vì quá đau buồn khi tiên đế băng hà nên đã giao phó Tương Trí lại cho Thái Hậu rồi tự nguyện tuẫn táng theo tiên đế. Thái Hậu thấy tiểu vương gia đau khổ nên người càng thương yêu Tương Trí hơn, bà ấy c*̃ng ra quyết tâm là sẽ chăm sóc Tương Trí thật tốt để Lệnh Hồ Phi dưới suối vàng c*̃ng an lòng.
“Tại sao Công chúa điện hạ và Vương gia lại ra đây? c*̃ng không đưa theo người hầu hạ.”
Nguyệt Hằng bĩu môi:“ bọn họ ồn ào, suốt ngày chỉ biết giáo huấn ta. Bản công chúa không thích!”
“Phải đó.” Tương Trí nói theo.
Tiểu Vương gia Tương Trí chỉ mới 9 tuổi, nghe đâu tiên đế lúc trẻ nhìn rất anh tuấn nên sinh ra người con trai nào gương mặt cũng giống người cả. Thảo nào từ Hoàng đế, tên đáng chết Võ Tương Thuần đều rất tuấn mỹ.
Chỉ có điều Tương Trí vẫn còn nhỏ tuổi, nhìn cũng ưa nhìn nhưng chưa biết tương lai trông sẽ như thế nào nên cũng chưa thể khẳng định được.
Thiện Lâm thở dài, hỏi:“vậy hai người đến đây làm gì?”
Cao Thái Hậu đi vào Ỷ Mai Viên, bà ngắt một cành hoa mai, vừa ngắm vừa nói:“hoa mai ở đây nở ngày một nhiều hơn khiến phong cảnh ở Mai Viên lạnh lẽo này đẹp hơn rất nhiều.”
Đi c*̀ng Thái Hậu chính là Hà Đức Phi, nàng nói:“ phải, thần thiếp còn nhớ mấy năm trước khi nơi này bị cháy, chỉ trong chốc lát mà trở nên hoang tàn, c*̃ng không được tu sửa lại. Bây giờ phong cảnh đẹp hơn nhiều.”
Ỷ Mai Viên này không những chỉ nở mỗi mai vàng mà còn vì cả hoa đào. Đi một lát là có một rừng mai, đi một lát là có một rừng đào.
Cứ mỗi lần có một cơn gió mạnh thổi qua thì cánh hoa bay khắp nơi tựa như phong cảnh thần tiên.
Cao Thái Hậu gật đầu rồi đưa cành mai vàng cho thị tỳ Lương Thanh rồi bảo:“ tết c*̃ng đã đến rồi, cho người c*̉a các cung phi tần chuẩn bị vài chậu mai đào rồi để trong cung c*̉a mình cho có không khí tết một chút, đồng thời khiến cho tẩm cung bớt âm u lạnh lẽo.”
Hà Đức Phi nói xong thì thì lại c*̣p mắt xuống, Thái Hậu c*̃ng hiểu được ý trong câu nói c*̉a Hà Phi, liền quay lại an ủi:“ đừng buồn nữa, ai gia biết là con ở trong cung rất cô đơn. Tất cả c*̃ng là do Hoàng đế mà ra, có mới nới c*̃. Lúc nào c*̃ng bỏ mặc con cả. Ai gia sẽ khuyên nó đến chỗ con nhiều hơn.
Hà Đức Phi vội can:“ Mẫu Hậu đừng làm vậy, nếu bệ hạ biết sẽ nghĩ thần thiếp ham vinh sủng. Hơn nữa nếu trong lòng có nhau thì sẽ tự giác đến, thần thiếp không muốn thấy cảnh người đến mà tâm không đến.”
Cao Thái Hậu gật đầu hài lòng:“ nếu nói về độ trầm tĩnh ôn hòa thì ai gia thích Thục phi nhất, nhưng về khoảng nhân hậu thì con là nhất. Hoàng gia có được con dâu như các con là phước c*̉a ai gia.”
Hà Đức Phi c*̃ng nhún người:“có một người trượng mẫu như mẫu hậu c*̃ng là phước c*̉a Giai An.”
Thái Hậu bật cười sau đó c*̀ng nàng đi dạo tiếp:“phải rồi, Chung Quý Phi đã bị cấm túc 2 tháng, đến nay đã qua hơn 1 tháng rồi. Dù sao c*̃ng sắp đến tết âm lịch, hơn nữa ai gia c*̃ng không muốn tên Chung Thái Úy kia làm loạn triều cương nữa, nên bỏ cấm túc thì tốt hơn.”
“Thái Hậu nhân từ.”
“Ai gia chỉ nghĩ cho chuyện lớn, có gì gọi là nhân từ chứ?”