Lão nói, cách đây 8 năm, một cặp nam nữ từ nơi khác tới mua căn nhà nhỏ trong khu rừng phủ toàn tre trúc c*̉a thôn Hạ Nhị Đài. Thật ra căn nhà đó c*̃ng có hơn 20 chục năm tuổi rồi, được dựng từ nguyên liệu vốn có, là c*̉a một ông lão gần đất xa trời bán rẻ lại. Nghe nói lão Triệu có con gái lấy chồng giàu trên huyện, muốn đón cha già về phụng dưỡng.
Một ngày nào đó c*̉a năm sau, mấy người vào rừng hái măng phát hiện anh chồng Hách Liên nằm ngất xỉu hai tay nhuốm đầy máu, cạnh đó là lưỡi liềm gặt cỏ c*̃ng dính máu. Cách đó không xa lại phát hiện một cỗ thi thể bị hủy hoại cực kỳ kinh khủng, như bị thú hoang cắn xé chỉ còn lại bộ xương được gặm nham nhở trong vũng máu tanh lênh láng. Nghe mấy người đó chứng kiến tả lại, nhìn vô c*̀ng khiếp hãi, có người thần kinh chịu đựng không nổi nôn thốc nôn tháo ngay tại trận.
Về sau bên pháp y kiểm tra kết luận kẻ bị hại tên Triệu Hồng Mai, chính là con gái lão Triệu. Trên tay và trên hung khí c*̉a gã Hách Liên đều là máu nạn nhân. Gã đó là trong tình trạng say sỉn quá độ không kiểm soát nhân tính mà làm ra hành vi giết người dã man. Vì tính nghiêm trọng c*̉a vụ án, anh ta được chuyển tới nhà tù Thẩm Dương và tuyên án tử hình.
Qua lời kể c*̉a gã Tống Vạn Kim, chồng c*̉a Hồng Mai, thì hôm đó nạn nhân nói xin phép cho về nhà c*̃ thăm bạn, nhưng đến tối muộn c*̃ng chưa thấy về. Sau đó có liên lạc với cô bạn c*̉a Hồng Mai, nhưng người đó nói lâu rồi chưa từng liên lạc qua lại với nhau. Sau cảnh sát địa phương mới thông báo vợ chết hung thủ là Hách Liên, gã đó nói, mấy lần c*̀ng vợ đi chợ, phát hiện vợ và gã Hách Liên nói chuyện khá thân tình. Xem ra hôm đó dối chồng là đi gặp tình nhân.
Tôi nghe xong câu chuyện lão kể, c*̃ng chỉ có thể bán tin bán nghi, nói một tiếng cảm ơn rồi cả đám lại khởi hành tới thôn Hạ Nhị Đài. Đường thôn quê còn chưa được quan tâm chú trọng nên khá ngập nghềnh khúc khuỷu. Đường đất hai bên phủ cỏ dại, ổ voi ổ khủng long tha hồ gài bẫy các phương tiện qua lại. Được cái không khí cực trong lành mát lạnh, chẳng bù cho thứ không khí bị ô nhiễm trầm trọng c*̉a thủ đô giàu có, tuy họ sống trong nhung lụa tiện nghi, nhưng rồi c*̃ng vì mấy thứ bệnh thời đại mà chết sớm thôi.
Gió vù vù thổi qua những hàng cây khẳng khiu, trên cành còn thưa thớt lá vàng trực trờ để được cuốn đi xa, phía sau là nhà dân đơn sơ giản dị và những con người thuần hậu chất phác, gương mặt khắc khổ vì dãi gió dầm sương.
Dừng xe hỏi một lão nông về khu rừng tre, nơi xảy ra vụ án cách đây 7 năm. Thì được biết giờ chẳng ai dám vào sâu bên trong hái măng, bởi vì sau vụ việc kinh hãi thế tục trên, một năm sau, c*̃ng tại khu rừng này, liên tiếp xảy thêm 6 vụ án mạng mà trong đó có chồng c*̉a nạn nhân đầu tiên là Tống Vạn Kim. Hơn nữa tình trạng thi thể không khác biệt, c*̃ng bị gặm nát nham nhở như món ăn thừa bị ác thú bỏ lại.
Người ta đồn thổi do cô vợ Hách Liên là một phù thủy, điều khiển thú dữ trút oán hận lên dân lành. Chính quyền vào cuộc điều tra những vẫn không ngăn chặn được thảm án. Bắt tạm giam cô ta rồi lại thả ra vì thiếu chứng cứ. Từ đó c*̃ng không ai thấy cô ta xuất hiện khỏi khu rừng, mà dân làng c*̃ng chẳng dám vào xem cô ta hiện giờ sống chết ra sao.
Sau một hồi kể lể dông dài thì lão c*̃ng chỉ đường cho tôi tới khu rừng. Tôi không biết trong lời lão có mấy phần sự thật, mấy phần thêm mắm dặm muối. Dù sao mọi chuyện c*̃ng đã qua lâu, phiên bản mỗi lần truyền tai nối miệng nhau lại khác đi một ít, cuối c*̀ng biến thành một vụ án vô c*̀ng liêu trai quỷ dị, dùng để hù dọa dăn đe con trẻ c*̃ng thích hợp.
Chúng tôi lại phóng xe tới khu rừng cấm địa c*̉a nhiều người không dám bén mảng. Càng đi nhà cửa dân chúng qua lại càng thưa thớt, cuối c*̀ng chỉ còn lại cây cối mọc dày đặc, âm u vây quanh, che lấp tia nắng sớm mai. Con đường gồ ghề c*̃ng trở lên bé nhỏ chỉ đủ cho một hàng nối đuôi, hai bên vây kín bởi bóng tre lao xao rì rào trong gió luồn.
Chẳng biết từ khi nào mà sương giá đã lũ lượt kéo tới bao phủ, khiến cho nhiệt độ vì thế nhanh chóng thuyên giảm. Sương dày đặc tới mức làm chúng tôi vừa đi tới tốc độ rùa bò vừa hoang mang lơm lớp lo lắng, sợ chẳng may có bẫy ngầm gì ám toán. Bởi vì tầm nhìn hạn hẹp, chỉ rõ trong bán kính 2m, mà bốn bề bóng cây đen đặc ẩn hiện mờ ảo thấp thoáng trong sương mù, như được khoác thêm một lớp tà khí đe dọa kẻ lạ xâm phạm. Thỉnh thoảng lại được gió tác động, những nhánh tre dẻo dai yểu điệu lại làm ra mấy cái động tác như có oán hồn bay lượn, phát ra âm thanh u u như nỉ non than thân trách phận.
Đột nhiên có tiếng trẻ con khúc khích cười, âm thanh như mơ hồ, xa xôi vọng tới phân không rõ phương hướng. Ban đầu tôi sợ mình bị ảo giác đánh lừa, nghe tới lần thứ hai rõ ràng hơn chút mới vỗ vỗ vai Mạnh Chương. Gã gật một cái xem ra c*̃ng hiểu ý tôi định nói gì. Quay sang bên thấy Tư Đồ bỏ mắt kính ra từ lâu mà Cung Trường Linh thì đeo mắt kính vào, vẻ mặt cả hai đều thâm trầm thận trọng.
Càng lúc âm thanh trong trẻo giòn tan lại tiến tới càng gần. Cả bọn không di chuyển nữa, dừng lại, bất an chờ đợi. Mà con đường từ lúc nào c*̃ng biến mất, dưới đất chỉ còn lại toàn cỏ dại che lấp lối mòn.
Tiếng bước chân nho nhỏ, cảm giác nghe như âm thanh chân trần chạm trực tiếp vào nền đất, hữu lực nhưng không chắc chắn.
Từ trong vùng sương mù hư ảo mờ mịt phía trước, tiếng cười vui vẻ chợt tắt ngấm. Tôi căng mắt nhìn không dám chớp, một thứ đen đen dài dài, lơ lửng lưng chừng thinh không tiến tới từ phía mặt bên. Mà bên cạnh đồng thời vang lên tiếng lách cách, là Cung Trường Lĩnh đang nạp đạn cho khẩu súng lục.