Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
"Ay da, nghĩ nhiều vậy làm gì? Thím nói cháu nghe, cháu cứ bán đi là xong, cầm tiền đến gửi ở cửa hàng châu báu Tôn thị còn hơn!"
Người nói chuyện là con gái út của ông Khang. Hôm nay đối phương đến đây dọn đồ của ông Khang ở trạm phế phẩm về nhà.
Hôm qua Hà Ngọc Yến đã bàn bạc với ông Khang và ông Lư về chuyện trạm phế phẩm sau đó thanh toán tiền lương cho hai ông. Cô còn phát thêm tiền thưởng xem như là dấu chấm câu hoàn mỹ cho cuộc đời làm công của hai người đó.
Giờ nghe con gái ông Khang nói những lời này, Hà Ngọc Yến nhịn không được mà hỏi: "Thím cũng là hội viên của Tôn thị ạ?"
Người phụ nữ gật đầu: "Phải đó! Thím nói cháu này, bây giờ mở trạm phế phẩm chẳng kiếm được mấy xu. Giống như ba thím kìa, một tháng làm ở chỗ này chỉ được 70 đồng. Nhưng thím gửi gần 3000 đồng bên chỗ Tôn thị, một tháng kiếm lời được cả trăm đồng."
Hà Ngọc Yến nghe số tiền xong lập tức nhớ tới lúc trước có nghe nói hình như tiền lời chỗ này đã giảm hơn một chút.
Người phụ nữ kia vẫn tiếp tục: "Cho nên mở trạm phế liệu không đáng giá. Thím thấy phá chỗ này đi thì có tương lai hơn. Chắc có thể bán được mấy ngàn tệ đấy. Đến lúc đó cháu cầm đến Tôn thị làm thẻ hội viên. Một tháng ăn không ngồi rồi cũng có mấy chục đồng lời. Tốt biết bao!"
Lãi suất cao như thế chứng tỏ nguy hiểm càng lớn.
Tuy mấy năm nay số lượng hội viên của Tôn thị tăng cao. Tiền lãi của hội viên cao hơn ngân hàng, thậm chí có đôi khi cao đến mức dọa người.Lãi suất này ổn định liên tục trong vòng 5 năm, dần hấp dẫn khá nhiều người có tham vọng. Nhưng Hà Ngọc Yến nhìn thấy số tiền lãi cao như thế cũng không dao động.
Người phụ nữ thấy Hà Ngọc Yến im lặng, vẻ mặt trở nên khó coi. Nhưng Hà Ngọc Yến không quan tâm. Dù sao cô có quan hệ tốt với ông Khang chứ chẳng có bao nhiêu tình cảm với cô con gái của ông ấy cả.
Nhìn bóng dáng người đó lầm bầm rời đi, Hà Ngọc Yến thở dài.
Cố Lập Đông sửa sang đống phế liệu ở bên kho hàng, nghe thấy tiếng động thì đi ra.
"Thím ấy muốn kéo em đầu tư cùng à?"
Hà Ngọc Yến gật đầu: "Nó đó! Em thấy thím ấy như vậy sợ thím ấy cũng lấy hết tiền lương của ông Khang gửi vào trong đó mất!"
Hai vợ chồng bọn họ đều là kẻ có tiền. Mấy năm nay Tôn thị phát triển mạnh mẽ, hơn nữa quỹ hội viên rất ổn định nên tất nhiên sẽ hấp dẫn nhiều người. Do đó cũng có rất nhiều người kéo người khác vào đầu tư cùng mình.
Hai vợ chồng Cố Lập Đông và Hà Ngọc Yến bị người ta kéo không biết bao nhiêu lần. Lúc nãy con gái của ông Khang cũng có ý định như vậy. May hôm nay ông Khang không ở đây chứ không bà ta đâu dám nói lời này.
"Ai da, bỏ tiền vào đó 5 năm mà vẫn ổn định. Cho dù người có tính cảnh giác cao có khi giờ cũng tin sái cổ rồi."
Hà Ngọc Yến nhớ đến các loại góp vốn phi pháp, chơi hụi sau này thì cảm thấy cách thức đầu tư này không đáng tin. Nhưng lời hay khó khuyên được quỷ chết. Tạm thời bạn bè của họ không có ai như vậy cả. Nhưng chỗ cung cấp hàng hóa lại có vài người đã tham dự vào. Ngay cả tài xế cấp dưới của Cố Lập Đông cũng có người đã đầu tư vào Tôn thị không ít tiền.
Hà Ngọc Yến không biết người nhà họ Tôn lợi dụng số tiền đó như thế nào. Nhưng 5 năm liên tục có thể vận hành bình thường, vậy chắc chắn thẻ hội viên đó có cơ chế hoạt động nhất định.
Cô là một người bình thường, chỉ hy vọng chuỗi tài chính của mình không bị đứt gãy.
Bên khác, Đổng Kiến Thiết cầm báo cáo tổng hợp hội viên mới nhất, lòng cực kỳ đắc ý. Hiện giờ chính sách giám sát tài chính chưa hoàn thành nên hắn ta mới lợi dụng được chỗ trống, Gần đây tiền phí nạp vào các cửa hàng châu báu Tôn thị cũng gần trăm vạn.
Trăm vạn nghe thì không nhiều, nếu là sau này, thậm chí còn không đủ mua nhà ở tại các thành phố lớn hàng đầu. Nhưng bây giờ trăm vạn tệ là số tiền rất lớn, còn lớn hơn ngàn vạn của sau này.
Năm 1988 và 1989 đều là những năm kinh tế lạm phát nghiêm trọng. Đến lúc này trăm vạn sẽ giảm sức mua. Cho nên đó cũng là một lý do mà Đổng Kiến Thiết đưa tiền vào thị trường thực phẩm chức năng.
Chờ tới năm 1989 thị trường lạm phát cao nhất, hắn sẽ trả lại một phần phí nạp của hội viên, vô hình trung hắn ta có thể kiểm được rất nhiều tiền từ phần trượt giá*.
*Các bạn học kinh tế sẽ hiểu đoạn này hơn nhé!! Bạn nào muốn tìm hiểu có thể tìm hiểu kiến thức về lạm phát nha!!
Đương nhiên, chuyện đó vẫn là chuyện của sau này. Giai đoạn hiện tại, Đổng Kiến Thiết đang thúc giục việc xây dựng nhà xưởng.
Nhà xưởng có sẵn thực phẩm chức năng. Chẳng qua quy mô tương đối nhỏ. Đổng Kiến Thiết kéo nhiều người từ hội nghị thương mại vào đầu tư. Hơn nữa, một tháng hội viên sẽ có vài trăm đồng, hắn ta đã liên hệ với mấy tuyến bên nước ngoài, nhanh nhất là giữa tháng ba sẽ về đến xưởng. Đến lúc đó trong xưởng đã có đủ nhân lực, Đổng Kiến Thiết không cần lo không kiếm được tiền.
Mọi thứ tiến triển rất thuận lợi.
Giữa tháng ba, Đổng Kiến Thiết cảm thấy xưởng thực phẩm chức năng đã được trang bị đầy đủ.
Mà sau tháng hai huấn luyện, các công nhân đã có thể thuần thục thao tác máy móc, sản xuất ra được các loại thực phẩm chức năng.
Đổng Kiến Thiết mời nhiếp ảnh gia đến chụp hình ảnh làm việc của các công nhân cùng với thành phầm sữa ong chúa.
Đến tháng ba, số ảnh đó sẽ được đăng lên báo chí lớn cả nước. Thậm chí, Đổng Kiến Thiết còn tiêu tiền để cho đài quốc gia quảng cáo thực phẩm chức năng.
"Yêu trẻ em thì mua sữa ong chúa cho bé thêm thông minh."
"Yêu vợ thì hãy mua sữa ong chúa để tẩm bổ cho cô ấy."
"Người hiếu thuận sẽ mua sữa ong chúa cho bố mẹ."
Trong một đêm, chỉ cần Hà Ngọc Yến mở TV ra là có thể thấy quảng cáo phủ sóng toàn TV.
Bây giờ là buổi trưa một ngày cuối tuần của tháng ba. Cô và Cố Lập Đông cùng hai đứa nhỏ ăn cơm trưa trong nhà.
Khi nhà bọn họ ăn cơm trưa, tiếng TV sẽ vang vọng khắp nơi. Nhưng mà, giờ chỉ còn lại những khung quảng cáo tẩy não người xem.
"Mẹ, sữa ong chúa thông minh uống có ngon không ạ?"
Trên quảng cáo TV, xuyên qua tấm màn hình trong suốt, chai sữa nằm trong đó, chất dịch óng ánh với lớp bao bì bên ngoài đề tên sữa ong chúa khiến cho người xem cảm thấy đây là thứ đồ tốt.
"Sao thế? Viên Viên muốn uống à?" Cố Lập Đông nghe con gái hỏi thì nói.
"Con muốn nếm thử xem nó có mùi vị gì! Đúng không Đan Đan? Em cũng muốn nếm thử đúng không?"
Viên Viên tỏ vẻ nóng lòng muốn thử, cô bé quay sang nhìn cô em gái sinh đôi của mình.
Đan Đan nghe chị gái nói thì lắc đầu. Cô bé giống mẹ, cảm thấy quảng cáo chỉ là một loại cung cấp thông tin, chưa chắc sản phẩm đó đã ngon.
Hà Ngọc Yến thấy thế liền duỗi tay đặt lên bả vai Viên Viên: "Con thích ăn cũng đừng kéo em gái theo. Em gái không thích ăn vặt giống con."
Viên Viên nghe xong lập tức lè lưỡi với mẹ: "Mẹ ơi, con tò mò nó có mùi vị gì. Ở trường có nhiều nhà mua sữa ong chúa cho các bạn uống lắm."
Hà Ngọc Yến nhớ thứ như sữa ong chúa này có chất làm k*ch th*ch nội sắc tối, đừng nói đến việc sản phẩm chức năng sữa ong chúa này bổ sung trí thông minh gì như trên quảng cáo. Trẻ con uống nhiều sẽ dễ dậy thì sớm.
"Có lẽ thứ này được làm từ chút mật rồi thêm nước đường thôi. Nếu con muốn nếm thì mua một lọ nếm thử. Ăn nhiều không tốt đâu. Con là trẻ con, ăn cơm, ăn trái cây là đủ dinh dưỡng rồi."
Lúc này Đan Đan mới mở miệng: "Đúng ạ, không thể ăn mấy cái này được. Con từng hỏi Múp Míp, Múp Míp nói nó ngọt còn hơi nhão nhão dính dính."
Múp Míp là bạn học của hai chị em, rất đáng yêu, cơ thể tròn mũm mĩm.
"Em thấy anh ta quảng cáo marketing lợi hại như thế chắc sẽ bán được một vố lớn đó."
Ăn cơm xong, hai đứa nhỏ chạy ra sân xem ngỗng. Hai vợ chồng ngồi uống trà. Hà Ngọc Yến ngẫm lại thì cảm thán.
Cô nhớ lúc này thị trường thực phẩm chức năng tràn ngập các chiêu trò marketing. Cái gì mà tặng quà khi mua XX, quảng cáo như thế chẳng là gì cả. Sau đó còn xuất hiện thức phẩm chức năng ăn xong sẽ làm trẻ thông minh hơn, thi lúc nào cũng sẽ được 100 điểm. Uống cái này là bé sẽ cao lên 1m8.
"Nhưng nhìn số lượng quảng cáo mà anh ta bỏ ra chắc chắn tốn không ít tiền. Có lẽ định nhân cơ hội chiếm lĩnh thị trường trước!"
Siêu thị tự chọn của Cố Lập Đông đi con đường dân dã. Mặc dù có quảng cáo nhưng chỉ lên báo chí dân sinh mà thôi. Hơn nữa vì mức độ nổi tiếng của siêu thị nên họ không cần bỏ số tiền quảng cáo này.
Vốn tưởng rằng việc bán nhiều sữa ong chúa hay không cũng chả liên quan gì đến siêu thị của bọn họ. Nào ngờ hôm sau siêu thị đã có khách tới hỏi ở đây có bán sữa ong chúa hay không.
Buổi trưa Hà Ngọc Yến đi tới siêu thị lấy đồ, sau đó gặp phải người tới cửa hỏi thực phẩm chức năng.
"Không! Siêu thị chúng tôi không bán thực phẩm chức năng. Cô cần thì đi về phía trước 100 mét có tiệm thuốc đó." Người bán hàng trả lời.
Đây là câu trả lời tiêu chuẩn khi có khách hàng đến hỏi thực phẩm chức năng và thuốc.
Ai biết vị khách này lại tức giận: "Sữa ong chúa thông minh này mua bên ngoài khó lắm. Tôi còn tưởng siêu thị tự chọn Gia Huệ của mấy người lớn như thế sẽ bán chứ! Đúng là khiến người ta thấy thật thất vọng."
Hà Ngọc Yến nghe xong cảm thấy cạn lời. Nói đến cùng, siêu thị bọn họ không thể bán hết mọi thứ được, nếu gì cũng bán thì tiền lời kiếm đâu ra.
Cũng may người này không nháo nhào lên, chỉ oán giận vài câu rồi đi chỗ khác mua.
Lúc này bên ngoài lại có người đến. Hà Ngọc Yến tưởng là khách. Kết quả ngẩng đầu thấy thì mặt lập tức đen lại.