Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Mới vừa gõ cửa, nhìn thấy Cố Minh Lý mở cửa, Hà Ngọc Yến rất kinh ngạc, hai đứa nhỏ cũng ngẩng đầu kêu to ông cậu.
"Hôm nay không bận gì à!"
Cố Minh Lý cười tủm tỉm hỏi vợ chồng Hà Ngọc Yến, đồng thời nắm tay hai đứa nhỏ đi vào nhà.
"Ah, tại sao hai đứa đến mà không nói trước với mẹ thế. Để mẹ mua nhiều đồ ăn một chút!" Trong phòng khách, Cố Minh Hà thấy cả nhà con trai đến đây, vui vẻ kêu lên.
Hà Ngọc Yến đặt bánh kem trong tay xuống: "Hôm nay anh hai con làm bánh kem, con mang đến cho ba mẹ nếm thử. Mẹ nấu nhiều cơm chút là được ạ, Lập Đông có mua hai cái giò heo kho đến đây."
Trên đường tới đây, sợ họ đến đột ngột, nhà không đồ ăn, nửa đường Hà Ngọc Yến đã bảo Cố Lập Đông đến cửa hàng bán món kho mua hai cái giò heo.
Bây giờ mở cửa thị trường, có rất nhiều cửa hàng đồ kho, không cần phải chạy đến tiệm cơm quốc doanh xếp hàng mua như trước nữa.
Nghe thấy vậy, Cố Minh Hà cũng không khách sáo, bà ấy kêu Cố Lập Đông đặt giò heo trong phòng bếp.
Cố Quảng Thịnh nghe thấy tiếng động cũng đi ra khỏi phòng làm việc, vui vẻ nhìn hai cháu gái.
Sau khi náo nhiệt xong, mọi người bắt đầu ăn bánh kem, Cố Minh Lý chậm rãi nói: "Hương vị của bánh kem này thật sự khá ngon."
"So với bánh kem mà anh ăn ở nước M thì hơn kém nhiều hay ít?" Cố Minh Hà cầm cái muỗng đút cho hai đứa cháu gái mỗi đứa một miếng, thuận miệng hỏi.
Cố Minh Lý suy nghĩ: "Nơi này ăn khá ngon!"
Lời này khiến mọi người đều cười ha ha, sau khi cười xong, Hà Ngọc Yến trực tiếp hỏi: "Cậu, tại sao cậu đột nhiên mời những giáo sư nước M tới đây vậy? Con không tiếp xúc nhiều với những giáo sư đó nhưng những học sinh mà họ dẫn đến ấy, lớp con cũng có một sinh viên du học. Cái đó…… Haizz, có một số bạn học có vẻ hơi kích động."
Lời Hà Ngọc Yến rất uyển chuyển, thật ra cô muốn nói có một số bạn học trông hơi nịnh hót lấy lòng người ta.
Cố Minh Lý nghe hiểu lời Hà Ngọc Yến, thở dài: "Sinh viên trong trường đều là người trưởng thành rồi, người trưởng thành chắc có năng lực phân biệt đúng sai. Lúc trước trường học đã mở họp vì chuyện này nhưng hành vi này là của cá nhân, cũng không có cách nào quản lý hoàn toàn."
Thật sự là như thế, họ cũng không thể đuổi toàn bộ những sinh viên du học đó đi hoặc cấm không cho bọn họ tiếp xúc với nhau.
Cố Minh Hà, Cố Quảng Thịnh nghe hiểu ý của Hà Ngọc Yến, cũng thở dài.
Tuy nhiên hôm nay Hà Ngọc Yến đến đây không phải để hỏi cái này, cô chỉ tò mò tại sao cậu lại muốn mời những giáo sư đó đến.
"Bọn họ đều là chuyên gia về lĩnh vực nghiên cứu địa chất, tháng sau sẽ đến Hồng Kông tham gia một buổi đấu giá nguyên thạch phỉ thúy công khai, muốn nghiên cứu quan hệ của phỉ thúy và địa chất. Nghe nói nguyên thạch trong buổi đấu giá công khai đều được vận chuyển đến từ nước Miến, có tính đại biểu cao. Cho nên trước khi đi Hồng Kông, bọn họ sẵn tiện tới Bắc Thành thăm thú."
Hà Ngọc Yến không ngờ rằng đằng sau lời mời này còn có một lớp ý nghĩa như vậy. Cô kinh ngạc nhìn về phía Cố Minh Lý, phát hiện đối phương vẫn đang cười tủm tỉm.
"Cũng vì nước Miến không an toàn nên buổi đấu giá công khai này mới chuyển đến Hồng Kông. Hai vợ chồng con có muốn đi qua bên đó xem thử không?"
Cố Minh Lý nói ra suy nghĩ trong lòng của Hà Ngọc Yến, thật ra cô cũng muốn đi một chút, không phải để kiếm lợi, bởi vì chuyện đổ thạch không thực tế như nằm mơ. Nhưng đến Hồng Kông thuận tiện xem ngọc thạch phỉ thúy, Hà Ngọc Yến vẫn rất sẵn lòng.
Cố Lập Đông nhìn ra suy nghĩ của vợ, anh nghĩ đến lịch trình tháng sau: "Có thể là được ạ. Tuy nhiên đến lúc đó cậu cho con biết thời gian cụ thể với nhé."
"Ha ha, chắc chắn rồi." Nói xong Cố Minh Lý hỏi vợ chồng Cố Quảng Thịnh có muốn đi cùng không, thật ra hôm nay ông đến đây cũng muốn hỏi bọn họ xem. Chuyến đi đến Hồng Kông này, Cố Minh Lý cảm thấy chắc sẽ có thu hoạch gì khác. Đương nhiên, còn có một việc mà ông chuẩn bị nói ra, miễn cho ngày nào đó sau khi em gái và em rể nhìn thấy thì trong lòng sẽ không thoải mái. Vừa lúc vợ chồng Cố Lập Đông cũng tới đây, có thể nói một lần cho rõ ràng mọi chuyện.
Mọi người vốn đang cười nói vui vẻ, Hà Ngọc Yến bưng cái ly lên uống một ngụm trà, tiện để ý hai đứa nhỏ đang chơi đồ chơi trên thảm. Kết quả khi cô ngồi xuống lần nữa thì nghe thấy Cố Minh Lý đột nhiên nhắc tới một việc khác.
"Cái người tên Đồng Đức Thụy kia chắc là em trai của Cố Học Thiên."
Nghe xong lời này, Hà Ngọc Yến khiếp sợ đứng bật dậy. Không chỉ cô, ba người lớn khác ở đây đều đứng lên.
Cố Minh Lý cười khổ nói: "Tôi biết ngay mọi người sẽ có phản ứng này mà."
Qua vài phút, sau khi thấy tâm trạng mọi người bình tĩnh lại, lúc này Cố Minh Lý mới nói: "Trong những người từ nước M tới đây không phải còn có mười mấy học sinh sao? Trong những học sinh đó có một người tên là Đồng Đức Thụy."
Hà Ngọc Yến nghe thấy lời này, vậy mà lại không cảm thấy bất ngờ. Khi cô nhìn thấy Đồng Đức Thụy lần đầu tiên, cô đã cảm thấy người này rất quen mắt nhưng không nhớ nổi là giống người nào, không ngờ rằng vậy mà laij trông giống Cố Học Thiên.
Sau khi Cố Học Thiên bị bắt ngồi tù, đã rất lâu không ai nhắc tới người này.
Biểu cảm của Cố Lập Đông ở bên cạnh cũng bình tĩnh hơn không ít.
Khi đến lượt vợ chồng Cố Quảng Thịnh và Cố Minh Hà, trong mắt hai người đột nhiên hiện lên một tia thông suốt.
Cố Minh Lý thấy được điều này, ông đặt tách trà xuống, lại thở dài, "Chúng ta đều biết Cố Học Thiên là con trai của Cố Minh Mị. Năm đó, tuy rằng Cố Minh Mị không nói ba ruột của đứa bé kia là ai nhưng mọi người chúng ta đều biết người đàn ông kia chính là cậu hai nhà họ Đồng ở Bắc Thành. Tuy nhiên bây giờ đã qua hai mươi năm, chắc cậu hai nhà họ Đồng này đã trở thành chủ của nhà họ Đồng."
Nhắc tới cái này, Cố Minh Lý cũng cảm thấy rất khiếp sợ. Ông mời những giáo sư đại học H đến đây giao lưu là bởi vì nghe nói nhóm du học bọn họ có kế hoạch muốn đến Hồng Kông tham gia buổi đấu giá phỉ thúy công khai. Bởi vì thế, Cố Minh Lý mới thuận nước đẩy thuyền mời người đến Bắc Thành trước một tháng. Chủ yếu là ông thật sự muốn làm một lần giao lưu học thuật. Năm năm trước ông từng làm giáo sư ở trường đại học H, sau đó lại đi dạy học ở các trường đại học khác cho đến khi rời khỏi nước M quay về Bắc Thành sinh sống. Một lần giao lưu học thuật đơn giản như vậy, Cố Minh Lý lại không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong nhóm sinh viên du học, người này giống Cố Học Thiên đến năm phần. Tuy ông không thân thiết với Cố Học Thiên nhưng cũng đã gặp qua người này. Vì vậy, Cố Minh Lý đã lấy được tư liệu nhập cảnh của sinh viên này, vừa thấy họ của đối phương thì ông đã đoán chắc hắn ta là người nhà họ Đồng kia. Sau đó, ông đến tìm vị giáo sư dẫn nhóm hỏi thăm. Quả nhiên, Đồng Đức Thụy đến từ nhà họ Đồng ở Florida.
Gia tộc họ Đồng này có gia thế hiển hách ở triều đại trước, sau đó lại vì chiến loạn nên mới yên lặng lại. Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Sau khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thành lập, cuộc sống của người nhà này vẫn rất giàu sang. Hơn nửa con phố ở trung tâm thành phố Bắc Thành đều là tài sản của nhà bọn họ. Cho đến những năm 1950 nhận thấy hướng gió thay đổi, bọn họ đã bán tài sản lấy tiền mặt, cả gia đình chạy tới nước M.
Lúc trước, Cố Minh Mị để ý sự giàu có của nhà họ Đồng, không màng đạo đức lương tâm ngoại tình với cậu hai Đồng đã có vợ có con. Bà ta cho rằng vì nể mặt mũi của nhà họ Cố, đối phương sẽ ly hôn với người vợ chính thức kia sau đó cưới bà ta.
Sao có thể chứ?
Tuy nhà họ Cố có chút sức thật nhưng sẽ không vì loại chuyện này mà đi bàn bạc với nhà họ Đồng. Hơn nữa, thế lực của nhà vợ cậu hai Đồng cũng không đơn giản, đương nhiên không có bất kỳ tin tức ly hôn gì. Hơn nữa người nhà họ Đồng cảm thấy chính sách đất nước có thể có thay đổi, nhanh chóng chạy ra nước ngoài, bỏ lại "tình yêu đích thực" Cố Minh Mị ở trong nước.
Sau đó Cố Minh Mị nổi điên, vứt bỏ Cố Lập Đông mới sinh xuống đất tuyết, để con trai ruột Cố Học Thiên của mình thay thế làm con trai của Cố Minh Hà, khiến Cố Minh Hà nuôi con trai miễn phí giúp bà ta hơn hai mươi năm.
Trong lúc đó, trước khi người nhà họ Đồng chạy trốn, vợ cậu hai Đồng đã tìm người tuyên truyền những chuyện mà Cố Minh Mị đã làm ra ngoài. Nếu không phải năm đó nhà họ Cố của bọn họ có một chút mặt mũi. Hơn nữa nếu Cố Minh Mị không chạy tới phương Nam thì chỉ sợ nhà bọn họ sẽ bị liên lụy.
Những chuyện xấu xa này khiến Cố Minh Lý rất tức giận, ông không ngờ cách hơn hai mươi năm mình lại nhìn thấy người nhà họ Đồng một lần nữa.
Năm đó sau khi ông từ Hồng Kông trằn trọc đi tới nước M, cũng không để ý đến tung tích của gia đình này. Không ngờ rằng bọn họ lại sống ở Florida. Nghe giáo sư ở trường đại học H nói thì nhà họ Đồng sống rất giàu có ở Florida.
Sau khi nghe xong những tin tức này, mọi người lại im lặng.
Hà Ngọc Yến đưa tay nắm bàn tay to hơi thô ráp của chồng mình, cô biết lúc này tâm trạng anh rất phức tạp.
Về thân thế bị tráo đổi của anh, kẻ đầu sỏ gây tội là Cố Minh Mị nhưng Cố Minh Mị lại có liên lụy với người nhà họ Đồng. Cho dù là Cố Minh Mị hay người nhà họ Đồng, nếu không phải năm đó bọn họ không làm chuyện xấu thì Cố Lập Đông đã có thể lớn lên bên cạnh ba mẹ, rất có khả năng cuộc sống sẽ không giống bây giờ.
Cố Lập Đông không có ý kiến gì với cuộc sống bây giờ của mình, ngược lại anh biết ơn. Từ ông nội Cố nhặt được anh đến rất nhiều bác trai, bác gái trong khu nhà từng chăm sóc anh, lại đến mấy anh em mà anh quen biết, sau đó lại cưới được người vợ mình thích, có hai đứa con gái đáng yêu, còn có sự nghiệp của mình. Cố Lập Đồng đều rất biết ơn tất cả những chuyện này.
Nhưng anh biết ơn cũng không gây trở ngại việc anh giận Cố Minh Mị và người nhà họ Đồng. Bây giờ, bọn họ vậy mà lại gặp người nhà họ Đồng, suy đoán dựa theo quan hệ huyết thống, Đồng Đức Thụy chắc là em trai của Cố Học Thiên, cũng không biết là em họ bên chú bác, hay là em trai cùng cha khác mẹ.
Người ở đây không biết tâm trạng phức tạp của vợ chồng Cố Lập Đông. Vợ chồng Cố Quảng Thịnh, Cố Minh Hà là người bị hại năm đó cũng có cảm xúc rất kích động. Việc mà Cố Minh Mị đã làm với bọn họ đã bị pháp luật trừng phạt nhưng cậu hai nhà họ Đồng ngoại tình với Cố Minh Mị cũng không phải hạng người tốt gì. Đứa con sinh ra trong gia đình như vậy, vậy mà lại xuất hiện trước mặt bọn họ. Làm sao mà tâm trạng bọn họ không phức tạp được chứ?
Hà Ngọc Yến và Cố Lập Đông nhìn ra tâm trạng của hai vợ chồng già, hai người đứng dậy ngồi bên cạnh hai người họ, duỗi tay vỗ vỗ cánh tay và bả vai của đối phương, cho bọn họ một ít sức mạnh để nương tựa.
Viên Viên và Đan Đan như cảm nhận được bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm túc. Hai đứa trẻ cũng không chơi đồ chơi nữa mà lộc cộc chạy đến bên cạnh ba mẹ. Một đứa ôm một cái chân của ba mẹ không buông tay.
Bầu không khí nghiêm túc bởi vì hành động đáng yêu của hai đứa nhỏ mà trở nên mềm mại trong nháy mắt.
Cố Minh Hà duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ của Đan Đan, "Ngoan, cháu tiếp tục đi chơi đồ chơi đi."
Đan Đan hơi không biết làm sao, nhìn về phía mẹ. Cô bé cchưa từng gặp chuyện như vậy, không biết nên xử lý như thế nào.
Hà Ngọc Yến cười tủm tỉm gật đầu: "Đi chơi đi con! Không sao cả. Mẹ nhìn con và chị gái chơi."
Bên kia, Viên Viên cũng nhận được đãi ngộ như vậy.
Hai chị em rất ngoan, nghe thấy lời mẹ thì gật đầu, lại nắm tay chạy về phía cái đệm tiếp tục chơi đồ chơi. Nhưng chúng thường ngẩng đầu nhìn ba mẹ, tựa như còn chưa yên tâm hoàn toàn.
"Hai đứa nhỏ này đều rất hiểu chuyện đấy." Cố Minh Hà mỉm cười nói ra câu này, vẻ mặt vừa mới hiện lên vẻ buồn khổ đã hoàn toàn thả lỏng lại.
"Mẹ……" Cố Lập Đông lo lắng cho mẹ, không khỏi gọi một câu.
Cố Minh Hà vui mừng mỉm cười: "Mẹ thật sự không sao! Không phải con cũng đã trưởng thành thành một người đàn ông đầu đội trời chân chạm đất sao? Việc làm năm đó của Cố Minh Mị đã bị pháp luật trừng phạt. Thật ra người nhà họ Đồng không liên quan gì đến nhà chúng ta, sau này cẩn thận với người nhà này một chút là được rồi."
Cố Quảng Thịnh cũng nói: "Không sai, những chuyện xấu xa năm đó không liên quan gì đến người trẻ tuổi các con cả. Nếu có gì thì ba mẹ sẽ tự ra tay, các con cứ sống cuộc sống của mình. Nghe nói con đến công ty Cung Tiêu……"
Nghe thấy Cố Quảng Thịnh sượng sùng thay đổi chủ đề, Cố Lập Đông đành phải trả lời câu hỏi của ba. Nhưng trong lòng anh cũng tán thành lời bọn họ. Nếu người nhà họ Đồng chỉ ngẫu nhiên xuất hiện ở Bắc Thành, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì. Cố Lập Đông sẽ không gây phiền phức với bọn họ. Những ân oán đời trước cuốn lấy lấy nhau như cục len không thể nói rõ ràng được. Nhưng nếu người tới không có ý tốt, Cố Lập Đông cũng sẽ không lùi bước.
Tâm trạng Hà Ngọc Yến cũng giống như Cố Lập Đông. Hai người họ không nói tiếp chuyện của Cố Lập Đông, chỉ nghiêm túc nghe Cố Quảng Thịnh nhắc tới tình huống đống đồ điện có vấn đề của công ty Cung Tiêu.
Cố Minh Lý là người đầu tiên nhắc tới đề tài này, thấy biểu cảm của em rể và em gái thì biết bọn họ đã thoát khỏi cái bóng bị đổi con năm đó. Trên mặt cũng trở nên nhẹ nhàng theo. Đương nhiên, Cố Minh Lý đã nhờ bạn bè hỏi thăm tình huống cụ thể của nhà họ Đồng ở Florida. Chỉ cần người nhà họ Đồng có chút năng lực, ông tin rất nhanh sẽ truyền đến tin tức tốt.