Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 374: Suy tính của mẹ con nhà họ Lưu

Trước Tiếp

Sau khi cúp máy, Chủ nhiệm Trình muốn gọi điện thoại cho mấy người bạn cũ làm bác sĩ, kết quả bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Bà đi qua mở cửa, vậy mà lại là Hoàng Dung Muội. Không phải ngày hôm qua người này đã được bệnh viện cho nghỉ dài hạn sao? Tại sao lại chạy tới tìm bà chứ? Chủ nhiệm Trình không nhớ bản thân có qua lại gì với đối phương. Tuy rằng làm đồng nghiệp khá lâu nhưng quan điểm sống của hai người không giống nhau, trên cơ bản là không nói chuyện với nhau.

Người đứng ngoài cửa là mẹ Lưu, cũng chính là Hoàng Dung Muội. Biểu cảm của bà ta hơi miễn cưỡng, giọng nói thì lại rất bình thường.

"Chủ nhiệm Trình, có thể để tôi vào nhà ngồi một chút không?"

Người nhà đều đã đi học và đi làm, chủ nhiệm Trình thật sự không muốn để người khác vào nhà, vì vậy bà lắc đầu: "Chị có chuyện gì sao?"

Hoàng Dung Muội thấy dáng vẻ dầu muối không ăn của bà, khẽ cắn môi nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói lần này chị đi công tác có liên quan đến việc xây dựng bệnh viện. Bệnh viện kia là bệnh viện mới, bây giờ còn muốn kiếm thêm người không?"

Nếu lúc trước Chủ nhiệm Trình không thích để ý đến Hoàng Dung Muội thì sao khi nghe thấy lời này biểu cảm lại tốt hơn không ít.

"Tuy rằng bệnh viện kia ở huyện nhưng điều kiện khá đơn sơ. Chị có thể chấp nhận không?"

Hoàng Dung Muội nghĩ thầm, không thể chấp nhận thì có lẽ bà ta sẽ bị bệnh đuổi việc mất. Người bạn lâu năm ở phòng thuốc mới vừa lén chạy tới nói cho bà ta biết bệnh viện đang tuyển dụng nhân viên phòng thuốc mới, rõ ràng là muốn đuổi việc bà ta. Vậy còn không bằng nói với bệnh viện là bản thân muốn được điều đến bệnh viện rách nát kia, khi đến chỗ đó rồi, bà ta chỉ cần đến nhận chức mà không làm việc, người ở nơi đó cũng không biết chuyện xảy ra ở nhà bà ta, trong tay bà ta có tiền, tới chỗ kia cũng có thể sống tốt.

"Nếu chị thật sự muốn đi thì cứ gửi báo cáo cho bệnh viện."

Hoàng Dung Muội vui vẻ, trên mặt thì lại tỏ vẻ buồn rầu: "Nhưng Bình Bình nhà tôi có thể nhờ Chủ nhiệm Trình chăm sóc một chút không?"

"Chăm sóc cái gì?" Cố Học Phương cầm một con gà sống trở về, vừa lúc nghe thấy câu nói này, lại phát hiện người khách là Hoàng Dung Muội, vẻ mặt cô ấy càng khó coi hơn.

Những chuyện xấu xa trong nhà Hoàng Dung Muội đã ầm ĩ đến mức mọi người ở Bắc Thành đều biết. Ai cũng mắng Chủ nhiệm Lưu đáng bị thế, nhưng có người cảm thấy vợ của ông ta đáng thương, bị ông ta liên lụy. Nhưng Cố Học Phương thấy hai người ngủ cùng một cái giường chắc chắn có tính cách giống nhau. Chủ nhiệm Lưu không phải người tốt, khả năng Hoàng Dung Muội là người tốt tương đối thấp. Hơn nữa người này gả chồng đã nhiều năm, chẳng lẽ trong lòng không biết Trưởng khoa thu mua có thể nhận được bao nhiêu tiền lương sao? Hưởng thụ những số tiền tham ô đó rồi lại không thừa nhận nói bản thân không biết chuyện này. Loại người này khiến người khác cảm thấy rất ghê tởm. Cho nên cô ấy lặp lại lời Hoàng Dung Muội một lần, sau đó thì đuổi người ra ngoài.

"Mẹ, sau này mẹ đừng nói chuyện với bà ta nữa, nhà bà ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, mẹ đừng bị bà ta lừa đó."

Cố Học Phương tiếp tục lải nhải rất nhiều chuyện mà người ngoài không biết, bao gồm cả những hành động ngầm của công ty Cung Tiêu, cửa hàng bách hoá. Chủ nhiệm Trình nghe thấy cũng sửng sốt. 

Vì vậy, vào ngày nghỉ cuối tuần hôm nay, Hà Ngọc Yến gặp được chủ nhiệm Trình ở siêu thị. Lúc ấy, chủ nhiệm Trình đang ở khu đồ điện gia dụng của siêu thị, đang chen chúc giành mua đồ điện gia dụng với những người khác.

Không sai, chính là giành mua.

Năm ngoái sau khi đồ điện gia dụng ở cửa hàng bách hóa xảy ra chuyện, có không ít khách hàng trả hàng xong đều chạy đến siêu thị của bọn họ muốn mua đồ điện. Nhưng lúc ấy đã gần tới cuối năm, hơn nữa lượng tiêu thụ của những sản phẩm khác tăng vọt cho nên họ tạm dừng bán đồ điện gia dụng. Một là sợ trò xiếc của mấy người mua hàng rồi lại trả hàng lần nữa, thứ hai cũng là khiến lòng nóng lòng mua đồ của mọi người hạ nhiệt xuống đã.

Bọn họ cũng biết, lúc trước có không ít người mua đồ điện ở cửa hàng bách hoá chỉ là do bị mê hoặc bởi "Rẻ hơn 50 nhân dân tệ" nên nóng đầu đi mua. Bây giờ vất vả lắm mới trả hàng xong, đương nhiên không thể khiến bọn họ tiếp tục bị điều khác dẫn dụ mua sắm vô độ như vậy. Bằng không, hôm nay họ mua, ngày mai trả hàng. Siêu thị bọn họ chịu không nổi. Vì vậy, đồ điện gia dụng của bọn họ bị ngừng bán, mãi cho đến năm nay rảnh mới bắt đầu bán đồ điện gia dụng lại. Cho nên những người biết tin tức đã tới đây xem náo nhiệt từ lúc sáng sớm. Lúc này người muốn mua đồ điện đã tỉnh táo hơn, cũng tiêu tiền hợp lý hơn.

Nhưng siêu thị vừa mở cửa, bọn họ đã phát hiện giá đồ điện gia dụng rất đắt, "Tại sao nó lại đắt hơn mấy chục đồng so với đợt giảm giá cuối năm vậy?"

Lâu Giải Phóng vui vẻ tỏ vẻ: "Lúc trước là chương trình khuyến mãi, đương nhiên sẽ rẻ hơn. Bây giờ chúng tôi không làm chương trình giảm giá, giá được khôi phục như bình thường."

Có người khó chịu ồn ào: "Vậy giá của siêu thị này có rẻ hơn cửa hàng bách hóa đâu!!"

Lâu Giải Phóng vẫn cười tủm tỉm, nhưng lần này hắn không nói gì nữa.

Những người khác thấy người xếp hàng đằng trước chậm chạp, lập tức hét lên: "Nè nè nè, anh không mua thì tôi mua, đừng chặn đường. Thật là đồ lừa đảo, rõ ràng ông đây có thể xem TV vào lúc ăn tết, vậy mà bị hại đến mức nửa tháng mới có thể mua được TV. Còn mẹ nó đắt hơn tận mấy chục nhân dân tệ. Tức chết mất, tức chết mất." 

Tuy rằng miệng thì hùng hùng hổ hổ nhưng tay chân của người rất nhanh, ôm một cái TV đi nhanh về phía chỗ đăng ký. Sau khi thử máy xong, họ trả tiền mua được hàng.

Có người đầu tiên mua hàng, những người khác bắt đầu sôi nổi hưởng ứng. Tuy biết rõ bây giờ giá không rẻ nhưng lại không cần phiếu! Hơn nữa, số lượng có hạn, giờ mà không mua thì tý nữa sẽ không còn nữa. Cửa hàng quốc doanh khác cũng thường xuyên hết hàng.

Hôm nay nhóm Cố Lập Đông, anh ba Hà đến đây hỗ trợ duy trì trật tự. Hà Ngọc Yến nhìn đến đây, cũng định đi đến quầy bên kia hỗ trợ. Lúc này cô nhìn thấy Chủ nhiệm Trình. Sau khi chào hỏi với Chủ nhiệm Trình, Hà Ngọc Yến hỏi bà có muốn mua đồ điện gia dụng không.

Chủ nhiệm Trình lắc đầu: "Trong nhà không thiếu cái này, dì chỉ đến đây xem náo nhiệt thôi."

Hà Ngọc Yến vừa nghe thì nở nụ cười ha ha, thật sự có rất nhiều người thích xem náo nhiệt. Cô cảm thấy không có việc gì để làm nên kéo người đi về phía quầy bánh kem ở cửa siêu thị.

Bình thường quầy bánh kem rất đắt khách, giờ phút này lại rất vắng khách. Hôm nay Viên Viên và Đan Đan cũng ra ngoài cùng với cô, đang ngồi ở phía sau quầy bánh kem ngoan ngoãn ăn bánh kem đựng trong ly giấy.

Sau khi Hà Ngọc Yến giới thiệu anh hai mình với Chủ nhiệm Trình thì trò chuyện vài câu với bà về đề tài trước kia. Vừa lúc Chủ nhiệm Trình cũng muốn tìm cô nói cái này.

"Ở nước ngoài tạm thời không có nhiều nghiên cứu về loại tình huống mà con nói. Nhưng từ những chuyện mà con nhìn thấy thì thật sự tồn tại loại tình huống này. Rất nhiều người kết hôn nhiều năm không có con, đổi chồng khác thì có con."

Chủ nhiệm Trình biết ý nói: "Chuyện này con cũng không cần nói nhiều."

Tuy rằng Hà Ngọc Yến không nói là ai nhưng Chủ nhiệm Trình ít nhiều cũng có thể đoán được. Sau đó hai người lại trò chuyện một chút chuyện nhà, tiếp đó, chủ nhiệm Trình muốn rời đi, Hà Ngọc Yến đứng dậy tiễn bà ra ngoài.

Mới đi ra khỏi cửa lớn siêu thị, cô nhìn thấy Lưu Bình Bình đang nắm tay mẹ cô ta đi qua đường cái phía đối diện. Hai người kia không phát hiện bọn họ, đi vào cửa hàng trang sức nhà họ Tôn ở phía đối diện.

Hà Ngọc Yến còn chưa nghĩ gì nhưng biểu cảm Chủ nhiệm Trình đã trở nên khó coi. Bà là Chủ nhiệm khoa phụ sản ở bệnh viện, cũng biết một chút về nhà họ Lưu. Tiền của nhà này đã bị phạt tiền hoặc coi là bằng chứng mà bị thu hồi rồi. Tại sao còn có tiền mà chạy tới cửa hàng trang sức chứ.

Trên phố này chỉ có hai cửa hàng trang sức, lúc trước khai trương bà từng tới coi thử, giá của mấy thứ kia không rẻ đâu.

Hà Ngọc Yến nhìn ra biểu cảm của đối phương: "Dì Trình, dì có muốn đi qua xem thử không?"

Chủ nhiệm Trình gật đầu, muốn kêu Hà Ngọc Yến về siêu thị làm việc đi, để một mình bà đi qua đó là được nhưng bị Hà Ngọc Yến từ chối.

"Không sao đâu, dù sao thì con cũng muốn đi đến cửa hàng đối diện xem một chút."

Vì vậy, hai người đi qua đường cái, đi tới cửa hàng trang sức nhà họ Tôn. Vừa vào cửa họ đã nghe thấy Lưu Bình Bình chê bai.

"Tại sao ngọc thạch phỉ thúy ở chỗ các người đều có thế nước không đẹp vậy?"

Hôm nay Đổng Kiến Thiết và Tôn Tiêu Nhu không ở đây. Cửa hàng này có mấy người bán hàng và một quản lý cửa hàng, nghe nói là từ đến từ Hồng Kông huấn luyện nhân viên.

"Đồng chí, ngọc thạch phỉ thúy đều có cấp bậc. Nơi này của chúng tôi có cấp bậc bình thường, cũng có cấp bậc sưu tập. Nếu cô muốn thế nước tốt thì đề nghị cô mua cấp bậc sưu tập."

Lưu Bình Bình nghe thấy lời này, thầm mắng vài tiếng. Nếu cô ta có tiền mua thứ đồ cấp b sưu tập vậy cũng không cần ở chỗ này xem cấp bậc bình thường.

Khi hai người nói chuyện, Hà Ngọc Yến đã đi đến với Chủ nhiệm Trình.

Vừa nhìn thấy người đến có Chủ nhiệm Trình, mẹ Lưu sợ tới mức nhảy dựng lên, người trong chỗ làm việc đều biết bà ta không có tiền.

Chủ nhiệm Trình im lặng nhìn đối phương, định xem bà ta có dám lấy tiền ra mua đá quý này không.

Đáp án là không dám.

Mẹ Lưu thấy người đến, lập tức kéo con gái đi ra khỏi cửa hàng.

Hành động này khiến Lưu Bình Bình rất tức giận, đặc biệt là khi cô ta phát hiện người đến lại có Hà Ngọc Yến. Một loại cảm giác xấu hổ không biết tên xuất hiện trong lòng khiến cô ta đỏ mặt từ trán đến sau cổ.

Quá mất mặt!

Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, Lưu Bình Bình nhịn không được mà mắng to.

Mẹ Lưu nhanh chóng dỗ dành con gái: "Đừng nóng giận, đừng nóng giận. Cái người khách hàng tuổi lớn kia là Chủ nhiệm ở bệnh viện. Bà ấy quen biết mẹ, biết chuyện nhà chúng ta."

Cho dù Lưu Bình Bình biết cũng cảm thấy bản thân rất ấm ức.

"Ngoan, không phải con nói người bạn học nước ngoài kia của con thích ngọc thạch phỉ thúy sao? Đến lúc đó mẹ lại đi tìm người mượn chút tiền, mua một cái có thế nước tốt hơn. Đến lúc đó con có thể trò chuyện với người ta."

Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện, nhìn như định đổi sang nơi khác tiếp tục rải tiền.

Mà Hà Ngọc Yến đi ra khỏi cửa hàng vừa lúc nghe thấy được mấy chữ bạn học nước ngoài. Cô nghĩ thầm những người nước ngoài ở đại học H đến đây có một tuần mà thôi, chẳng lẽ Lưu Bình Bình thật sự kết bạn được sao?

Trước Tiếp