Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 255: Hoàn cảnh của Lư Đại Nữu

Trước Tiếp

Chờ đến khi ăn cơm trưa, cô thuận thế bị Hứa Linh kéo đến căng tin ăn cơm cùng với Lư Đại Nữu.

Lúc ăn cơm có thể thấy nhà Hứa Linh rất có tiền. Đồ thịt lấy nhiều hơn người ta, còn Lư Đại Nữu thì hoàn toàn khác. Cô ấy chỉ lấy bánh bột bắp cùng với canh không mất tiền, như vậy là xong một bữa cơm.

Hà Ngọc Yến lấy đồ ăn của cô ấy khá thanh đạm, nhìn cái bánh bột bắp trong tay Lư Đại Nữu rồi nhìn mái tóc vàng khô của cô ấy, cô cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Nhưng Hứa Linh cũng không chia sẻ đồ ăn của mình cho Lư Đại Nữu. Lư Đại Nữu cũng bình tĩnh gặm miếng bánh bột bắp kia, dáng vẻ cực kỳ quý trọng. Đến giờ đã đi học được khoảng nửa tháng, hai người khác nhau lại có thể cùng ăn cơm với nhau chứng tỏ cả hai đều thấy rất thoải mái. Hà Ngọc Yến là kẻ đến sau nên không lắm miệng. Vẻ mặt cô như thường, chỉ ăn đồ ăn của mình. Đến khi ngẩng đầu cô đã thấy Cố Kiều đi theo Điền Tâm đến ăn cơm.

Hai người cùng ăn một hộp cơm càng khiến Hà Ngọc Yến thấy nghi ngờ hơn.

Sau khi ăn xong, trên đường về ký túc xá, lúc này Hứa Linh mới nhỏ giọng giải thích cho Hà Ngọc Yến nghe: "Nhà của Đại Nữu ở vùng nông thôn hẻo lánh ở Tây Nam. Cô ấy là người duy nhất thi đậu đại học trong công xã của bọn họ. Nghe nói từ nhỏ cô ấy đã đi theo ông bà cố nội ở chuồng bò để học. Khi cô ấy đến đây toàn bộ người trong thôn, quê nhà, công xã đều cho cô ấy tiền đi đường." 

Những việc này đều là do Hứa Linh chủ động hỏi Lư Đại Nữu mới biết được.

Ở trong ký túc xá Hứa Linh cảm thấy Lư Đại Nữu thuận mắt nhất. Đáng tiếc Hà Ngọc Yến dù không tồi nhưng lại không ở ký túc xá.

Hà Ngọc Yến nghe đến đó thì không nhịn được mà thấy khiếp sợ, quay lại nhìn Lư Đại Nữu đi phía sau thì thầm bội phục.

Hứa Linh vẫn đang nói tiếp: "Khi cô ấy tới đây có anh hai và anh ba đến cùng. Ba người cùng nhau ra khỏi núi, lần đầu tiên ngồi xe lửa thì bị người ta trộm mất tiền, sau đó thấy ai cũng sợ hãi. Vì chuyện này nên anh hai và anh ba sợ cô ấy bị bắt nạt nên không dám về. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do tiền vé xe đã bị trộm."

Nghe đến đó, Hà Ngọc Yến đã hiểu ý của Hứa Linh.

"Anh hai và anh ba của Đại Nữu vẫn đang ở thành phố Bắc. Bình thường ăn ở ở đâu?"

Hứa Linh: "Bên chỗ ga tàu có việc khiêng bao tải. Hai người họ sống ở sảnh rồi ngủ cùng những người khác. Tôi muốn giúp một tay nhưng cảm thấy năng lực của mình chưa đủ."

Nói xong, Hứa Linh cũng cảm thấy cô ấy đề xuất việc hơi quá, rồi nhỏ giọng nói: "Chỗ tôi có hai trăm đồng nhưng nếu đưa thẳng cho người nhà họ Lư thì chắc chắn họ sẽ không lấy. Tôi nghĩ cậu là người địa phương, chắc sẽ có cách đưa tiền cho bọn họ."

Lời này nói rất hay.

Ở chung nửa tháng, bình thường khi đi học ba người cũng hay ngồi với nhau nên Hà Ngọc Yến cũng hiểu ít nhiều về Hứa Linh và Lư Đại Nữu.

Hứa Linh là cô gái có tính cách nghịch ngợm, sống tình cảm nhưng có quan điểm rất chính trực. Lư Đại Nữu tuy nghèo nhưng là cô gái cực kỳ sợ làm phiền đến người khác. Hai người hợp lại với nhau thì Hứa Linh không thể đưa tiền trong tay ra được. Họ đều là những cô gái tốt, Hà Ngọc Yến không ngại giúp họ một tay. Chẳng qua cô chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

"Chỗ của tôi có cách, chỉ cần hai anh em nhà họ Lư chịu chăm chỉ thì nhất định sẽ kiếm được tiền về nhà."

Cô vừa nói ra Hứa Linh đã vui vẻ nhảy cẫng lên. Sau đó cô ấy chạy ra sau kéo Lư Đại Nữu lên phía trước, dỗ dành Hà Ngọc Yến nói lại lần nữa.

Lư Đại Nữu nghe xong thì đưa mắt khiếp sợ nhìn Hà Ngọc Yến: "Thật không? Cậu thật sự có thể giới thiệu công việc cho hai anh trai tôi sao?

Hà Ngọc Yến lắc đầu rồi gật đầu: "Không phải là công việc mà là một cách kiếm tiền. Chỉ cần bọn họ không sợ mất mặt, không sợ bị người ta nói ra nói vào thì chắc chắn có thể kiếm được tiền."

Lư Đại Nữu nghe xong thì gật đầu liên tục: "Anh hai và anh ba của tôi cực kỳ chăm chỉ."

Sau khi nói xong, cả ba người không hề chần chờ, đến chiều chỉ có một lớp chuyên ngành, hai tiết còn lại là tiết tự học.

Chờ khi tan học tiết chuyên ngành, ba người về ký túc xá lấy đồ rồi bay thẳng đến cổng lớn.

Cũng vì thế Hà Ngọc Yến mới biết cứ cách một đến hai ngày hai anh trai Lư Đại Nữu sẽ đi từ ga tàu hỏa đến trường thăm cô ấy. Mà đi từ ga tàu hỏa đến đại học Bắc Thành mất gần ba giờ, đi qua đi lại là sáu giờ. Như vậy có thể thấy rằng hai người anh trai rất yêu quý cô em gái Lư Đại Nữu. Đồng thời họ vẫn chưa hết sợ từ chuyện bị trộm mất tiền.

Lúc ba người đi thẳng ra cổng trường đến trạm xe buýt thì thấy một chiếc xe jeep đậu ngay trước cổng trường học.

Hứa Linh vừa thấy đã bĩu môi: "Xem xe kia đi, vừa nhìn đã biết không phải là loại người thường có thể có được rồi."

Hà Ngọc Yến nhìn qua thấy xe này rất quen mắt. Chờ đến khi thấy người xuống xe, mắt cô đã trừng to bằng quả trứng.

Người xuống khỏi ghế điều khiến chính là Cố Học Thiên, cái này làm Hà Ngọc Yến nhớ đến hôm thi đại học Cố Học Thiên suýt lái xe tông trúng cô.

Đương nhiên, nhìn thấy Cố Học Thiên chưa đủ để khiến Hà Ngọc Yến ngạc nhiên, cái làm cô ngạc nhiên đó là người xuống khỏi ghế lái phụ chính là Đổng Kiến Thiết.

Không sai, là Đổng Kiến Thiết ở khu nhà chung với cô.

Hà Ngọc Yến biết người này cùng với Lữ Vĩ Văn trong khu nhà chung cùng thi đậu một chuyên ngành. Đúng lúc Cố Học Thiên cũng thi đậu vào trường có chuyên ngành đó. Nhưng Hà Ngọc Yến không để ý đến điều trùng hợp ấy.

Gần đây có nhiều người vào đại học cho nên xác suất hai người trở thành bạn bè là rất nhỏ. Với lại vòng bạn bè của họ kém xa nhau cho nên sẽ không có khả năng liên quan.

Ai ngờ khi hai người cùng nhau xuất hiện đã đánh vỡ đi quán tính tư duy của Hà Ngọc Yến.

Chưa chờ cô nghĩ ra nguyên do đã thấy Cố Kiều và Điền Tâm chạy vội ra khỏi trường học. Quả nhiên hai người đều trang điểm thật xinh đẹp. Quần áo vẫn là bộ đi học nhưng trên tóc có kẹp màu đỏ, miệng cũng hồng hồng.

"Không biết có phải lại lén dùng son môi của Hoàng Mỹ Liên nữa không?" Hứa Linh ở bên cạnh lầm bầm. 

Cho đến khi bốn người lên xe rời đi, Hà Ngọc Yến cũng đã ngồi lên xe buýt đến ga tàu, sự ngạc nhiên trong lòng cô vẫn chưa vơi đi.

Cố Kiều và Cố Học Thiên là anh em họ cho nên đi với nhau là rất bình thường. Nhưng Đổng Kiến Thiết đi cùng khiến cô cứ cảm thấy quái quái thế nào ấy.

Thật ra trong lòng Đổng Kiến Thiết có chút thay đổi.

Mấy ngày trước bởi vì chuyện bất động sản của nhà Tôn Tiêu Nhu vẫn chưa được giải quyết. Một chuyện tốt biến thành củ khoai lang phỏng khiến cả nhà hắn rối tung cả lên.

Mấy ngày nay Đổng Kiến Thiết vội vàng an ủi cô vợ Tôn Tiêu Nhu rồi kiềm chế mẹ ruột không cho bà ta đến khu nhà chung bên kia làm loạn, còn phải làm bài tập ở trường khiến hắn cực kỳ bận rộn.

Chưa nói không có thời gian để tìm người ngoài mà ngay cả trong trường hắn cũng chỉ biết mỗi Lữ Vĩ Văn. Vì thế hắn đã túm lấy người ta kể lể hết.

Tuy Lữ Vĩ Văn ở chung khu nhà chung, lại làm trong cùng nhà xưởng với hắn nhưng quan hệ của hai người lại rất xa lạ. Thấy đối phương không nghe lọt tai, lúc ấy Đổng Kiến Thiết càng uể oải hơn.

Sau đó người bạn học tên Cố Học Thiên này không biết chui ra từ đâu, cứ thế mà trò chuyện cùng với mình.

Lần nào chỉ cần hắn ra cửa là có thể thấy được đối phương, nội dung nói chuyện phiếm càng lúc càng nhiều. Cho đến hôm nay hai người đã xem nhau là bạn bè. Hơn nữa, hôm nay người ta còn bảo sẽ lái xe đến tìm em họ chơi.

Thế nên hắn mới biết gia thế của Cố Học Thiên giàu sụ. Vậy mà lái cả xe jeep. Vừa nói là hắn đã đi cùng tới đây. Chưa nói đến cái khác, chỉ việc giao lưu với cậu bạn có gia thế tốt thì sau này sẽ có cách để làm giàu ngay.

Cứ như vậy, hắn ngồi trên xe Cố Học Thiên tới đại học Bắc Thành.

Thật ra đại học Bắc Thành là ước mơ của Đổng Kiến Thiết. Tiếc là hắn không thi đậu. Toàn bộ khu phố chỉ có mỗi vợ Cố Lập Đông mới thi đậu. Cũng không biết rốt cuộc tên Cố Lập Đông đó ăn phải vận cứt chó gì.

Đổng Kiến Thiết nhớ hắn từng đi xem mắt Hà Ngọc Yến thì cảm thấy cả người hụt hẫng.

"Kiến Thiết, Kiến Thiết. Bọn tôi đang hỏi cậu đó."

Cố Học Thiên đang lái xe thấy Đổng Kiến Thiết như rơi vào cõi thần tiên thì thấy mất kiên nhẫn.

Đổng Kiến Thiết hoàn hồn: "Ồ, hỏi cái gì?"

Cố Kiều bĩu môi: "Hỏi anh có muốn đi ăn cơm ở Lão Mạc không?"

Đổng Kiến Thiết biết Lão Mạc, là tiệm cơm nước ngoài có giá đắt đỏ. Hắn và Tôn Tiêu Nhu từng đến đó ăn một lần, không ngon nhưng lại đắt, nhưng nhìn vẻ mặt của mấy người này hắn đành gật đầu: "Vậy thì đi."

Hắn là phó trưởng khoa chẳng lẽ không ăn nổi một bữa cơm này sao?

Cứ thế bốn người đi đến Lão Mạc. Một bữa cơm ăn mất hai giờ. Trong bữa, Cố Kiều oán giận với Cố Học Thiên rằng: "Chắc anh họ không biết, ba em điên rồi. Vậy mà còn muốn tiêu tiền cho cái người cô không biết xấu hổ kia, còn cắt tiền tiêu vặt của em nữa chứ."

Nếu không phải vì chuyện này thì sao cô ta lại dùng son môi của bà cô Hoàng Mỹ Liên kia chứ? Hừ, chờ đó, chờ đến khi cô ta có tiền rồi nhất định sẽ dẫm thỏi son kia nát luôn.

Cố Học Thiên không có nhiều tình cảm với người em họ này, nghe thấy cũng chỉ gật đầu không nói lời nào.

Thấy thái độ của Cố Học Thiên, lúc này Cố Kiều mới nhớ ra mục đích hôm nay tới đây, "Anh họ, đây là Điền Tâm, là bạn tốt của em. Đúng lúc là hàng xóm của nhà bà ngoại em."

Nói xong thì cô ta đẩy Điền Tâm một cái.

Hôm nay Điền Tâm bị Cố Kiều kéo ra, nói là giới thiệu đối tượng cho cô ta.

Khi biết cô ta giới thiệu cho mình đồng chí nam lái xe kia thì cô ta thấy rất vui lòng. Dù người bên cạnh nhìn rất đẹp trai nhưng không có tiền như người lái xe cho nên cán cân trong lòng Điền Tâm cũng nghiêng sang một bên.

Đổng Kiến Thiết nhìn thấy khung cảnh này cũng hiểu tình huống. Hắn chỉ cảm thấy mấy người này đúng là lắm chuyện, giới thiệu đối tượng thôi mà cũng phải làm này làm kia.

Bên kia, xe buýt xóc nảy cả một đường cuối cùng cũng tới ga tàu hỏa.

Hà Ngọc Yến đã tới nhà ga mấy lần, mỗi lần cô đều cảm thấy người ở đây rất nhiều nhưng bây giờ lại càng nhiều người hơn.

Ba nữ đồng chí ở chỗ này có vẻ không ổn lắm. May mắn Hà Ngọc Yến là người thông minh, cô kéo một tên nhóc lại.

"Xuyên Tử, Xuyên Tử…"

Thiếu niên tên Xuyên Tử chỉ tầm 15- 16 tuổi. Hà Ngọc Yến vẫn nhớ cậu Xuyên Tử này, là người đã giúp Lâu Giải Phóng đưa đồ qua nhà mấy lần.

Cậu nhóc cũng nhận ra Hà Ngọc Yến: "Chị, sao chị lại tới đây? Anh Lâu và anh Cố đâu? Nào nào nào, nhanh đi tìm chỗ yên tĩnh rồi nói."

Xuyên Tử là người nhanh nhẹn, mang theo ba người Hà Ngọc Yến đến chỗ trống trải.

Hà Ngọc Yến cũng không khách sáo với đối phương. Cô lấy một bao kẹo trái cây trong túi đưa cho cậu nhóc, nói thẳng: "Bọn chị muốn tìm hai anh em khiêng bao tải. Một người tên là Lư Đại Trụ, người kia tên là Lư Nhị Trụ."

Sau khi nhận được tin tức, Xuyên Tử lập tức nhấc chân chui qua đám người.

"Giờ tôi cực kỳ nghi ngờ chồng cậu là lưu manh đấy."

Sau khi Xuyên Tử rời đi, Hứa Linh đưa đôi mắt nghi ngờ nhìn Hà Ngọc Yến.

Hà Ngọc Yến nhún vai: "Đúng vậy! Chồng tôi là lưu manh đó. Vậy mà cậu còn dám đi ra ngoài với tôi, chẳng lẽ không sợ tôi bán cậu đi à?" Nói xong lời cuối, Hà Ngọc Yến còn cố ý hạ giọng xuống khiến Hứa Linh lạnh run người.

Sau đó Hà Ngọc Yến cười vang. Ngay cả Lư Đại Nữu vẫn luôn im lặng cũng phải che miệng cười trộm.

Hứa Linh thấy thế thì bổ nhào lên người Lư Đại Nữu, vừa định đùa cô thì nghe thấy tiếng gầm: "Cô đang làm gì đó?"

Trước Tiếp