Ta Thấy Thám Hoa Thật Duyên Dáng

Chương 524: Ngươi đã phải chịu ấm ức rồi

Trước Tiếp

Trong lòng Tĩnh Bảo quả thực có tâm sự.

Trung thu, trong cung mở yến tiệc ngắm trăng, Hoàng thượng gửi thiệp mời cho Cố Trường Bình. Ban đầu nàng còn thấy có hơi khó tin, hôm nay nghe người ở Mật Thư Đài bàn tán mới biết là công chúa Vĩnh Huy xin cho…

Tim nàng như bị một tảng đá lớn đè nặng.

Hắn từng nói: “Tin ta đi”, nàng tất nhiên là tin.

Nhưng tin thì được gì?

Dù nàng và hắn yêu nhau từ trước, nhưng tờ hôn ước kia vẫn như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, chỉ cần nghĩ đến là nàng lại thấy lo lắng bất an.

Hắn định gỡ bỏ hôn ước ấy bằng cách nào?

Liệu công chúa có đồng ý không?

Mọi chuyện rồi sẽ đi về đâu?

Biết bao câu hỏi kéo đến cùng lúc khiến nàng thậm chí không dám chủ động đi gặp hắn.

Ai từng nói, con người đắm chìm trong tình ái thì lúc thăng lúc trầm, khi thì ngọt ngào, khi thì chua xót, khi thì đắng cay, khi lại chan chát.

Cái cảm giác này càng khiến người ta khó chịu hơn so với khi hai người chưa thổ lộ với nhau.

Khi ấy, nàng không dám mong cầu.

Còn giờ, nàng lại mong cầu nhiều hơn.

“Thất gia!”

“Hử?”

A Nghiễn giơ tay chỉ về một phía, Tĩnh Bảo nhìn theo, sắc mặt cứng lại.

Ánh mắt Cố Trường Bình lướt qua A Nghiễn, y lập tức thức thời rời đi.

“Sao chàng lại tới đây?”

“Ta nhớ nàng.”

Một câu nói của hắn như kéo cả hồn nàng về.

“Mấy ngày nay không gặp, cứ luôn nhớ mãi.” Hắn nói: “Ta vốn định nhân dịp Trung thu tìm cơ hội cùng nàng đón lễ, nhưng giờ nhận được thiệp vàng rồi, e là không được nữa.”

Hắn vốn có bao lời ngọt ngào muốn nói, nhưng khi nhìn nàng, lại chỉ muốn làm điều gì đó.

“A Bảo, ta muốn hôn nàng.”

Từ hôm ấy khi đứng đối diện từ xa ở nhà họ Từ, hắn đã muốn hôn rồi, nhưng vẫn cố nhịn đến giờ.

Nụ hôn của hắn mãnh liệt, sau cùng lại chậm dần, rồi buông nàng ra, cúi đầu chăm chú ngắm khuôn mặt nàng.

Tĩnh Bảo cũng ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt ấy như chứa một ngọn lửa, khiến Cố Trường Bình cảm thấy như bị thiêu đốt bèn ôm nàng vào lòng.

Chỉ khi ôm vào lòng hắn mới thấy vững dạ.

“Dạo gần đây, Hoàng thượng ngày nào cũng triệu các đại thần trong Nội các vào ngự thư phòng.”

Hương Đàn hương từ người hắn phả tới, nàng lười biếng nói: “Việc thăng chức của Vương Uyên cũng trái lệ, ta có điều tra thử, triều Đại Tần trước giờ chưa từng thăng quan kiểu này.”

“Ừ.”

“Hộ bộ đang điều lương, thuế bạc các châu phủ cũng bị yêu cầu nộp sớm vào quốc khố. Mấy doanh trại lớn trong kinh thành đều đang luyện binh, còn nữa, Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Kỷ Cương thường xuyên ra vào hoàng cung, nghe nói Hoàng thượng luôn triệu kiến riêng hắn. Ngoài mấy việc đó thì không có gì đáng kể nữa.”

Cố Trường Bình không biết trả lời ra sao, hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “A Bảo, nàng đúng là…”

Là gì, hắn không nói tiếp, mà chuyển sang chuyện khác, chỉ thốt bốn chữ: “Căng như dây đàn.”

Tĩnh Bảo “ừ” một tiếng, suy nghĩ một lúc, rồi nói tiếp: “Những điều đó ta không lo, ta chỉ lo một chuyện.”

“Từ Thanh Sơn?”

Tĩnh Bảo ngẩng đầu: “Chàng biết rồi?”

Cố Trường Bình im lặng một lúc rồi mới nói: “Ta luôn biết.”

“Vậy chàng định làm gì?”

“Ta chưa biết.” Cố Trường Bình cười khổ: “Có lẽ một ngày nào đó sẽ phải đối đầu, nhưng ta không mong như thế. Hắn là học trò của ta, cũng là người thương yêu nàng nhất.”

Tĩnh Bảo run lên.

“Người mà ta có thể phải đối đầu có lẽ còn có Cao Triều, Tiền Tam Nhất, những người đó ta đều đã nghĩ đến, cũng không hối hận.”

“Là không hối hận vì nhận họ làm học trò, hay không hối hận nếu phải đối đầu với họ?”

“Cả hai.” Cố Trường Bình thở dài: “Mỗi người sống trên đời này đều có việc mình phải làm, nhiệm vụ mình phải hoàn thành, không có đúng sai, chỉ là lựa chọn khác nhau mà thôi.

Ta vốn là kẻ mang sẵn nghịch cốt, trời sinh đã vậy. Chỉ thấy thương nàng bị kẹt ở giữa, khó xử đôi đường. A Bảo, ở bên ta nàng đã phải chịu ấm ức rồi.”

Hắn rất hiếm khi nói một hơi nhiều lời như vậy, nhưng đã mở lời thì lại chẳng muốn dừng lại.

“Nếu có số sống sót, ta muốn mở một học viện, ban ngày ta dạy học, nàng lên triều, buổi tối cùng ăn cơm đi dạo. Đến ngày nghỉ thì cùng về quê chơi, không còn nghĩ đến những chuyện hao tâm tổn trí nữa.”

Hắn vê vành tai nàng một cái: “A Bảo, nàng sẽ không rời xa ta chứ?”

Tâm tư bị hai tảng đá là công chúa và Từ Thanh Sơn đè nặng suốt nửa tháng qua của Tĩnh Bảo nay bị hắn khơi lên, chẳng kịp đề phòng.

Đôi mắt đen láy của nàng nhìn thẳng vào hắn, trả lời: “Sẽ không.”

“Ngốc!”

Tất cả lời nói của Cố Trường Bình đều hóa thành một tiếng thở dài, ôm nàng lần nữa, chặt đến mức không chừa một kẽ hở.

“Gia!”

Hai người lập tức tách ra.

Cố Trường Bình quay đầu, thấy người đến thì cau mày hỏi: “Chuyện gì?”

Cố Dịch cắn răng nói: “An Ninh Hầu gia tới, nói một là đến thăm hai đứa trẻ, hai là muốn bàn chuyện với ngài.”

An Ninh Hầu gia?

Anh trai trưởng của Vương phi Hạo vương?

Hắn đến tìm Cố Trường Bình để nói gì?

Khi Tĩnh Bảo còn đang nghi ngờ đầy bụng, không ngờ Cố Trường Bình đã nghiêng đầu thì thầm bên tai: “Chắc là muốn ta khuyên Thập Nhị một chút.”

“Vậy chàng mau đi đi!”

Cố Trường Bình bóp sống mũi, ánh mắt dừng nơi búi tóc nàng: “Sau này nhớ cài trâm ta tặng.”

Nói xong, hắn vung vạt áo để lộ một góc ngọc bội nơi thắt lưng. Khi Tĩnh Bảo định nhìn kỹ hơn, thì hắn đã quay người rời đi.

Tĩnh Bảo chợt không rõ cảm giác trong lòng là gì, chỉ thấy vị ngọt trong lòng bỗng chốc ùa về.

Muốn cười, lại sợ A Nghiễn nhìn thấy.

Đành cố làm ra vẻ nghiêm nghị, vung tay áo, thong thả bước về phòng.

Nàng đâu biết rằng, lúc nàng vừa quay người, A Nghiễn nấp trong bóng tối đã bật cười.

Vẫn là dáng vẻ Thất gia như vậy, mới khiến người ta thấy gần gũi.

Quả đúng như Cố Trường Bình đoán.

An Ninh Hầu gia Chu Minh Sơ đến xem hai đứa cháu chỉ là cái cớ, thật ra là muốn nhờ Cố Trường Bình viết một bức thư, kể rằng lũ trẻ ở kinh thành không quen, luôn nhớ cha mẹ, để khiến Hạo vương và Vương phi thêm lo lắng.

Cố Trường Bình thoải mái viết xong, giao thư cho Chu Minh Sơ.

Chu Minh Sơ xem đi xem lại mấy lần, cười hí hửng: “Tiên sinh vất vả rồi, ta sẽ lập tức phái người mang đến Bắc phủ.”

“Ta tiễn Hầu gia một đoạn.”

“Không cần, không cần, hai đứa nhỏ nhờ tiên sinh chăm sóc rồi.”

“Nên làm thôi.”

Cố Trường Bình tiễn ra đến cổng hông, đợi người đi xa mới quay lại thư phòng.

Suy nghĩ một lúc, hắn lại cầm bút viết thêm một bức thư, niêm phong xong thì bảo Cố Dịch mau đưa đến tay Hạo vương trước khi Chu Minh Sơ tới.

*

Trung thu, đến đúng như hẹn.

Cũng thật hợp cảnh, từ sáng sớm trời thu trong trẻo, cao vút, không gợn một bóng mây.

Vì được nghỉ, Tĩnh Bảo dậy muộn hơn mọi ngày. Rửa mặt xong ra tiền viện, từ xa đã thấy Lục Hoài Kỳ khoanh tay đứng chờ trên lối đá xanh.

“Lục biểu ca, huynh về từ khi nào vậy?”

Nàng vội vàng bước nhanh tới.

Người này vì tránh chuyện hôn sự trong nhà mà nhận việc đi xa, tính ra đã hơn một tháng không gặp rồi.

“Ngươi còn cười nổi à?”

Lục Hoài Kỳ hừ một tiếng: “Cố Trường Bình đã đính hôn với công chúa rồi.”

Mới vừa về đã vội vàng bất bình thay nàng.

Tĩnh Bảo thấy lòng ấm áp, mắt cười híp lại, hỏi ngược lại: “Không tốt sao? Nếu thật sự không ai muốn ta nữa thì chúng ta sống với nhau đi.”

“Ngươi…”

“Trung thu sao lại nổi nóng.” Tĩnh Bảo kéo tay áo y, làm bộ ngoan ngoãn mềm mỏng: “Ngươi về từ bao giờ? Tối nay ăn cơm đoàn viên ở đâu? Hay cứ ở đây đón lễ luôn đi? Nhà có cua to lắm, quà từ miền Nam gửi tới, béo ngậy đó!”

Lửa giận trong Lục Hoài Kỳ như quả bóng bị chọc xẹp, mắt thường cũng thấy được nó đang xì hơi.

Tĩnh Bảo buông tay, làm động tác mời vào.

“Tối nay ở chợ Tây còn có đố đèn, Trung thu mà không đoán đèn thì chưa tính là đón lễ. Đi cùng nhau nhé?”

Trước Tiếp