Sáng hôm sau vừa tỉnh, ta nghe tiếng phụ thân ngoài cửa.
Không rõ nói gì, chỉ biết lại bị chàng đuổi xuống núi.
Hai người ấy hễ gặp liền cãi, chẳng biết đến bao giờ mới sửa được.
Ta lắc đầu cười, bò dậy.
Tạ Lâm An từ khi theo ta ở trên núi thì không đi triều, chỉ thỉnh thoảng xử lý vài việc.
Hôm ấy chàng bận, ta bèn đào hai vò rượu phụ thân giấu dưới gốc hoè phía sau núi, nói là để dành cho con gái sau này.
Chẳng phải chính là để ta uống sao.
Đợi chàng xong việc, ta cũng khéo léo đuổi lão lang trung đi.
“Đẹp không?”
Ta xoay một vòng trước mặt chàng, khoe y phục và son phấn.
Chàng cong mắt, cười ôn nhu đón ta:
“Đẹp.”
Ta cười ngốc trong lòng chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng điểm mũi ta:
“Uống rượu rồi à?”
Ta gật đầu, kéo tay chàng:
“Tạ Lâm An, chúng ta uống một chén giao bôi nhé?”
Biết sớm muộn cũng c.h.ế.t, đáng lẽ một năm trước ta nên cùng chàng thành thân rồi.
Chàng khẽ run tay, nhìn chén rượu ta đưa tới lại không nhận.
“Chàng còn giận ta khi trước không chịu thành thân sao?”
Chàng lắc đầu.
Ta ngồi bên, một hơi uống cạn.
“Tạ Lâm An, chàng còn nhớ ta biết xem mệnh không? Ta biết chàng sau này sẽ thành đại quan, cứu giúp bách tính. Lũ lụt ở Lâm Châu, hạn hán ở Nguyệt Lăng, đều phải nhờ chàng.”