Sổ Tay Công Lược Vạn Người Mê
Chương 104: Công lược đại thần võng du (32)
Trước
Chọn chương
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Tiếp
Edit: Tiểu Hy Hy Beta: Kỳ Vân Mộng Nhã chỉ cảm thấy nội tâm vô cùng muốn mắng người. Cô… Cô chính là nhân yêu trong miệng bọn họ! Bây giờ còn giải thích cho ba người này nghe được không nhỉ? Tuy rằng bọn họ không biết tình hình thực tế, nhưng vẫn một lòng hướng về phía cô. Chỉ là, không biết có yên tâm được không nữa. Đang lúc Mộng Nhã định mở miệng nói gì đó, giọng nói lành lạnh của Trần Mặc bỗng nhiên vang lên. “Mộng Nhã.” “Hả?” Trần Mặc đang đứng trước bàn, một tay bỏ vào trong túi quần. Cả người chỉ hiện lên một chữ đẹp. Trong mắt Mộng Nhã chợt nổi lên những ánh hồng. Thật không hổ là người đàn ông mình coi trọng, đã thấy đẹp trai cỡ nào chưa! “Lại đây.” Trần Mặc mỉm cười nói ra hai chữ. Nếu đổi lại là người khác nói ra câu mang tính mệnh lệnh này, Mộng Nhã khẳng định sẽ nghĩ “người này là cái thá gì.” Nhưng đổi thành Trần Mặc thì lại khác. Mộng Nhã nhẹ nhàng đứng lên, sau đó đi đến bên người Trần Mặc. “Sao thế?” Trần Mặc dùng ngón tay lau nhẹ trên khóe môi cô. Mộng Nhã đang muốn né tránh, cho rằng Trần Mặc muốn làm chuyện gì rất xấu hổ. Nhưng hơi liếc mắt lại nhìn thấy trên đầu ngón tay của hắn dính một ít kem. Thì ra lúc mình ăn bánh kem không cẩn thận dính lên khóe miệng! “Không cẩn thận dính phải.” Trần Mặc cười nhẹ một tiếng: “Ừm, anh biết.” Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Mộng Nhã và mấy người bạn cùng phòng, đưa miếng kem nhỏ này vào miệng! (Dân: A, đồ ở bẩn!) Mặt Mộng Nhã bỗng chốc đỏ rực lên. Cô nhỏ giọng nói: “Anh… Em còn tưởng anh có thói ở sạch.” Trần Mặc nói: “Ừ.” Mộng Nhã ngẩng đầu hỏi: “Vậy, vậy tại sao anh… còn ăn?” Trần Mặc hỏi lại: “Em có thấy anh ghét bỏ em bao giờ chưa?” ** Mộng Nhã nói không nên lời. Có điều trong lòng cô lại vô cùng hưởng thụ! Đang chuẩn bị ngồi xuống tiếp tục ăn, không ngờ vừa quay đầu đã thấy ba người bạn ở bên cạnh đã sớm bị hóa đá. Tựa như chỉ cần đụng một cái thì sẽ lăn đùng xuống đất luôn. “Không được, thanh máu của mình về không rồi!” “Trở về hồi máu!” “Đây quả thực là sát thương lớn nhất đối với cẩu độc thân mà!” Còn không đợi Mộng Nhã phản ứng lại, ba người họ đã hấp tấp chạy đi. Mộng Nhã: “…” Mộng Nhã giận dữ trừng mắt nhìn Trần Mặc: “Đều tại anh.” Trần Mặc không đáp, chỉ ngồi xuống bên người Mộng Nhã. “Em giận sao?” Mộng Nhã kỳ quái: “Sao em lại phải giận?” Đám bạn cùng phòng thừa lúc Trần Mặc không có mặt ở đây nói xấu Trần Mặc, cô muốn giận cũng phải giận bọn họ mới đúng. Không phải giận Trần Mặc đâu! Dù sao thì nói những thứ chưa trải qua kiểm chứng này với cô, không phải là cố tình ly gián tình cảm của cô với Trần Mặc thì là gì? Nếu không phải bản thân cô biết rõ tâm ý của Trần Mặc đối với cô, với tính tình này của cô thì chắc chắn sẽ đi cãi nhau với Trần Mặc! ** Trần Mặc hơi cẩn thận nói: “Vừa rồi anh có nghe, bọn họ nói sáng nay anh vì một nhân yêu mà đồ sát cả bang phái.” Mộng Nhã duỗi tay sờ trán Trần Mặc, làm vẻ mặt như ý muốn nói “anh có phải bị sốt rồi không.” “Sáng nay không phải anh báo thù giúp em ư! Tuy rằng em không vui vì bị nói là nhân yêu, nhưng có điều chúng ta không quản được miệng của người khác, họ thích nói thì để họ nói.” Trong giọng nói của Trần Mặc xen lẫn chút vui vẻ: “Em biết?” Mộng Nhã nói: “Kênh thế giới phát livestream, em có thể không biết sao?” Trần Mặc không giải thích mà chỉ ôm Mộng Nhã vào lòng. Ôm chặt lại. Thật chặt. “A Nhã, anh thích em nhất.” Mộng Nhã không đẩy Trần Mặc ra, khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập “thình thịch” của Trần Mặc. Người này vừa rồi nhất định rất hồi hộp. Hắn sợ mình giận. Giọng điệu của Mộng Nhã lập tức mềm xuống: “Em cũng thích anh nhất.”
Trước
Chọn chương
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Tiếp