c*̃ng chỉ có con người khổng lồ đá bị anh Diệu xử đẹp kia là ngon lành cành đào mà thôi.
"c*̃ng không biết con tinh thú sa mạc mà chị em Diệt Phượng muốn thảo phạt kia mạnh cỡ nào nữa? Họ thảo phạt được chưa nhỉ?" Nghĩ tới "tinh thú mạnh" thì Hứa Kỳ Tịch lại nhớ tới con tinh thú mà bác sĩ Diệt Hoàng từng nhắc tới/
Trong lúc hắn vừa suy nghĩ, vừa sửa sang lại kiếm thuật thì ánh dao c*̉a Thẩm Họa Mi trong bếp đột nhiên dừng lại. Cô đã xử lý cái chân tinh thú kia xong rồi.
Không có ánh dao c*̉a Thẩm Họa Mi giúp đỡ, mạch tư duy kiếm thuật c*̉a Hứa Kỳ Tịch c*̃ng lập tức tịt ngòi, lý giải về kiếm thuật c*̃ng tụt dốc không phanh.
"Aiz!" Cảm giác này cứ như đang chơi game ngon lành thì mạng 5G bị rớt thành 2G vậy.
Chiếc đũa trong tay Hứa Kỳ Tịch dừng lại. Qủa nhiên, trong lá thư mà hắn để lại cho bản thân nói không sai, hắn thật sự không thể thiếu Họa Mi được. Cho dù bây giờ hắn đã thành người thức tỉnh thì vẫn cần Họa Mi đỡ đần mọi mặt.
Xem ra sau này mỗi lần Họa Mi nấu cơm thì hắn phải ở bên cạnh theo dõi mới được, không thể bỏ lỡ cơ hội lĩnh ngộ kiếm thuật với đường truyền tốc độ cao được.
Sau khi ánh dao trong bếp dừng lại, trình tự tiếp theo Hứa Kỳ Tịch có xem c*̃ng không hiểu... nói chung là chỉ thấy bóng dáng Họa Mi di chuyển liên tục, hai tay vận chuyển cực nhanh, hệt như một cỗ máy nấu ăn không có linh hồn.
Mấy trình tự nấu ăn này không giúp ích gì cho việc tu luyện c*̉a Hứa Kỳ Tịch, nhưng được cái đẹp mắt.
"Tốt lắm, tuy là chuẩn bị không được đầy đủ lắm, nhưng tổng thể c*̃ng xem như thành công... Lần sau em sẽ chuẩn bị nhiều nguyên liệu hơn, bảo đảm sẽ nấu ngon hơn nữa." giọng nói c*̉a Thẩm Họa Mi bất ngờ vang lên bên tai c*̉a Hứa Kỳ Tịch.
Hứa Kỳ Tịch vừa mở mắt ra đã thấy trên bàn có thêm bốn món ăn và một bát canh, ngay cả cơm c*̃ng đã xới ra bát sẵn cho hắn.
"Ừ... cái này khá trù tượng... c*̃ng giống với kiếm ý và đao ý vậy. Nhưng không phải dùng để tấn công mà là để nấu ăn. Đối với cánh đầu bếp bọn em thì có được trù tâm chính là đầu bếp có linh hồn thật sự. Em cảm giác mình sắp sửa chạm tới cảnh giới này rồi." Họa Mi nhẹ giọng giải thích: "Anh cố gắng thêm chút nữa, dùng tâm nếm thử, tiếp tục để em thể nghiệm cảm giác vừa rồi."
"Được." Hứa Kỳ Tịch gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Loại năng lực này bàn tay sáng lên là có thể c*̀ng anh thể nghiệm cảm giác đó là khả năng riêng c*̉a em, hay là năng lực c*̉a Họa Mi?"
"c*̉a Họa Mi." Họa Mi trước mặt chớp mắt nói: "Đây c*̃ng là nguyên nhân em xuất hiện, em cần mượn năng lực này c*̉a cô ấy để tự mình thể nghiệm từng cảm giác c*̉a thực khách khi dùng mỹ thực. Anh c*̃ng cảm thấy năng lực này rất đỉnh đúng không?"
Cô c*̃ng chẳng lấy làm kinh ngạc khi Hứa Kỳ Tịch có thể đoán ra chuyện cô không phải Họa Mi. Dù sao thì từ đầu chí cuối cô c*̃ng không định giấu, bị nhìn ra được c*̃ng là chuyện thường.
"Đúng là rất đỉnh." Hứa Kỳ Tịch gật đầu.
Hắn phải nghĩ cách khiến cho bản thể Họa Mi c*̃ng sớm ngày nắm vững năng lực này mới được... Năng lực này đúng là diệu dụng vô c*̀ng. Có thể gia tăng cảm tình giữa vợ chồng họ, khiến họ hòa thuận hạnh phúc hơn.
"Thử tiếp đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa. Hơn nữa năng lượng trong thức ăn c*̃ng sẽ nhanh chóng biến mất, phí lắm." Họa Mi lại dặn dò.