Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Hắt xì - -
Giang Thời hắt xì một cái vang dội.
Mấy ngày gần đây y cứ ho liên tục, uống thuốc cũng không đỡ. Vừa bị bệnh, cả người ủ rũ, lên cân rồi lại sụt mất mấy cân.
Nhưng bản thân y lại không có cảm giác gì, nên làm gì thì làm nấy. Thời gian trước vì quay phim y đã cai cả game, nghỉ hai ngày này lại có hoạt động mới, lập tức chơi có hơi nghiện.
Hai ngày nay không biết Trình Dã bận gì, cũng không mấy khi ở nhà, Giang Thời ngủ một giấc đến giữa trưa, lúc tỉnh dậy dì giúp việc vừa hay nấu cơm xong.
Dì giúp việc không mấy khi đến nhà, chỉ khi nào Trình Dã bận đến mức không có thời gian nấu cơm bà mới đến. Vừa nhìn thấy dì giúp việc, Giang Thời liền biết Trình Dã chắc chắn không có ở nhà.
Y ngồi xuống, thuận miệng hỏi một câu:"Trình Dã đâu rồi?"
Vì y bị cảm, nên dì giúp việc đều làm những món thanh đạm. Bà bưng món cuối cùng lên bàn, đưa tay lau vào tạp dề:"Sáng sớm đã ra ngoài rồi, cậu ấy còn dặn tôi, nếu đến giờ cậu không dậy thì đi gõ cửa gọi cậu, không ngờ cậu Giang dậy đúng lúc thật.”
Giang Thời tưởng hắn đi làm, một mình ăn xong bữa cơm không có vị gì.
Lưu Hòa Bình gửi tin nhắn cho y.
[Bé con à, là do sức khỏe cậu không tốt nên mới bị cảm đấy, nghĩ lại anh cậu năm đó, âm mười mấy độ còn đi bơi mùa đông, thể chất đó phải gọi là đỉnh của chóp. Trước đây không phải tôi đã đăng ký cho cậu một lớp gym sao, vừa hay thời gian này được nghỉ, cậu đi tập luyện đi.]
Giang Thời đọc xong tự động bỏ qua tin nhắn của hắn, nhưng chưa đầy hai phút sau, điện thoại của Trình Dã đã gọi đến.
Dì giúp việc đang rửa bát, Giang Thời nằm ườn trên sofa.
Trình Dã hỏi y: "Ăn cơm xong chưa?"
"Vừa ăn xong."
Đối phương như thể đã lắp mắt trên người y:"Dậy vận động đi, đừng nằm nữa."
Giang Thời không thèm động đậy: "Đang đi dạo đây."
Trình Dã: "..."
Hắn nói: " Tôi đang trên đường về, tôi sẽ kiểm tra số bước chân trên điện thoại của anh, nếu dưới hai nghìn bước anh đoán xem sẽ thế nào?”
Có thể thế nào được? Trình Dã còn có thể ăn thịt y chắc?
Giang Thời nằm ườn một phút, cuối cùng vẫn phải cầm điện thoại bò dậy.
Dì giúp việc từ trong bếp thò đầu ra:"Cậu Giang, có phải lên lầu nghỉ ngơi không?"
Giang Thời lắc lắc điện thoại;"Không, cháu đi dạo một chút."
Bên ngoài gió lạnh, y không muốn ra ngoài chịu tội bèn đi vòng quanh phòng khách dưới lầu, đi đi lại lại rồi lên nhà kính trồng hoa trên sân thượng tầng hai.
Hoa là do Trình Dã trồng, toàn là những cây con không biết Trình Dã lượm từ đâu về, đều là những loại phổ biến, mọc ven đường cũng không ai thèm nhìn, chen chúc cùng một đống cây cối, sống như cỏ dại.
Chăm sóc chúng không tốn nhiều công sức, chỉ cần chút nắng, chút nước là đã um tùm xum xuê.
Chiều gió ngừng, mưa rơi xuống, kính trên mái nhà kính bị đập vào kêu lách tách.
Trình Dã dẫm lên những hạt mưa trở về nhà.
Trên vai hắn vương những giọt mưa ẩm ướt, mang theo cái lạnh của cuối đông, mùi vị lạnh lẽo vừa tiếp xúc với nhiệt độ trong nhà đã tan biến sạch sẽ.
Dì giúp việc dọn dẹp xong đang chuẩn bị ra về, thấy hắn liền chào một tiếng:" Cậu Trình."
Trình Dã quét mắt một vòng trong phòng khách: "Giang Thời đâu?"
"Cậu Giang đi dạo mấy vòng trong phòng khách, sau đó lên lầu rồi."
Hắn cởi cúc áo trên cổ tay:"Dì về đi, tối không cần đến đâu."
Ngoài cửa vang lên tiếng dì giúp việc đóng cửa lúc ra về, Trình Dã lên lầu.
Không tìm thấy người trong phòng ngủ, hắn quay người đi đến nhà kính.
Mưa rơi càng lúc càng lớn, trên kính toàn là nước, bên ngoài mờ mịt một mảnh, ranh giới giữa núi và núi nhòa đi thành một bức tranh thủy mặc loang lổ.
Chàng thanh niên ngồi xổm trong nhà kính, bộ đồ ngủ rộng thùng thình khoác trên thân hình có chút gầy gò của y, xương bả vai nhô ra, vai hơi nhún lên, hai tay ôm chân, cong người lại, lồng ngực áp vào đầu gối, gập mình lại.
Mái tóc dài trượt xuống từ thái dương, hàng mi im lặng cụp xuống, nốt ruồi trên chóp mũi phản chiếu ánh sáng, tựa như ngọn nến đang nhảy múa.
Trong không khí, hơi ẩm của mưa hòa quyện với hương hoa bay vào mũi Trình Dã, hắn đưa tay kéo chiếc cà vạt được thắt ngay ngắn trên cổ.
Thân hình cao lớn bao phủ sau lưng Giang Thời, sau đó là giọng nói trầm thấp:"Đang xem gì vậy?"
Giang Thời giật mình, ngẩng đầu lên mới phát hiện là Trình Dã đã về.
Y nhúc nhích đôi chân hơi tê: "Đang xem kiến dọn nhà.”
Trong khu vườn nhỏ, có một hệ sinh thái của riêng nó.
Trình Dã kéo y từ dưới đất lên, lòng bàn tay cách lớp đồ ngủ áp vào eo, không đứng đắn mà véo một cái, không véo được chút thịt nào, mày nhíu lại.
Giang Thời tựa vào lòng hắn, không ngửi thấy mùi khô ráo thường ngày, mà là một mùi nước hoa.
Y quay đầu lại mới phát hiện Trình Dã mặc một bộ vest chỉnh tề, lớp vải vừa vặn với cơ thể càng tôn lên vẻ anh tuấn cao ráo của hắn, mấy năm lắng đọng, khí chất nhà quê trên người hắn đã sớm không còn, chiều cao gần một mét chín khiến hắn khi nhìn người khác đều phải cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy, mang theo chút lạnh lùng và uy nghiêm của kẻ bề trên.
Kẻ bề trên rất không đứng đắn mà véo mông Giang Thời một cái:"Điện thoại đâu, để tôi xem có đủ hai nghìn bước không."
Giang Thời đã ngồi xem kiến dọn nhà nửa ngày trời: "...”
Trình Dã cúi người nhặt chiếc điện thoại bị y ném sang một bên, số bước chân trên đó đừng nói là hai nghìn, ngay cả một nghìn cũng còn thiếu chút nữa.
"Lười biếng rồi."
Giang Thời mở miệng định cãi, nhưng Trình Dã căn bản không nghe, ôm lấy y đi vào phòng ngủ bên cạnh.
Ngoài cửa sổ mưa giăng mờ mịt, cành cây ô cửu vươn mình trong không trung, những quả treo trên cành như những vì sao trên trời, đung đưa theo mưa gió, im lặng nhìn vào trong nhà.
Mông Giang Thời vừa chạm vào giường đã có linh cảm không lành, y lùi về phía sau, dùng gối làm lá chắn che trước người: "Cậu làm gì vậy, ban ngày ban mặt."
Trình Dã đứng ở đầu giường, nhìn áo y hé mở một nửa, để lộ ra một khoảng ngực.
Hắn nói: "Qua đây, cho anh xem một thứ hay."
Thứ Trình Dã cho thì có thể là thứ hay ho gì chứ?
Lần này lại thật sự là thứ hay ho. Trong video, giọng điệu của người đàn ông thờ ơ, nhưng lại khiến hai diễn viên trẻ tuổi hết lần này đến lần khác phải xuống nước, quần áo và tóc tai dính vào người, môi tím tái đến mức son môi cũng không che được, trùng hợp một cách kỳ lạ với dáng vẻ của y ngày hôm đó ngâm mình trong bồn tắm.
Giang Thời ngẩn ra một lúc lâu mới hoàn hồn, lúc mở miệng lại giọng đã khàn đi:"Sao cậu lại..."
Quần áo ướt, thế nào cũng sẽ lộ ra vài đường cong cơ thể, Trình Dã tắt điện thoại, xem một lần đã không muốn cho Giang Thời xem nữa.
"So với việc tôi giải thích cho anh, Giang Thời, anh không cảm thấy mình nên nói gì đó với tôi sao?"
Đây là đến để hỏi tội rồi.
Giang Thời co chân lại: "Tôi giải thích với cậu cái gì, có gì đáng để giải thích đâu? Với lại, một chút chuyện nhỏ cũng phải nói với cậu à?"
"Một chút chuyện nhỏ?" Trình Dã nói: “Anh bị bệnh tôi chăm sóc anh không rời, đã mấy ngày liền không đi làm, công ty tồn đọng mấy dự án lớn, vậy anh nói tổn thất gây ra tính thế nào?”
Nói như vậy, Giang Thời lập tức không vui, ném chiếc gối trong tay vào người hắn.
"Cậu có ý gì Trình Dã? Ý là tôi cản đường cậu kiếm tiền chứ gì? Tôi có bắt cậu chăm sóc không? Cậu giỏi kiếm tiền như vậy thì đừng về nữa, ra ngoài mà kiếm tiền của cậu đi."
Trình Dã đưa tay đỡ lấy chiếc gối, trên mặt không có biểu cảm gì: "Tôi nói với anh chuyện tình cảm, anh lại nói với tôi chuyện thực tế, tôi nói với anh chuyện thực tế, anh lại nói với tôi chuyện tình cảm. Giang Thời, anh tính toán như vậy à?"
Cảm xúc dâng trào, Giang Thời không nhịn được ho mấy tiếng, tóc tai rối bời trên mặt, đen tương phản với trắng, sắc môi nhợt nhạt.
Y cảm thấy rất tủi thân:"Tôi đã thế này rồi, cậu còn đối xử với tôi như vậy, Trình Dã cậu có tim không?"
Trình Dã cúi người, đưa tay véo cằm y ngắm nghía: "Đúng là đáng thương thật, nhưng anh như vậy thì liên quan gì đến tôi? Là do tôi gây ra à?”
Đây là lần đầu tiên Giang Thời bị hắn đối xử như vậy, đôi mắt đó trông lạnh lùng, ngay cả bàn tay đang véo mặt y cũng mất đi hơi ấm.
"Trình Dã cậu..."
Bàn tay buông thõng bên hông của Trình Dã nắm chặt đến mức xương cốt bị ép phát ra tiếng, nhưng trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì: "Thiếu gia chỉ biết bắt nạt người nhà? Ở bên ngoài bị bắt nạt thì nín nhịn, về nhà lại trút giận lên tôi, trông tôi rất giống bao cát của anh à?"
Giang Thời run lên, đối diện với ánh mắt của hắn, đột nhiên không biết phải nói gì:"Tôi không phải..."
"Không phải cái gì? Không phải bị bắt nạt? Hay là không phải trút giận lên tôi?"
Giang Thời tát một cái vào tay đang véo mặt mình, quay đầu đi không nói gì.
Trình Dã vung tay, rõ ràng không dùng sức, nhưng cằm trắng nõn của thanh niên vẫn in hai dấu tay.
Hắn miết miết đầu ngón tay: "Nói đi, Giang Thời."
Một chữ Giang Thời cũng không nói, cúi đầu, chỉ để lại cho Trình Dã một cái gáy quật cường.
Được…
Trình Dã kéo cà vạt trên cổ rồi giật hẳn ra. Hắn đè lên giường, vặn hai tay Giang Thời ra sau lưng, chiếc cà vạt chất liệu cao cấp trói trên cổ tay trắng nõn, ma sát, cổ tay ửng lên một lớp hồng nhạt.
Giang Thời cuối cùng cũng chịu nhìn hắn, y động đậy tay, cà vạt trói không chặt, nhưng hoàn toàn không giãy ra được.
"Cậu làm gì vậy?"
Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề quỳ sau lưng y, mông trắng như tuyết áp vào lớp vải phẳng phiu, y bị lạnh đến co người lại.
Quần bị cởi ra còn chưa đủ, Trình Dã đưa hai ngón tay thon dài ra cởi cúc áo ngủ của Giang Thời, áo trượt xuống vắt trên khuỷu tay bị trói của y, phong cảnh nửa ẩn nửa hiện.
"Thiếu gia..." Giọng Trình Dã nhàn nhạt:"Tôi giúp anh trút giận, thế nào cũng phải nhận chút thù lao chứ?"
Giọng điệu và biểu cảm của hắn đều rất lạnh lùng, hoàn toàn khác với lúc bình thường ở trước mặt Giang Thời, Giang Thời vừa cảm thấy tủi thân, vừa sợ hãi.
"Ai cần cậu giúp, cậu cút đi cho tôi Trình Dã!”
Rất nhanh y đã không nói nên lời nữa.
Ngoài cửa sổ, cây ô cửu vẫn im lặng, những quả treo trên cành khẽ đung đưa theo mưa, lộ ra màu trắng trong màn trời u ám, tựa như hoa mai đang nở.
Cả người Giang Thời áp vào cửa sổ, tay bị trói, nửa lồng ngực đè lên kính. Phía trước là tấm kính lạnh lẽo, phía sau là Trình Dã ăn mặc chỉnh tề, chỉ có bên trong khuấy đảo y đến ngập lụt.
Ngay cả một chiếc cúc áo Trình Dã cũng không cởi, vẻ mặt bình tĩnh tự chủ, so với hắn, cả người Giang Thời trông vô cùng thảm hại.
Thiếu gia cao quý nhắm mắt không chịu nhìn về phía sau, răng cắn chặt môi, ngay cả một tiếng động cũng không chịu phát ra.
Trình Dã liền đưa tay bật đèn.
Bên ngoài ánh sáng u ám, ánh đèn phản quang chiếu rọi khuôn mặt Giang Thời.
Trình Dã đưa ngón tay cạy môi y ép y phát ra âm thanh: "Rên đi, tôi nghe."
Giọt lệ vương trên đuôi mắt Giang Thời cuối cùng cũng rơi xuống, giọng nói đứt quãng:"Trình Dã... tôi ghét cậu..."
Trình Dã không nói gì, chỉ một mực làm y.
Cả người Giang Thời áp vào kính, chỉ cần hơi ngẩng mắt lên là có thể thấy Trình Dã ăn mặc chỉnh tề đứng sau lưng.
Người đàn ông cao cao tại thượng, trên mặt không mang bất kỳ cảm xúc nào, lúc nhìn y cũng chỉ thản nhiên cụp mắt xuống.
Giang Thời không chịu nổi ánh mắt này của hắn, giãy giụa càng dữ dội hơn: "Cậu cút đi, tôi không thèm ở bên cậu nữa, cậu dựa vào đâu mà đối xử với tôi như vậy, cậu chính là một tên khốn nạn!"
Trình Dã đưa tay bịt miệng y: "Ở trước mặt tôi thì la hét ghê lắm, người khác bắt nạt sao không thấy anh nói một tiếng? Về nhà ngay cả mách lẻo cũng không biết, chịu thiệt thòi thì nuốt vào bụng, thiếu gia đúng là độ lượng."
Giang Thời tức đến mức mở miệng cắn vào tay hắn.
Trình Dã không động, giữa hai hàng lông mày hiện lên một sự u ám: "Thế này đã không chịu nổi? Lúc bị đè trong bồn tắm sao không thấy anh không chịu nổi? Hay là anh chỉ biết bắt nạt người nhà?”
Lực cắn trên tay ngày càng mạnh, dần dần đã thấy máu.
Hai người gồng mình, ai cũng không chịu nhượng bộ.
Mùi gỉ sắt lan trong miệng Giang Thời, nỗi tủi thân tích tụ mấy ngày nay cuối cùng cũng bùng nổ, cắn tay Trình Dã nức nở.
Sau lưng truyền đến một tiếng thở dài rất nhẹ, Trình Dã cuối cùng vẫn phải cúi người xuống. Hắn rút tay ra khỏi miệng Giang Thời, cẩn thận lau đi vết máu dính trên khóe miệng y.
"Anh mà dùng cái sức đối phó với tôi để đối phó với người ngoài thì tốt rồi."
Cà vạt không biết đã được cởi ra từ lúc nào, Giang Thời đưa tay ra đẩy Trình Dã:"Là tôi không nói với cậu, cậu có cần phải đối xử với tôi như vậy không? Trình Dã cậu chính là cố ý, cố ý đối xử với tôi như vậy..."
Trình Dã nhíu mày:"Ừm, tôi cố ý."
"Không để anh đau một lần, lần sau bị bắt nạt còn dám ngậm miệng không lên tiếng."
Giang Thời đưa chân ra đá hắn;"Nói thì làm được gì, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, mỗi ngày cậu bận như vậy, hà cớ gì phải nói những chuyện không vui này để làm cậu phiền lòng."
Trình Dã đưa tay nắm lấy mắt cá chân y, vết răng trên hổ khẩu của hắn vẫn còn rỉ máu, làm cho chỗ tiếp xúc dính nhớp.
"Chuyện của anh từ khi nào là chuyện nhỏ rồi? Giang Thời, anh nói những lời này là để chọc tức tôi đúng không?"
Giang Thời cắn môi không nói.
Trình Dã liền nắm lấy cổ y bắt y ngẩng đầu đối diện với hắn.
"Đây không phải là nhà họ Tống, chưa bao giờ có ai yêu cầu anh phải ngoan ngoãn và nghe lời. Thiếu gia, tôi vất vả kiếm tiền không phải để anh đỡ phải lo lắng cho tôi, anh cảm thấy không có chỗ dựa, vậy thì tôi sẽ làm chỗ dựa cho anh, anh cảm thấy không có tự tin, vậy thì tôi chính là sự tự tin của anh."
"Tôi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh anh, tôi hy vọng anh có thể tự bảo vệ mình, tệ nhất thì cũng phải học cách quay về mách lẻo với tôi."
Chứ không phải im lặng nuốt mọi chuyện vào bụng.
Hắn phát hiện ra thì có thể trả thù, nhưng tổn thương đã gây ra rồi, trả thù nữa thì có ích gì?
Người mà hắn nâng niu trên đầu quả tim, ngay cả một lời nặng cũng không nỡ nói, dựa vào đâu mà để người khác bắt nạt?
"Giang Thời..."
Trình Dã nhìn y, không phải là khẩn cầu, cũng không phải là thương lượng, mà là thông báo.
"Đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng.”