Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chương 93
Lưu Hòa Bình cảm thấy trời sập rồi, hắn chỉ muốn giật lấy vô lăng của tài xế để lao đến chỗ Giang Thời:"Này, sao cậu không nói với tôi?"
Đầu óc Giang Thời có hơi choáng váng, y mím đôi môi khô khốc, suy nghĩ chậm hơn bình thường một chút.
"Trước đây định nói, nhưng mãi không tìm được cơ hội, sau đó thì quên mất."
Cái này cũng có thể quên…
Lưu Hòa Bình lại hỏi: "Vậy đối phương là ai?"
Với thái độ đi làm này của Giang Thời, chắc không phải người trong giới.
Giang Thời thành thật nói: "Người cùng thôn với tôi, cậu ấy cũng giống tôi, đều là sinh viên năm tư."
Cùng thôn…
Lưu Hòa Bình khô khan nói: "Không phải nhà cậu rất giàu sao?"
Giang Thời "hả?" một tiếng:"Không có đâu, mẹ tôi làm ruộng mà."
Lưu Hòa Bình thầm nghĩ, bộ quần áo trên người cậu không giống như làm ruộng có thể mua nổi. Còn chưa kịp hỏi thêm gì, Giang Thời đã giải thích cho hắn chuyện mình và Tống Kiến An bị bế nhầm.
Nói nửa ngày, hoá ra là một cựu thiếu gia.
Lưu Hòa Bình đương nhiên quy kết chuyện ăn mặc của Giang Thời cho gia đình trước đây, có một số chuyện không tiện nói trong điện thoại, nên hắn nói: "Cậu ở khách sạn đợi tôi, tôi đến nói chuyện trực tiếp với cậu."
Giang Thời liếc nhìn thời gian: "Nhưng tôi còn phải đi ăn cơm."
Lưu Hòa Bình cảnh giác hỏi:"Với ai? Không phải là cậu bạn trai cùng thôn của cậu đấy chứ?"
Giang Thời lại "ừm" một tiếng.
Lưu Hòa Bình: "..."
Hắn bất giác có cảm giác như bắp cải nhà mình bị heo ủi:"Có phiền nếu tôi ăn cùng các cậu không? Tôi vẫn chưa gặp bạn trai cậu, làm quen một chút."
Giang Thời quên mất Lưu Hòa Bình rốt cuộc đã gặp Trình Dã hay chưa, nghĩ rằng ăn một bữa cơm cũng không sao, nên đã đồng ý.
Người sắp đến nơi, Giang Thời không chơi điện thoại nữa, cổ họng y khô khốc, chạy đi rót một ly nước lạnh uống ừng ực, lập tức cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Người đến trước là Lưu Hòa Bình, hắn biết Giang Thời ở đâu, trực tiếp lên lầu gõ cửa phòng.
Cửa của Giang Thời mới mở hé một khe, Lưu Hòa Bình đã chen vào như bắt gian:"Bạn trai cậu đâu?”
Hắn nhìn quanh phòng một vòng, không thấy bóng dáng người đàn ông lạ nào.
Giang Thời nghiêng người đứng ở cửa, bất đắc dĩ nói: "Vẫn còn đang trên đường đến."
"Con à..." Lưu Hòa Bình kéo y nói với giọng thấm thía: "Chuyện xu hướng tính dục tôi không quản được, trong giới đồng tính cũng khá nhiều, nhưng cậu yêu ai không yêu, sao lại yêu một chàng trai nhà quê?"
Giang Thời nhìn hắn: "Này anh Lưu, sao anh lại coi thường người nhà quê?"
Một ngụm máu già Lưu Hòa Bình mắc kẹt trong cổ họng, hắn hoãn lại vài giây:"Không phải là coi thường, mà là sợ cậu bị lừa."
Hắn kéo Giang Thời ngồi xuống:"Vậy cậu nói cho tôi nghe, hai người đến với nhau như thế nào?"
Giang Thời nói ngắn gọn: "Tôi về nhà mẹ ruột, cậu ấy vừa gặp đã yêu tôi, theo đuổi dai dẳng, sau đó chúng tôi ở bên nhau."
Lưu Hòa Bình: "..."
Hay, hay lắm.
Hắn đang chuẩn bị mài dao xoèn xoẹt, thì chuông điện thoại của Giang Thời reo lên, nghe điện thoại chưa đầy một phút y đã cúp máy: "Đi thôi, Trình Dã đến rồi."
Lưu Hòa Bình đi cùng y xuống lầu.
Dưới lầu khách sạn, Trình Dã đúng như đã nói, đã mua một chiếc Rolls Royce, cửa sổ xe hạ xuống, để lộ chiếc áo khoác đen cũ kỹ của hắn, thấy Giang Thời đeo khẩu trang bên cạnh còn có một người đàn ông thì ngẩn ra vài giây.
Giang Thời giải thích:"Lưu Hòa Bình, người quản lý của tôi."
Trình Dã chào Lưu Hòa Bình: "Chào anh Lưu, đi ăn cơm cùng không ạ?"
Lưu Hòa Bình nở một nụ cười "hòa bình":"Đúng vậy, lâu như vậy cũng không nghe Giang Thời nhắc đến cậu, hôm nay tình cờ gặp, không phiền nếu có thêm một đôi đũa của tôi chứ?"
Cuộc hẹn hò tốt đẹp biến thành chuyến đi ba người, trong lòng Trình Dã không cần phải nói là phiền đến mức nào, nhưng người là do Giang Thời mang đến, hắn không thể nói gì, chỉ nở một nụ cười thân thiện với Lưu Hoà Bình: "Không phiền, lên xe đi."
Lưu Hòa Bình đầu tiên là bị chiếc xe làm cho kinh ngạc, sau đó mới đánh giá Trình Dã đang lái xe.
Hắn lăn lộn trong giới lâu như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đoán ra giá trị trang phục của Trình Dã, cả người trên dưới cộng lại chắc chưa quá ba trăm tệ, độ thời trang hoàn toàn dựa vào khuôn mặt quá đỗi lạnh lùng kia để hoàn thành.
Đẹp thì đẹp thật, thảo nào Giang Thời kén chọn như vậy lại ở bên cậu ta, chỉ là…
Lưu Hòa Bình sờ cằm, luôn cảm thấy khuôn mặt này đã gặp ở đâu rồi.
Hắn theo Giang Thời cúi người lên xe, kín đáo hỏi: "Xe này được đấy, ai trong hai người mua vậy?"
Trình Dã khởi động xe, trả lời một cách đương nhiên: "Của Giang Thời, trên giấy tờ đều ghi tên anh ấy."
Giang Thời, người cho đến tận hôm nay vẫn lười không đi thi bằng lái xe: "..."
Thôi được…
Y kéo dây an toàn: "Cậu nói là của tôi thì là của tôi vậy."
Dù sao tiền của Trình Dã cũng là tiền của y.
Khoảnh khắc đó, Lưu Hòa Bình cảm thấy mình đã nhìn thấy sự thật của vấn đề. Một đại thiếu gia vừa về quê không có nhiều kinh nghiệm bị một chàng trai nghèo nhà quê để mắt tới, sau đó mặt dày mày dạn, quấn quýt không buông, cuối cùng bám được vào đại gia, thực hiện bước nhảy vọt giai cấp.
Trình Dã ở phía trước hỏi: "Đi quán nào? Quán lần trước chúng ta đi à?"
"Không đi." Giang Thời nói: "Quán đó dở chết đi được, gần đây tôi lướt mạng thấy một quán, cách đây không xa, chúng ta đến đó đi."
Quán lẩu lần trước Trình Dã đưa y đi, vừa đắt vừa dở.
Quán mà Giang Thời nói nằm trong một con hẻm, trong một khu dân cư rất cũ.
Chiếc Rolls Royce màu đen đỗ bên lề đường gập ghềnh, trông vô cùng lạc lõng. Trình Dã liếc nhìn môi trường bên ngoài, có chút lộn xộn, vệ sinh cũng không ổn lắm, mày hắn từ từ nhíu lại.
Giang Thời vẫn còn đang xem bản đồ ở phía sau: "Cứ đi vào con hẻm này, nhưng bên trong xe không vào được, cậu tìm chỗ nào ven đường đỗ là được."
Tài xế Trình không vui lắm: "Bên trong trông không sạch sẽ, hay là chúng ta đổi quán khác?"
"Cậu không hiểu đâu, đồ ăn ở những nơi như thế này mới ngon. Hơn nữa ba chúng ta ăn xong mới có hơn một trăm tệ, rẻ biết bao."
Trình Dã không thể lay chuyển được y, chỉ có thể tìm chỗ đỗ xe.
Trời tối sầm, chưa đến sáu giờ trời đã tối, mây đen bao phủ trên bầu trời thành phố, xem ra sắp mưa.
Giang Thời cầm điện thoại đi đầu, Trình Dã và Lưu Hòa Bình theo sau.
"Cái đó..." Lưu Hòa Bình mở lời, rồi lại ngập ngừng.
Trình Dã liền nhanh trí tiếp lời: "Trình Dã, gọi tôi là tiểu Trình là được."
"Tiểu Trình à..." Lưu Hòa Bình nói: "Cậu và Giang Thời cùng một trường à?"
"Không phải, tôi ở trường A bên cạnh."
Học hành cũng được, Lưu Hòa Bình có chút hài lòng.
"Nghề nghiệp của Giang Thời cậu cũng biết, fan hâm mộ của cậu ấy bây giờ rất nhiều là vì nhan sắc mà tới, việc công khai tình yêu đối với bất kỳ ngôi sao nào ảnh hưởng cũng rất lớn, huống chi hai người còn là đồng giới..."
Ánh mắt Trình Dã tối lại:"Tôi biết, chỉ cần Giang Thời không nói, tôi sẽ không công khai mối quan hệ của chúng tôi."
Lưu Hòa Bình nhìn hắn cuối cùng cũng có hơi hài lòng.
Hắn nhìn Trình Dã, càng nhìn càng thấy quen: "Có phải chúng ta đã gặp nhau rồi không?"
Trí nhớ của Trình Dã tốt hơn hắn một chút:"Gặp rồi, lúc đêm hội mừng năm mới của Giang Thời, anh tìm anh ấy."
Lưu Hòa Bình cuối cùng cũng nhớ ra, thảo nào hắn vừa nhìn thấy khuôn mặt của Trình Dã đã thấy đau ví, hóa ra chính là lúc đó một bữa ăn cậu ta đã tiêu của hắn gần một nghìn tệ.
Giang Thời đi phía trước không nghe thấy họ đang nói gì, y nhìn bản đồ tìm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm thấy quán lẩu ẩn mình trong góc. Vị trí hẻo lánh như vậy, nhưng đứng trước cửa nhìn vào, lại có rất nhiều người ngồi.
Nhìn là biết đã đến đúng chỗ.
Y đẩy cửa bước vào, nhân viên phục vụ nhiệt tình nói: "Chào quý khách, xin hỏi mấy vị ạ?"
"Ba người." Giang Thời nói: "Có phòng riêng không ạ?"
Nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân lật lật quyển sổ trong tay: "Vừa hay có một bàn đi rồi, ở trên lầu hai ạ."
Ba người lên lầu hai, Giang Thời cầm thực đơn gọi món, y hỏi Lưu Hòa Bình: "Anh Lưu, anh muốn ăn gì?"
Lưu Hòa Bình nói: "Ai trả tiền?"
"Trình Dã."
Hắn đáp: "Món đắt nhất trong thực đơn là gì?"
Giang Thời lật lật:"Mao Đài."
"Cho một thùng."
Giang Thời: "??"
Trình Dã: "..."
Cuối cùng Mao Đài cũng không uống được, vì Giang Thời kéo khẩu trang xuống, Trình Dã mới phát hiện mặt y đỏ một cách bất thường.
Hắn đi đến dùng tay sờ trán y, mày lập tức nhíu lại:”Anh bị sốt sao không nói?"
"Hả?" Giang Thời ngơ ngác chớp mắt:"Sốt gì, sao tôi không biết?"
Trình Dã vớ lấy áo khoác mặc cho y, lại đeo khẩu trang cho y, kéo người từ trên ghế dậy: "Đi, đến bệnh viện.”
Giang Thời đi theo sau hắn không chịu đi:"Cơm còn chưa ăn mà, với lại, tôi cảm thấy mình rất tỉnh táo, tôi khỏe lắm, có thể chạy có thể nhảy."
Trình Dã "hừ" một tiếng.
Lưu Hòa Bình vội vàng đi theo sau:"Tôi cũng đi cùng, đang yên đang lành sao lại sốt?"
Giang Thời mím môi, vừa định nói, đột nhiên hắt xì một cái.
Sắc mặt của Trình Dã càng tệ hơn.
Giang Thời lúc nãy còn hoạt bát, vừa lên xe, người đã ủ rũ, y tựa vào ghế, mí mắt nóng đến ửng hồng.
Lưu Hòa Bình ở bên cạnh dùng tay sờ trán y: "Không phải vừa rồi vẫn ổn sao? Sao đột nhiên lại sốt?"
Giang Thời yếu ớt nói: "Lúc quay phim có chạm vào nước một chút."
Lưu Hòa Bình biết cảnh quay này của y, nhưng để diễn xong trước sau cũng chỉ hơn mười phút, nước dùng cũng là nước ấm, sao có thể nghiêm trọng đến mức sốt cao?
Liên tưởng đến chuyện của Hoài Chương buổi sáng, sắc mặt hắn cũng không tốt lắm: “Có phải có người bắt nạt cậu không?”
Giang Thời ho khẽ một tiếng, không nói gì.
Chiếc xe đột ngột phanh gấp, Trình Dã mặt mày trầm tĩnh tháo dây an toàn, hắn bước xuống từ chiếc xe mấy triệu tệ, cửa xe bị đóng sầm lại một cách không thương tiếc.
Hắn ngồi xổm bên cạnh cửa sau.
"Phiền anh đỡ anh ấy lên, tôi cõng anh ấy vào."
Lưu Hòa Bình ngẩng đầu, phát hiện đã đến cửa bệnh viện. Hắn vội vàng đỡ Giang Thời lên lưng Trình Dã.
Đến khi lo liệu xong mọi thứ, treo chai dịch truyền đã là nửa tiếng sau.
Đầu óc Giang Thời choáng váng, tay chân vô lực, vẫn còn nghĩ đến nồi lẩu chưa được ăn: "Nồi lẩu đó..."
Trình Dã nhìn con số trên nhiệt kế, không nói gì.
Lúc hắn trầm mặt, biểu cảm trông vô cùng đáng sợ, ngay cả Lưu Hòa Bình cũng không dám nhìn nhiều.
Thấy không ai để ý đến mình, Giang Thời đưa chân ra đá vào Trình Dã bên cạnh giường:"Này! Cậu bị câm à, tôi đang nói chuyện với cậu đấy.”
Trình Dã cất nhiệt kế đi, vớ lấy chân Giang Thời nhét lại vào trong chăn, trên mặt không có chút ý cười, nhưng giọng nói nghe vẫn khá dịu dàng:"Ừm, tôi nhớ rồi, đợi anh khỏe tôi đưa đi ăn."
Giang Thời sốt đến mức mí mắt cũng không nhấc lên nổi, hé mắt nhìn hắn: "Cậu giận à?"
"Không." Trình Dã nói.
Chê nóng, Giang Thời đưa tay ra khỏi chăn: "Vậy cậu nặng mặt làm gì? Có phải tôi muốn bị sốt đâu."
Cái vẻ được lý không tha người này hoàn toàn không giống người sắp sốt đến bốn mươi độ.
Trình Dã nở một nụ cười, lại nhét tay Giang Thời vào, đưa tay vén những sợi tóc ướt đẫm trên trán y buộc thành một búi nhỏ trên đầu, lòng bàn tay khô ráo áp vào gò má gầy gò của y: "Ngủ đi, ngủ dậy là khỏe."
Giang Thời dụi dụi vào tay hắn, mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc Lưu Hòa Bình gọi điện thoại về thì Giang Thời đã ngủ rồi, Trình Dã đang cúi người đắp lại chăn cho y. Hắn tắt đèn phòng bệnh, ra hiệu cho Lưu Hòa Bình ra ngoài.
Họ đặt phòng đơn, trên hành lang không có mấy người, mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.
Trình Dã tựa vào hành lang, bóng đổ trên mặt đất xiên xiên dài dài: "Hỏi ra chưa?"
Lưu Hòa Bình nhìn về phía hắn.
Tay người đàn ông đút trong túi áo, không còn vẻ thật thà như lúc ở trước mặt Giang Thời, ánh mắt nhìn qua rất lạnh:"Không thể nói với tôi à?"
Lưu Hòa Bình bất giác rùng mình: "Không. Chuyện này nói ra cũng tại tôi, nếu không phải tôi và Hoài Chương có hiềm khích, cậu ấy cũng không đến nỗi phải chịu tội này."
Trình Dã không nói gì, Lưu Hòa Bình chỉ có thể căng da đầu nói tiếp.
"Nữ chính trong phim cùng công ty với Hoài Chương, cảnh quay hôm nay Giang Thời phải ngâm mình trong nước, nữ chính cứ NG mãi, cứ thế kéo dài, quay gần một tiếng mới xong."
Trình Dã nói: "Anh gọi điện cho đạo diễn xin nghỉ, xin ba ngày."
"Cái này..." Lưu Hòa Bình có chút khó xử:"Giang Thời chỉ là một diễn viên nhỏ, không thể xin nghỉ nhiều ngày như vậy."
Hắn ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Trình Dã, mặt đối phương không có biểu cảm gì, nhưng Lưu Hòa Bình vẫn thấy sợ. Hắn cũng không biết mình đang sợ cái gì, đến khi phản ứng lại đã đi gọi điện cho đạo diễn rồi.
Trình Dã nhìn hắn gọi điện ở đầu kia hành lang, quay người trở lại phòng bệnh.
Giang Thời ngủ không yên, Trình Dã ở bên cạnh tạo ra chút động tĩnh y ngược lại còn ngủ ngon hơn.
Chàng thanh niên nghiêng đầu tựa vào gối, vì sốt nên mặt ửng hồng, nhưng sắc môi lại rất nhợt nhạt, một khuôn mặt nhỏ hẹp, nuôi thế nào cũng không tròn lên được.
Bàn tay không truyền dịch của y động đậy trong chăn, Trình Dã liền đưa tay vào nắm lấy.
Ngón tay lạnh buốt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Trình Dã dùng tay lau đi mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay Giang Thời, tay kia cầm điện thoại gọi một cuộc, giọng nói rất thấp.
"Chuyện của Tinh Hối thế nào rồi?"
"Chiều nay vừa họp xong, tài liệu tôi vẫn đang sắp xếp, lát nữa sẽ gửi cho anh."
"Họ có một nghệ sĩ tên là Giang Thời, cậu sắp xếp riêng tài liệu của anh ấy gửi cho tôi, sau này tất cả mọi chuyện liên quan đến anh ấy tôi đều phải xem qua."
"Ngoài ra..." Trình Dã dừng lại, "Tôi nhớ Truyền Ngulà công ty con của Dung Sự, công ty có dự án nào hợp tác với Dung Sự không?"
"Một tuần trước, Dung Sự đã gửi cho anh một bản kế hoạch hợp tác, lúc đó anh cảm thấy không có tiềm năng nên đã từ chối dự án này."
"Ngày mai tìm thời gian hẹn họ, tôi muốn gặp họ. Còn một chuyện nữa, có một đoàn phim tên là 'Ám Độ', cậu liên hệ, rót thêm một khoản đầu tư vào."
Đối phương ngẩn ra, nhưng phẩm chất nghề nghiệp tốt đã khiến anh ta kìm lại sự thôi thúc muốn hỏi chuyện ông chủ.
"Vâng, Tổng giám đốc Trình anh định đầu tư bao nhiêu ạ?"
"Đầu tư đến khi nào tôi có thể làm chủ đoàn phim thì thôi.”