Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Giang Thời bị ném đến ngẩn người một lúc, chống tay định bò dậy, kết quả bị vướng vào chiếc váy dưới chân, cả người không kiểm soát được ngã về phía trước.
Trình Dã ôm lấy eo y, đưa tay vuốt một cái, những cánh hoa phức tạp thuận theo lòng bàn tay hắn mà duỗi ra mềm mại, bên dưới là một chiếc quần dài màu đen.
Giang Thời không thích mặc quần giữ nhiệt, dù bên ngoài phải quấn dày đến đâu, cũng không muốn mặc thêm một chiếc quần thứ hai vào bên trong. Trình Dã đưa tay kéo một cái là quần tuột xuống. Đôi chân thon dài cân đối đạp loạn trong tà váy bồng bềnh, đầu gối bị cọ ra một chút ửng hồng.
Trình Dã nắm tay, chiếc váy dày che đi động tác mờ ám thân mật bên dưới, chỉ có thể thấy hai người dán chặt vào nhau.
"Tóc đâu?" Hắn hỏi.
Giang Thời cắn môi không nói, sợ mình vừa mở miệng sẽ là những âm thanh không thể kìm nén được.
Y không nói, ánh mắt Trình Dã quét quanh phòng, phát hiện bộ tóc giả đang đặt trên tủ đầu giường.
Hắn rút tay ra, đầu ngón tay vương mùi hương ấm áp ngọt ngào.
Bộ tóc giả rất dài, bồng bềnh rậm rạp như rong biển, màu đen tuyền.
Trình Dã cầm lên giũ giũ, cụp mắt xuống, mở ra đội lên cho Giang Thời.
Hắn chưa học cách đội tóc giả bao giờ, động tác rất thô bạo, cứ thế tùy tiện trùm lên đầu Giang Thời. Mái tóc đen nhánh rủ xuống từ trán, Giang Thời chớp mắt, im lặng chờ đợi vài giây, cho đến khi một bàn tay véo cằm y bắt y ngẩng đầu lên.
Đuôi mắt của chàng thanh niên mang theo sắc đỏ do bị cọ xát, trong con ngươi màu nâu sẫm in bóng hình của Trình Dã, hai người dựa rất gần, hơi thở rơi trên da mặt, nơi đó dần dần ửng hồng.
Trình Dã ngắm nghía một lúc: "Thiếu gia rất đẹp."
Giang Thời mím môi, hạt châu trên môi* bị mím vào trong miệng nghiền ngẫm, y cụp mắt tránh ánh nhìn của Trình Dã: "Đẹp cái gì chứ... Tôi có phải con gái đâu.”
Hạt châu trên môi là phần này
Trình Dã ấn một đầu ngón tay vào, chặn lấy hạt châu trên môi đang ửng hồng, rồi lại đưa vào sâu hơn, dính hơi ấm đầy tay.
Màu sắc trong mắt hắn càng lúc càng sâu: "Còn đẹp hơn cả con gái. Đừng cắn môi, đến cắn tôi này."
Giang Thời mở to mắt nhìn hắn.
Ánh mắt Trình Dã nhìn xuống dưới, hắn rút bàn tay đang đặt trong váy Giang Thời ra, vén áo phông của mình lên, để lộ vùng bụng với những khối cơ rõ ràng.
Chiếc quần thể thao màu xám vẫn trễ nải trên eo hắn, chỉ cần hít nhẹ một hơi là đường nét cơ bụng hiện ra, xuống chút nữa có mấy đường gân xanh vắt ngang, cuồn cuộn lan xuống dưới, chìm vào trong cạp quần, còn đám lông đen lại từ cạp quần màu xám vươn dài ra, thẳng đến vị trí rốn.
Nhìn vài giây, Trình Dã dường như có hơi tiếc nuối thở dài. Hắn thả áo xuống:"Gần đây bận quá, chưa kịp cạo lông, chắc là thiếu gia không thích rồi."
Giang Thời: "...”
Cạo đi y cũng không thích được chưa. Y không thích, Trình Dã lại rất thích, chỉ một giây Giang Thời không để ý, Trình Dã đã chui vào dưới váy.
Tà váy quá lớn, ngay cả vóc dáng cao lớn của Trình Dã cũng có thể chứa được. Dưới eo Giang Thời được lót một cái gối, y ngửa đầu nhìn ánh đèn trên trần, sương mù trong mắt làm vỡ ánh sáng thành những đốm lấm tấm.
Tà váy bị chống lên rất cao, giọng nói của người đàn ông truyền qua lớp vải dày nghe mà rầu rĩ.
"Thiếu gia, d*ng ch*n ra."
Giang Thời nhắm mắt lại, sự xấu hổ về mặt tâm lý khiến y không thể đối diện với cảnh tượng này, nhưng cơ thể lại vô thức tham luyến khoái lạc, chủ động đưa ra lựa chọn thay y.
Y từ từ tách hai chân ra, dùng chút lý trí còn sót lại cách lớp váy kéo mái tóc ngắn của Trình Dã:"Đừng... đừng làm bẩn quần áo."
…
Trình Dã ngậm lấy rồi lui ra.
Hắn dùng giấy bọc lại vứt vào thùng rác, quay đầu lại, Giang Thời vẫn đang tựa vào gối chưa hoàn hồn.
Hắn ôm người ra khỏi phòng ngủ.
Vừa qua sáu giờ, trời Giang Thành đã tối, đèn đường sáng trưng, ánh đèn rực rỡ chiếu rọi lên tuyết trắng trên sườn núi xa xa.
Cho đến khi đầu gối lún vào chiếc sô pha mềm mại, trán tựa vào ô cửa sổ kính lạnh buốt, Giang Thời mới nhận ra có gì đó không ổn.
Chiếc váy bị vén ra ở sau lưng, đầu kim loại trên dây quần thể thao của Trình Dã áp vào phía sau, Giang Thời bị lạnh đến rùng mình một cái, tay vẫn chống trên cửa kính, thẳng lưng, nhích về phía trước một bước, vừa cúi đầu, cảnh đêm của Giang Thành đã lọt vào mắt y.
Trình Dã đứng sau y, đưa tay vỗ vỗ: "Giang Thời, cong cao lên một chút."
"Không... đợi đã..." Giang Thời vừa động, tà váy sau lưng trượt xuống, che đi động tác trên tay Trình Dã:"Cửa sổ…”
Trình Dã nảy sinh chút ý xấu, cúi người áp sát vào Giang Thời, ngón tay mang theo hơi nước ẩm ướt véo cằm y, bắt y nhìn xuống dưới:"Cửa sổ thì sao? Thiếu gia xinh đẹp như vậy, nên để cho tất cả mọi người nhìn thấy."
Quả nhiên, sau khi hắn nói xong, người dưới thân run lên, vành tai ửng hồng, động tác giãy giụa cũng mạnh hơn một chút:"Trình Dã, sao cậu có thể... có thể..."
Trình Dã cười một tiếng, tà váy bị tuột xuống lại bị hắn vén lên, đầu kim loại treo lơ lửng giữa hai mông, lắc lư lạnh buốt.
Giang Thời co người bò về phía trước, lòng bàn tay in lên tấm kính trong suốt hai dấu tay ẩm ướt.
Trình Dã đè lên sau lưng y, chàng thanh niên mảnh mai gầy gò bị ép giữa người đàn ông và tấm kính trong suốt, tà váy dày cộm chất đống ở eo y, mái tóc đen như rong biển xõa trên vai, da mặt ửng hồng, hàng mi dài vương giọt lệ chực rơi, bị ép đến cùng cực, cũng chỉ biết tựa vào lồng ngực rộng lớn sau lưng mà thút thít.
Rõ ràng người phía sau mới là đầu sỏ gây nên tất cả, y vẫn vô thức ỷ lại.
“Trình Dã...... Tôi không muốn......”
Trình Dã không nhanh không chậm: "Anh không muốn cái gì? Không muốn bị tôi đệt, hay là không muốn người khác nhìn thấy?"
Giang Thời không nói nên lời, dưới lầu vọng lên tiếng còi xe, cả người y co rúm lại.
"Xì... Giang Thời, tay sắp bị anh kẹp gãy rồi."
"..."
Đầu kim loại rơi xuống, đám lông thô ráp đâm vào khiến Giang Thời vừa tê vừa ngứa.
Y không thể trốn, cũng không thể lui, da đầu tê dại cảm nhận cảm giác bị căng ra, cuối cùng trong đầu là một khoảng trống rỗng.
Trình Dã áp sát vào y, l**m đi giọt mồ hôi trên mí mắt y: "Lừa anh đấy, tôi đã lắp kính một chiều từ lâu rồi."
Trong phòng khách không bật đèn, ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, qua lớp kính, Giang Thời có thể lờ mờ nhìn thấy bóng của hai người.
Mái tóc đen dài và dày làm nổi bật khuôn mặt y càng thêm nhỏ bé, ngũ quan mờ mịt hơi nước, tà váy chất đống, bồng bềnh như một đóa pháo hoa bung nở, che đi hết thảy sự lầy lội bên dưới.
Giang Thời nhắm mắt lại.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt đứt nhiệt độ nóng bỏng trong phòng, là điện thoại của Giang Thời, nhưng đang ở trong phòng ngủ.
Trình Dã không quan tâm, nâng mặt Giang Thời lên hôn y.
Nhưng tiếng chuông cứ như đòi mạng, tự động ngắt rồi lại tiếp tục reo. Giang Thời không chịu nổi, đẩy Trình Dã một cái.
Trình Dã nhíu mày, có chút không vui, xốc eo Giang Thời lên, cứ thế xoay y một vòng.
Giang Thời kêu lên một tiếng kinh hô, âm thanh còn chưa hoàn toàn thoát ra đã bị chặn lại giữa không trung, tắt ngấm, biểu cảm trống rỗng.
Trình Dã đỡ lấy khoeo chân y, tà váy kéo lê thật dài, quay trở về phòng ngủ.
Điện thoại vẫn còn reo, một tay hắn ôm người, một tay vớ lấy điện thoại, trong con ngươi đen láy lóe lên một tia sáng sâu thẳm.
"Thiếu gia, điện thoại từ nước ngoài gọi tới.”
Giang Thời hoàn toàn không nghe thấy Trình Dã đang nói gì, chỉ mải bám vào vai hắn nhấc người lên, ngay cả thở cũng thấy khó khăn.
Trình Dã d*ng ch*n ngồi trên giường, nhìn chuông điện thoại ngừng rồi lại reo, ngửi mùi hương trên cổ thanh niên: "Là anh nghe hay tôi nghe giúp anh?"
Giang Thời nói: "Trình Dã, tôi không muốn như vậy, căng..."
Trình Dã cười.
Hắn nhấc người y ra, đưa tay kéo khóa kéo, chiếc váy tuột xuống, bị ném vào một góc giường không ai để ý.
Bộ tóc giả vẫn còn trên đầu y, mềm mại trải dài trên vai và lưng, đen trắng tương phản rất rõ ràng.
Một tay Trình Dã nắm lấy eo Giang Thời, cầm điện thoại nhấn nút nghe, giọng nói khàn khàn trầm thấp:"Alô?"
Đầu dây bên kia dừng lại một chút:" Cậu là ai?"
Trình Dã gạt tóc ra, cúi người, đưa tay bịt mặt thanh niên, ngay cả một chút âm thanh yếu ớt cũng không muốn để đối phương nghe thấy.
"Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng." Sau khi hắn nói xong, hơi thở ở đầu dây bên kia trở nên nặng nề hơn, như đang kìm nén lửa giận: "Cậu là Trình Dã, tại sao cậu lại cầm điện thoại của Giang Thời? Bảo cậu ấy nghe điện thoại."
Đồng tử Giang Thời mất tiêu cự, vừa mở miệng ra, hai ngón tay đã thò vào, chặn lại giọng nói của y một cách kín kẽ.
"Anh ấy không rảnh, anh có chuyện gì có thể nói với tôi."
Giọng của Hoắc Tịch rất gay gắt:"Tôi và cậu không có gì để nói, bảo Giang Thời nghe điện thoại cho tôi!"
"Tôi đã nói, anh ấy không rảnh. Bây giờ không rảnh, sau này cũng không rảnh."
Trình Dã nghe thấy tiếng đập đồ trong điện thoại.
"Cậu nghĩ mình là ai, cậu có biết chúng tôi có quan hệ gì không? Tôi nói cho cậu biết, Giang Thời sớm muộn gì cũng sẽ quay về bên cạnh tôi, cậu ấy với cậu chẳng qua chỉ là chơi đùa..."
Trình Dã bật loa ngoài, Giang Thời bị hắn đè lên tường mà làm, bên tai là tiếng chửi bới điên cuồng của Hoắc Tịch.
Chính cung nghe những lời này mày cũng không nhíu một cái, động tác không nhanh không chậm, nói chuyện cũng không nhanh không chậm: "Sao anh biết anh ấy chỉ chơi đùa với tôi? Anh ấy đích thân nói với anh à? Vả lại chơi đùa thì sao? Tôi cam tâm tình nguyện cho anh ấy chơi..." Hắn áp vào tai Giang Thời, phả một hơi nóng vào y:"Anh nói có phải không, thiếu gia?"
Hoắc Tịch im lặng hai giây, sau đó vứt bỏ vỏ bọc tao nhã ung dung thường ngày, gầm lên trong điện thoại.
"Các người đang làm gì? Giang Thời, cậu đâu rồi? Cậu đang ở đâu? Nói cho tôi biết, rốt cuộc các người đang làm gì!"
"Giang Thời! Cậu nói đi, nghe điện thoại cho tôi..."
Tút—
Trình Dã nhấn nút cúp máy, thuận tay tắt luôn điện thoại.
Hắn ném điện thoại sang một bên, vỗ vỗ vào chỗ bị lông cọ đến ửng đỏ của Giang Thời: "Thiếu gia, đừng cắn chặt như vậy, sắp gãy rồi.”
Giang Thời không nói nên lời, một nửa là vì xấu hổ, một nửa là…
Y mở miệng cắn vào vai Trình Dã.
Trình Dã cứ thế để y cắn, chậm lại vài giây, hắn đưa tay kéo đầu Giang Thời ra, mở miệng cắn lên môi y, lôi đầu lưỡi ra.
Sau đó thì Giang Thời không còn nhớ rõ nữa, đến khi tỉnh táo lại thì người đã quỳ sấp trên bệ cửa sổ.
Đèn trong phòng không biết đã bị tắt từ lúc nào, rèm cửa kéo hờ, đối diện là núi tuyết trắng xóa, một vầng trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo ló ra trên đỉnh núi.
Trong lòng Trình Dã như nén một hơi tức, từ sau khi nhận điện thoại của Hoắc Tịch, động tác rất thô bạo. Mặt Giang Thời áp vào cửa kính, sau đó bị ôm ngồi vào lòng Trình Dã, hai người mặt đối mặt, chóp mũi chạm chóp mũi, hơi thở hòa quyện vào nhau.
"Giang Thời, tôi là ai?”
Thanh niên xinh đẹp ngẩng đầu, cổ kéo dài thon thả, không biết là ánh đèn ngoài cửa sổ hay ánh trăng rơi trên vai y, chiếu lên một màu trắng ngọc tròn trịa.
Y cắn môi, âm thanh còn chưa kịp nuốt xuống, miệng đã bị tay Trình Dã cưỡng ép cạy mở, những âm thanh uyển chuyển chảy trôi trong đêm, ngoài ánh trăng ra chỉ bị một người ôm trọn vào lòng.
"Trình Dã..."
"Trình Dã là ai?"
"Trình Dã... Trình Dã là..."
Giang Thời run lên, giọng nói đứt quãng, "Là bạn trai của tôi."
"Không đúng."
Trình Dã nheo mắt lại, ánh mắt le lói ánh sáng xanh lục.
"Trình Dã là chó của Giang Thời.”