Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Nếu phải dùng một từ để miêu tả tâm trạng của Giang Thời, thì đó chính là hối hận, vô cùng hối hận.
Lần này tỉnh lại lại là buổi chiều, rèm cửa vẫn kéo kín mít, so với sự khó chịu nhẹ lần trước, lần này thực sự là khó chịu nghiêm trọng.
Giang Thời không đến mức như một con búp bê vải rách rưới, nhưng cũng tan nát, toàn thân không có một chỗ nào lành lặn, ngay cả cánh tay thò ra cũng in hai vết đỏ hồng.
Y khó khăn lật người, gây ra tiếng động, Trình Dã liền đi vào.
Hắn ngồi xổm trước mặt Giang Thời, sờ trán y, hơi nóng, nhưng may mà không sốt.
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
Toàn thân Giang Thời không thoải mái, y nhũn người để mặc Trình Dã đỡ mình dậy, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, không có chút sức lực nào, giọng nói nhỏ nhẹ.
“Tôi cảm thấy mình bị cậu đâm xuyên qua rồi.”
“Sao có thể...” Trình Dã cười một tiếng, lòng bàn tay áp vào cái bụng mỏng của y, đầu ngón tay ấn vào phía trên rốn, “Nhiều nhất chỉ có thể đến đây.”
Giang Thời nhạy cảm run lên, khi da thịt chạm nhau, một số ký ức lập tức ùa về trong đầu.
Khoảng thời gian này Trình Dã đã học được nhiều như vậy, kỹ thuật tiến bộ vượt bậc, sướng thì đúng là sướng, nhưng sướng quá mức, ngược lại làm cho người ta sợ.
Hắn không biết Giang Thời đang nghĩ những điều này, bôi thuốc cho y, nhìn mí mắt bị xoa đến ửng hồng, như thể nhìn mãi không đủ, nâng mặt lên hôn tới hôn lui.
Giang Thời bị hôn đầy mặt nước bọt, mới được hắn bế đi vệ sinh. Trên ghế trải mấy lớp đệm mềm dày cộm, trong bếp nồi “ùng ục” sủi bọt, không biết đang hầm gì.
Y nhìn một lúc, vịn eo hỏi Trình Dã, “Hôm nay cậu không đi báo danh à?”
Trình Dã đáp lại, “Để mai đi.”
Sắp phải huấn luyện quân sự, vậy mà y lại lăn lộn trên giường với Trình Dã, nghĩ đến Giang Thời lại cảm thấy hoang đường.
Ngày hôm sau y vịn cái eo vẫn còn hơi ê ẩm trở lại ký túc xá, gặp hai người bạn cùng phòng còn lại ngoài Tả Hồi.
Một người chắc là người mắc chứng sợ xã hội, vừa về đã trèo lên giường kéo rèm kín mít. Một người khác mặc toàn đồ hiệu, nhìn thấy Giang Thời thì mắt sáng lên, lướt qua y từ trên xuống dưới, chủ động tiến lên chào hỏi, “Chào cậu, Vương Trạch Khải, ở thành phố bên cạnh.”
Ánh mắt của cậu ta Giang Thời thấy có hơi không thích lắm, nhưng không nói gì, vẫn đưa tay ra bắt tay cậu ta, “Giang Thời.”
Giang Thời không thích giao tiếp, đối với người không có thiện cảm càng không muốn để ý, nói xong hai chữ này liền quay người dọn dẹp đồ đạc của mình.
Y không biết đi huấn luyện quân sự phải mang theo gì, may mà trước đó Trình Dã đã dọn riêng cho y một bọc, những thứ còn lại cũng liệt kê thành một danh sách, đánh dấu vị trí để.
Giang Thời đối chiếu với đánh dấu tìm từng món một.
Phía sau, Vương Trạch Khải lặng lẽ tiến đến gần y, “Cậu đang tìm gì à?”
Giang Thời quay đầu lại, suýt nữa đâm vào lòng cậu ta. Y nhíu mày, lùi lại hai bước, “Xin lỗi, tôi không thích người khác đứng quá gần tôi.”
“À xin lỗi...” Vương Trạch Khải nhún vai, “Tôi thấy cậu quá tập trung, sợ cậu không nghe thấy.”
Cậu ta tò mò hỏi: “Cậu là người Giang Thành à?”
Giang Thời không muốn để ý đến cậu ta, nhưng nghĩ sau này còn phải ở chung một năm, bớt chuyện thì hơn.
“Không, Lâm Thành.”
“Không nhìn ra.” Vương Trạch Khải cười một nụ cười không rõ ý nghĩa, “Lâm Thành cách đây khá xa đúng không? Tôi thấy ngày đầu tiên cậu đã dọn giường rồi, nhưng lại không ngủ ở ký túc xá, hai ngày nay đi đâu rồi?”
Giang Thời quay đầu nhìn cậu ta, “Cậu có vẻ rất quan tâm đến đời tư của tôi nhỉ?”
Khi thiếu niên nhìn người khác với ánh mắt lạnh lùng, ngũ quan càng thêm sống động, trong từng cử chỉ, mang theo một vẻ phong tình mà chính y cũng không biết.
Giống như quả đào đã chín mọng, bị người ta bóp nát nước.
Nói xong, Giang Thời quay người không để ý đến cậu ta nữa.
Vương Trạch Khải đứng phía sau y, nhìn cái cổ thiếu niên uốn lượn một màu trắng mịn, dưới cổ áo, một chỗ gần như không ai chú ý, còn sót lại vài vết đỏ chưa phai, rõ ràng biểu thị quyền sở hữu.
Cậu ta nhướn mày nở một nụ cười mập mờ.
…
Địa điểm huấn luyện quân sự ở trong núi, tất cả ngồi xe buýt chia thành từng đợt đi, mặc dù là khép kín, nhưng nhà trường không đến mức vô nhân đạo thu cả điện thoại.
Lớp của Giang Thời chỉ có bốn nam sinh trong ký túc xá họ, vừa lên xe toàn là tiếng líu lo của các cô gái, như thể bước vào nữ nhi quốc.
Tả Hồi ngồi bên cạnh y nhìn trái nhìn phải, mặt đầy phấn khích, “Đậu má nhiều gái xinh quá, nhiều nữ sinh như vậy, tôi có hy vọng thoát ế rồi sao?”
Đổi giường, Giang Thời không ngủ ngon, tựa vào ghế lười biếng ngáp một cái, “Chúc cậu như ý.”
Tả Hồi có chút ngại ngùng, “Cô gái hàng thứ hai phía trước cậu, cô gái mắt to đó, cô ấy dễ thương quá, tôi...”
Lời cậu ta còn chưa nói xong, tiếng ồn ào hơn lại ùa vào.
Không biết Vương Trạch Khải đã mua gì, mấy cái túi to đặt trước xe buýt. Giọng cậu ta rất lớn, dễ dàng truyền vào trong xe.
“Mọi người sau này là bạn học bốn năm, tôi mua chút đồ ăn vặt cho mọi người ăn trên đường, hy vọng đừng chê.”
Trong đám đông lập tức vang lên tiếng reo hò.
Vài cô gái xuống xe mở túi ra, “Wow! Đồ ăn vặt của hãng này đắt lắm, Vương Trạch Khải cậu giàu thật đấy.”
Vương Trạch Khải vuốt vuốt mái tóc được chăm chút tỉ mỉ, “Bình thường tôi cũng ăn của hãng này, thấy hương vị cũng được, không có nhiều chất phụ gia, nên mang đến cho mọi người nếm thử.”
Trong xe, Tả Hồi bĩu môi, “Thằng cha thích thể hiện.”
Nói xong cậu ta lại thở dài, “Nhưng ai bảo người ta có tiền chứ, cậu xem bộ đồ cậu ta mặc, toàn là hàng hiệu, ít nhất cũng phải hơn vạn. Hôm qua cậu chưa đến, tôi đã nói chuyện với cậu ta một lúc, hình như nhà làm kinh doanh, có chút tiền.”
Giang Thời không hứng thú với những thứ này, lục trong túi ra một cái mũ trùm lên, “Tôi ngủ một lát, đến nơi gọi tôi dậy.”
Y còn chưa kịp ngủ, Vương Trạch Khải đã lên xe. Hai tay cậu ta đút túi, phía sau có hai cô gái nhiệt tình đang phát đồ ăn vặt cho mọi người, cậu ta đi đến trước mặt Giang Thời, cụp mắt nhìn hàng mi dài và dày của thiếu niên.
“Bạn học Giang Thời, cậu thích ăn gì? Là bạn cùng phòng, tôi cho cậu một đặc quyền đặc biệt.”
Thật ra Giang Thời vừa lên xe đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, khi y không cười ngũ quan rất lạnh, cũng không thấy y nói gì, trông rất có khoảng cách, không ai dám tiến lên bắt chuyện với y.
Thấy Vương Trạch Khải chủ động nói chuyện với y, rất nhiều ánh mắt lén lút nhìn qua.
Giang Thời kéo vành mũ xuống, che đi phần lớn khuôn mặt, đôi môi có hình dáng đẹp khẽ hé, phun ra hai chữ không có chút tình cảm nào.
“Không cần.”
Nụ cười trên mặt Vương Trạch Khải cứng lại. Sau đó cậu ta lại nở một nụ cười, “Không thích sao? Hay là thấy rẻ tiền?”
Vốn dĩ ngủ không ngon đã bực, lại còn có người như con ruồi cứ vo ve, mặt Giang Thời càng khó coi hơn.
“Không muốn, cậu chia cho người khác đi.”
Nói xong y không quan tâm người khác nghĩ gì, kéo hẳn mũ che mặt, co người trên ghế nhắm mắt lại.
Tả Hồi vội vàng ra hòa giải, “Hôm qua cậu ấy không ngủ ngon, chắc là đang cáu, cậu ấy không lấy thì cho tôi đi, tôi chưa ăn đồ ăn vặt cao cấp như vậy bao giờ.”
Nụ cười trên mặt Vương Trạch Khải nhạt đi vài phần, ánh mắt dừng lại trên người Giang Thời một lúc, khi quay sang liếc nhìn Tả Hồi bên cạnh y, trong mắt lộ ra một tia chán ghét khó nhận ra.
“Không sao, muốn ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
Trong xe rất ồn ào, Giang Thời ngủ cũng không ngon, khi xuống xe đầu còn đau hơn cả lúc lên.
Ký túc xá ở trại huấn luyện kém hơn trường rất nhiều, mười người một phòng, lại còn là loại giường lớn. Lớp của họ chỉ có bốn nam sinh, đành phải ở chung với nam sinh lớp hai.
Tả Hồi chạy nhanh chiếm được hai vị trí sát tường, cậu ta nhìn Giang Thời, chủ động hỏi, “Hay là cậu ngủ vị trí trong cùng đi?”
Dù sao nhà cậu ta nhiều anh em, quen một đống người ngủ cùng nhau rồi nhưng Giang Thời nhìn là biết không giống cậu ta.
Giang Thời ngửi thấy mùi ẩm mốc trong không khí, ho khan hai tiếng, không từ chối ý tốt của Tả Hồi.
“Cảm ơn.”
Chăn đệm là do nhà trường phát thống nhất, còn chưa đi lấy, trước mặt Giang Thời chỉ có một lớp ván giường mỏng, y đặt hành lý lên ván giường, vừa kéo khóa, điện thoại đã reo.
Là điện thoại của Trình Dã.
Giang Thời cầm điện thoại đi ra ngoài.
Ngoài tòa nhà ký túc xá và vài bãi tập trống trải, xung quanh đều là những ngọn núi cao chót vót, sự xuất hiện của học sinh phá vỡ sự tĩnh lặng của núi, chim bay lướt qua ngọn cây.
“Đến rồi à?”
Giang Thời tìm một bậc thềm ngồi xuống, “Vừa mới đến.”
Trình Dã nói: “Nhìn sang bên cạnh.”
Giang Thời sững sờ, nhìn sang bên cạnh, cách y không xa có một bức tường cao khoảng hai mét, người bình thường không thể trèo lên được, nhưng Trình Dã lại chống tay nhảy lên tường.
Hắn ngồi xổm trên tường, trong ánh mắt kinh ngạc của Giang Thời, nhướn mày nở một nụ cười, như một con sói nhanh nhẹn, nhảy xuống từ bức tường cao.
Hắn đi đến bên cạnh Giang Thời kéo y dậy, “Đừng ngồi dưới đất, bẩn.”
Giang Thời nửa ngày mới hoàn hồn, “Không phải... sao cậu lại ở đây?”
“Bên cạnh cũng có một trại huấn luyện, trường của chúng tôi ở đó. Đã lấy chăn chưa?”
“Mới đến, chưa kịp.”
“Tôi đi lấy...” Trình Dã đưa tay vào lòng, lấy ra mấy gói thịt khô và lạp xưởng cay, “Sắp phải sống những ngày khổ cực rồi, cho thiếu gia ăn chút đồ ngọt.”
Giang Thời đi theo hắn đến chỗ lấy chăn, “Lúc xuống xe không phải đã kiểm tra rồi sao? Đồ ăn vặt của cậu ở đâu ra?”
“Lén lút giấu, chỉ có mấy gói này thôi, ăn xong là hết.”
Giang Thời xé bao bì thịt khô, há miệng cắn, “Vậy sao cậu biết tôi ở đây?”
Trình Dã đến sớm, đã nhận quần áo huấn luyện quân sự, bên dưới đổi thành quần rằn ri, bên trên là áo cộc tay màu đen, vạt áo sơ vin vào trong quần, vai rộng chân dài, rất bắt mắt.
“Tôi chỉ tùy tiện tìm một ch* k*n đáo trèo tường qua, không ngờ may mắn, vừa hay ở cửa ký túc xá của các anh.”
Ánh nắng chói mắt, xung quanh người qua lại tấp nập, không khí lơ lửng mùi bụi bẩn, nhìn thấy tấm lưng rộng lớn của Trình Dã, Giang Thời cảm thấy hai mươi ngày huấn luyện quân sự dường như cũng không còn khó khăn như vậy nữa.
Khả năng làm việc nhà của thiếu gia nhỏ gần như bằng không, Trình Dã đã lấy chăn rồi còn phải trải cho y, trải được một nửa Tả Hồi trở về.
Cậu ta cũng ôm chăn, nhìn thấy Trình Dã thì sững sờ, “Sao em trai cậu cũng ở đây?”
Giang Thời nói: “Cậu ấy là sinh viên đại học A ở bên cạnh, cũng huấn luyện quân sự ở đây, chỉ cách một bức tường.”
Chỉ cần Trình Dã muốn, hắn có thể làm quen với bất kỳ ai, chỉ chưa đầy mấy phút, mặt mày Tả Hồi đã hớn hở nhận anh em với hắn.
“Hóa ra hai người cùng một thôn à, tôi cứ tưởng hai người là anh em ruột, nhìn không giống nhau chút nào.”
Trình Dã lại không biết nói gì với cậu ta, hai người trao đổi thông tin liên lạc, Tả Hồi vỗ ngực cam đoan, “Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho Giang Thời, chúng ta cùng một ký túc xá, sẽ không để cậu ấy chịu thiệt thòi gì đâu.”
Đang nói chuyện, một đám người ồn ào đi vào từ cửa.
Người dẫn đầu chính là Vương Trạch Khải, phía sau theo sau vài người. Nhìn thấy có một người lạ mặt đứng bên cạnh Giang Thời, cậu ta sững sờ một lúc, thu liễm lại, nở một nụ cười được coi là thân thiện.
“Giang Thời, bạn cậu à?”
Vừa đến gần Vương Trạch Khải, Giang Thời đã có một cảm giác khó chịu, cảm giác này y đã từng gặp ở rất nhiều người trước đây.
Y không để ý đến cậu ta.
Tả Hồi chủ động giới thiệu, “Cậu ấy à, bạn của Giang Thời, ở cùng một chỗ.”
“Hóa ra là đồng hương...” Vương Trạch Khải thân thiện đưa tay ra với Trình Dã, “Chào cậu, Vương Trạch Khải, bạn cùng phòng của Giang Thời, nhưng hình như cậu ấy không thích tôi lắm.”
Trình Dã nheo mắt, nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt vài giây, rồi đưa tay ra, giọng điệu bình thản.
“Trình Dã.”