Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
"Em không phải..." Lý Tung có hơi kích động giải thích:"Em không muốn tiền, em cũng không muốn nhận anh ấy. Ban đầu em không biết anh ấy là anh trai em, là sau này tiếp xúc mới cảm thấy có chút quen thuộc, ngày hôm đó ở bữa tiệc em vốn định tìm anh ấy nói rõ, kết quả bị người ta nhận ra, em nhất thời kích động, mới..."
Giang Thời cúi đầu nhìn điện thoại, không biết có nghe hay không, đợi cậu ta nói xong, y lôi ra một tấm séc từ trong túi đặt trước mặt Lý Tung.
"Dù cậu vô ý hay cố ý, đây có năm triệu, cầm lấy, từ nay về sau Trình Dã không có bất kỳ quan hệ gì với cậu nữa."
Lý Tung nhìn đôi tay xinh đẹp của y đưa ra một tấm séc, cậu ta cứng người không nhận: "Em đã nói rồi, em không cần tiền. Em biết em và mẹ em có lỗi với anh ấy, hồi đó mẹ em ôm em bỏ đi, hai chúng em suýt nữa đã chết đói ở bên ngoài, bà cũng từng nghĩ đến việc quay về đón anh ấy, nhưng ngay cả em bà còn không nuôi nổi, làm sao đón anh ấy được?”
"Anh ấy oán hận chúng em là chuyện bình thường, muốn đánh muốn mắng em đều chịu, bây giờ thấy anh ấy sống tốt em còn vui hơn ai hết. Nếu anh ấy không thích em, em có thể đi ngay lập tức, cả đời này không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, nhưng anh không thể nghĩ em xấu xa như vậy."
"Giang... Giang Thời..." Cậu ta lắp bắp gọi tên y: "Em đã thích anh từ rất lâu rồi, mỗi bộ phim anh đóng em đều xem, họ nghĩ em thế nào cũng không sao cả, anh không thể nghĩ em xấu xa như vậy."
Giang Thời cười một tiếng, thu lại tấm séc:"Vậy cậu đi đi, nhớ kỹ lời cậu nói, cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Trình Dã nữa."
Lý Tung ngẩn ra, không ngờ Giang Thời lại dễ dàng tha cho cậu ta như vậy:"Vậy anh trai em..."
"Không phải anh trai cậu, cậu ấy tên là Trình Dã, nhà cậu ấy chỉ có một mình cậu ấy, cậu không cần phải nói gì với cậu ấy, cũng không cần phải gặp cậu ấy, lời tôi nói cả đời này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ấy, là bắt đầu từ giờ phút này.”
Y nói xong, Lý Tung thật sự rất nghe lời dọn dẹp đồ đạc rồi đi.
Lúc đi, cậu ta nhìn Giang Thời: "Vậy... em còn có thể gặp lại anh không?"
Cậu ta giống như một người hâm mộ cuối cùng cũng được gặp thần tượng, mắt sáng long lanh, bên trong chứa đầy hình bóng của Giang Thời.
Tuy mặt Lý Tung trông thanh tú, nhưng chiều cao gần một mét tám, đứng trước mặt Giang Thời hai người gần như cao bằng nhau.
"Anh Giang Thời... anh... anh có thể ký cho em một chữ ký được không?"
Giang Thời đứng ở cửa, không cười, cũng không lộ ra vẻ phiền chán:"Hôm nay thời điểm không thích hợp, lần sau nhé."
Lý Tung bước đi ba bước lại quay đầu một lần.
Cao Tân Hòa nghe Lưu Mãn phổ cập xong, quay lưng lại với bóng lưng của cậu ta nhổ toẹt một cái:"Này, cứ thế để nó đi à?"
Giang Thời lôi ra tấm séc từ trong túi, y cầm nó lật qua lật lại mấy lần: "Nếu không thì sao, giữ lại ở đây, đợi ngày nào đó nó bất ngờ k*ch th*ch Trình Dã, để cậu ấy lại lên hot search à?”
Lưu Mãn cũng cực kỳ không vui: "Vậy cũng không thể để nó đi dễ dàng như vậy được chứ? Nó nói không mưu cầu gì thì thật sự là không mưu cầu gì à? Tin nó còn không bằng tin tôi là Tần Thủy Hoàng."
Giang Thời xé nát tấm séc trong tay: "Nó mà cần tiền thì còn đỡ, chỉ sợ là không cần tiền..."
Y dặn dò Lưu Mãn: "Đi điều tra đi, điều tra người này, điều tra gia đình nó, còn nữa, điều tra xem nó đã tiếp xúc với những ai."
Lưu Mãn xoa tay chuẩn bị đi, đi được mấy bước lại quay lại: "Tiểu Giang, anh và nó ở trong phòng nói chuyện lâu như vậy, có nhìn ra thằng khốn này là người như thế nào không?"
Giang Thời ném những mảnh vụn vào thùng rác:"Vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi giả nai nồng nặc."
Tình hình đã như vậy rồi, Giang Thời vẫn không nhịn được thầm cảm thán, gen của nhà họ Trình quả nhiên không tầm thường.
Nói chuyện xong, Giang Thời lên lầu tìm Trình Dã, y dặn dò hai người bên cạnh:"Chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu, sau này thấy Lý Tung, lời nó nói một chữ cũng đừng tin, đặc biệt là loại ngốc nghếch như Cao Tân Hòa.”
Cao Tân Hòa bỗng dưng bị trúng đạn: "..."
Cậu ta nói: "Vãi! Càng nghĩ càng tức, tôi phải tìm chỗ nào đó trùm bao tải đánh cho nó một trận."
Giang Thời xé một gói khăn giấy khử trùng lau tay: "Tôi ủng hộ cậu."
Cao Tân Hòa nhìn về phía y.
Giang Thời nói: "Nhớ chọn chỗ nào không có camera, nếu bị phát hiện, đừng nói là quen tôi."
Cao Tân Hòa: "..."
Chỉ một lúc sau, cánh cửa vỡ của khách sạn đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng chưa kịp thay cửa mới, cứ thế để trống, may mà đứng ở cửa không nhìn thấy giường bên trong.
Lưu Mãn nói: "Các phòng ở tầng này đều đã được công ty bao trọn, không có người lạ."
Cậu ta cũng nhìn ra, Giang Thời không phải là người không biết gì như cậu ta tưởng, ngược lại, y còn bình tĩnh và thông minh hơn cậu ta tưởng rất nhiều.
"Có anh ở bên cạnh anh Trình, chúng tôi về nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi hoặc trợ lý Trần.”
Cao Tân Hòa ngơ ngác nhìn:"Vậy tôi thì sao?"
Lưu Mãn kéo cậu ta đi.
Giang Thời đứng trước cửa dùng khăn ướt lau lại tay một lần nữa mới vào phòng, lúc đi ra y tiện tay kéo rèm lại, trong phòng lại tối om.
Y lần mò đi về phía trước, đi chưa được hai bước, đột nhiên bị người ta ôm ngang eo ngã nhào xuống giường, không rơi vào chiếc giường mềm mại, mà lại rơi vào một vòng tay ấm áp.
Trình Dã mạnh mẽ ôm chặt tay chân Giang Thời, giọng nói mang theo chút chất vấn: "Anh đi gặp nó à?"
Giang Thời động đậy, không giãy ra được bèn tìm cho mình một tư thế thoải mái.
"Sao nào, không cho tôi gặp à?"
Người đàn ông rầu rĩ nói:"Nó nói gì với anh?"
Giang Thời nảy sinh ý xấu: "Nó nói nó là fan của tôi, trong nhà dán đầy poster của tôi."
Y vừa nói xong, quả nhiên vòng tay ôm y càng siết chặt hơn: "Nó lừa anh đấy."
"Sao cậu lại chắc chắn nó lừa tôi?"
Trình Dã mở miệng, còn chưa kịp nói ra, Giang Thời đã vỗ tay hắn một cái: "Buông ra, cậu muốn siết chết tôi ở đây à?”
Trình Dã rất không tình nguyện buông lỏng tay một chút.
"Được rồi..." Giang Thời nói: "Người này lai lịch không đơn giản, tôi đã bảo bọn Lưu Mãn đi điều tra rồi, cậu đừng manh động, nó cố ý muốn chọc tức cậu, cậu mà thật sự đánh nó, thì đúng là như ý nó rồi."
Y dừng lại:"Tệ nhất thì cậu cũng phải chọn chỗ nào không có camera trùm bao tải đánh nó một trận."
Đến lúc này, đôi vai căng cứng của Trình Dã mới thả lỏng.
"Tôi...tôi không định đánh người, là nó cứ quỳ trước mặt tôi nói gì mà ngày xưa không phải cố ý bỏ rơi tôi, nói mẹ nó sau này còn quay lại muốn đưa tôi đi..."
Không biết nghĩ đến điều gì, đôi mắt của Trình Dã đen kịt, mùi máu tanh dâng lên, lại bị hắn nuốt xuống.
Hắn đưa tay ôm chặt eo Giang Thời:"Những chuyện còn lại tôi sẽ xử lý tốt."
Giang Thời hỏi hắn: "Cậu sẽ xử lý tốt? Cậu định xử lý thế nào? Cho tiền? Hay là uy h**p nó?"
"Tôi…”
Giang Thời đá vào bắp chân hắn: "Được rồi Tổng giám đốc Trình, đã nói chuyện này không đơn giản như vậy đâu. Hoắc Tịch vừa về nước, Lý Tung đã tìm đến tận cửa, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Hơn nữa, Lý Tung này không cần danh không cần lợi, nếu thật sự như lời nó nói, thì ngay từ đầu đã không nên xuất hiện trước mặt cậu."
"Theo tôi thấy, tám phần đây là một âm mưu nhắm vào hai chúng ta."
Nói đến đây, khóe miệng Giang Thời cong lên một nụ cười lạnh:"Tôi muốn xem, trong hồ lô của nó rốt cuộc bán thuốc gì."
Rất nhanh, Giang Thời đã biết rốt cuộc là thuốc gì.
Lý Tung quả thực như lời y nói, không đi tìm Trình Dã, nhưng lại xuất hiện ở đoàn phim của Giang Thời.
Giang Thời mới vào một đoàn phim, y đóng vai nam phụ, một tiểu vương gia kiêu căng. Bối cảnh của đoàn phim ở một khu rừng sâu núi thẳm, gần như phải cách ly với thế giới bên ngoài khoảng một tháng.
Bên cạnh tiểu vương gia có một thị vệ, đến chết vẫn trung thành với tiểu vương gia. Lúc mới khai máy, diễn viên đóng vai thị vệ nhà có chuyện, đạo diễn tìm kiếm người mới.
Phó đạo diễn nói ông ta quen một người, rất hợp với vai này, có thể giới thiệu đến thử.
Sau đó Giang Thời đã nhìn thấy khuôn mặt của Lý Tung.
Trên mặt đối phương còn vết thương, cười đến mắt cong lên như trăng lưỡi liềm: "Thật trùng hợp, anh Giang Thời."
Giang Thời cũng cười:"Đúng là trùng hợp thật, không ngờ thế giới này nhỏ như vậy, ở đây cũng có thể gặp cậu."
Lý Tung nói: "Trước đây vì tiền việc gì em cũng làm, cũng từng đóng phim mấy lần, sau này đến Hằng Viễn làm việc, cứ ngỡ cuối cùng cũng có cuộc sống no đủ, chỉ là sau đó..." Cậu ta giả vờ thản nhiên nhún vai:"Hết cách rồi, em thiếu tiền, có người giới thiệu, nên đến đây."
Giang Thời cuộn cuộn kịch bản trong tay:"Không phải cậu nói bố dượng đối xử với cậu cũng khá tốt sao? Sao lại thiếu tiền?"
"Ông ấy bị bệnh, bệnh khá nặng, bây giờ đang nằm hôn mê trong bệnh viện, mỗi ngày đều cần một khoản tiền thuốc men lớn."
Cậu ta nói đến đây thì không nói nữa, đợi một lúc, Giang Thời lại hỏi cậu ta: "Nếu ông ấy đã bị bệnh, hôm đó tôi cho cậu tiền sao cậu không nhận?”
Lý Tung nhìn y:"Em không muốn anh nghĩ em là loại người như vậy, em thiếu tiền là thật, nhưng tiền không thuộc về mình thì một xu em cũng không lấy, huống chi là... là loại tiền đó."
Chuyên viên trang điểm đứng cách đó không xa gọi:"Thầy Giang Thời, đến lượt cậu hóa trang rồi."
Cuộc đối thoại kết thúc tại đây.
Bây giờ Giang Thời cũng đã có phòng hóa trang riêng, chuyên viên trang điểm là cô gái đã nhắc nhở y lúc quay phim trước đây, bây giờ đã trở thành chuyên viên trang điểm riêng của y.
Nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại, Cao Tân Hòa như con khỉ sốt ruột đi đi lại lại trong phòng hóa trang: "Này... anh họ sao anh lại bình tĩnh như vậy, anh bị thao túng rồi có biết không?"
Giang Thời tựa vào ghế nhìn cậu ta nhảy lên nhảy xuống: "Nếu không thì sao? Cậu muốn tôi làm gì? Phủi mông, phim cũng không quay nữa, lập tức mỗi người một ngả với nó à?"
Cao Tân Hòa nghẹn lời.
Giang Thời nói: "Cậu đi bảo cậu Lưu điều tra nó đi, không phải nó nói nó từng đóng phim sao, điều tra xem trước đây nó đã đóng những phim gì."
Trong núi tín hiệu không tốt lắm, điện thoại của Giang Thời vẫn luôn ở trong tình trạng không có tín hiệu, đừng nói là xem tin nhắn, ngay cả một cuộc gọi cũng không gọi đi được.
Hóa trang xong y ra ngoài đợi cảnh quay, Lý Tung đứng ở cửa, thấy y bèn chạy đến chào hỏi:"Anh Giang Thời, chúng ta khớp lời thoại đi?"
Giang Thời nói: "Tôi với cậu thân lắm à?"
Lý Tung ngẩn ra, có hơi lúng túng đổi cách xưng hô: "Thầy Giang."
Cậu ta đi theo sau Giang Thời:"Anh vẫn còn giận chuyện hôm đó à? Xin lỗi, em thật sự không cố ý. Hơn nữa bây giờ em đã làm theo lời anh nói, không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa, lần này gặp anh ở đoàn phim là một bất ngờ, nếu anh không thích em, nhân lúc chưa bắt đầu quay, em có thể nói với đạo diễn là em không làm nữa.”
Giang Thời đã thay quần áo của tiểu vương gia, màu đỏ tươi, trên tóc đính những hạt châu lấp lánh, môi hồng răng trắng, nhìn một cái, giống như nhân vật bước ra từ trong tranh.
Những hạt châu trên tóc đung đưa theo bước chân của y, ánh mắt Lý Tung có chút ngẩn ngơ, bị thu hút, đi theo sau Giang Thời.
Giang Thời ngồi, cậu ta bèn ngồi xổm bên cạnh Giang Thời.
"Thực ra em cũng không muốn nhận lại anh trai mình lắm đâu." Cậu ta nói với Giang Thời.
"Em thực ra không có nhiều ấn tượng về anh ấy, lúc đó em còn quá nhỏ, rất nhiều chuyện không nhớ rõ, chỉ nhớ anh ấy có hơi hung dữ."
"Tính cách em mềm yếu, hồi nhỏ sức khỏe lại không tốt, cộng thêm bố ruột của em như vậy nên mẹ em có phần quan tâm đến em hơn. Có lẽ là vì vậy, nên anh ấy đã hận em."
Nói xong, cậu ta ngẩng đầu nhìn Giang Thời.
Mái tóc đen dài đến eo rủ xuống sau đầu y, y cụp mắt xuống, lật một trang kịch bản.
"Thực ra em rất sợ anh ấy, hồi nhỏ anh ấy thường xuyên đánh em, mẹ em lúc đó có làm cho em một món đồ chơi, em vốn định chơi cùng anh ấy, anh ấy lại cứ nói em đang khoe khoang, giẫm nát món đồ chơi, còn đẩy em..."
Cậu ta đưa tay vén tóc mái trước trán, để lộ ra một vết sẹo mờ: "Đầu em đập vào tủ, để lại một vết sẹo như thế này."
Cậu ta cười cười: "Anh ấy là anh trai em, em không trách anh ấy."
"Chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy mặt anh ấy, em vẫn sẽ sợ, hôm đó ở bữa tiệc, anh ấy lại lộ ra vẻ mặt đó với em, em sợ quá, không nhịn được đã nói sai."
Trên mặt Giang Thời kịp thời lộ ra vẻ có hơi không nỡ, nhưng trong lòng lại có chút suy nghĩ không hợp thời.
Kỹ thuật pha trà của Trình Dã chắc không phải là học từ người này chứ?