
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Chào mừng bạn đến với cộng đồng truyện lớn nhất VN - Metruyen.tv
Cố Manh Manh đã vì tôi mà hy sinh nhiều đến vậy, nếu cô ấy muốn một nụ hôn, tôi mà không cho, chẳng phải quá vô tình sao?
Thôi kệ! Cứ hôn cô ấy đi! Người ta nên có đi có lại chứ!
Hơn nữa, Cố Manh Manh cũng là một đại mỹ nhân có tiếng, nếu tôi không động lòng với cô ấy, vậy thì đúng là mắt mù rồi. Biết đâu, hôn đi hôn lại, cảm giác sẽ đến thì sao!
……
Ngày hôm sau, địa điểm thi đấu người người tấp nập, náo nhiệt vô cùng.
Hàng chục vị giám khảo lần lượt ngồi vào chỗ, ai nấy đều là những chuyên gia tầm cỡ trong và ngoài nước.
Vốn dĩ thầy Tần cũng là một trong số các giám khảo trong nước kỳ này, nhưng để tránh điều tiếng, vì tôi tham gia thi đấu mà, nên thầy đã chủ động rút lui.
Sau khi các giám khảo vào vị trí, các thí sinh cũng bắt đầu lần lượt vào sân đấu.
Toàn bộ sân đấu được giám sát bởi camera ở mọi góc độ, các màn hình lớn hiển thị trực tiếp tình hình thi đấu của từng thí sinh, tiện lợi cho giám khảo quan sát và chấm điểm.
Cuộc thi gồm hai vòng, mỗi vòng đều có đề bài thiết kế tương ứng, thời gian giới hạn là một ngày. Muốn đạt điểm cao, thí sinh phải đưa ra bản thiết kế tốt nhất và phù hợp nhất với đề bài trong thời gian ngắn.
Tất cả các thí sinh đều phải sử dụng máy tính do ban tổ chức cung cấp. Tôi đã chuẩn bị không ít tài liệu cho cuộc thi này khi ở thành phố S, hôm nay tất cả đều được đưa vào sử dụng. Tôi toàn tâm toàn ý tập trung, bất giác, kim giờ đã chỉ đến giữa trưa.
Tuy nói đây là cuộc thi Render, nhưng thực chất cũng chỉ là vẽ, dựng mô hình, tôi cảm thấy mình như đang tham gia thi nghệ thuật vậy.
Đúng lúc này, nhân viên đến nhắc tôi rằng có người mang đồ ăn đến.
Tôi nhìn quanh, thấy số người hoàn thành bản vẽ còn rất ít, mọi người đều đang tranh thủ từng giây từng phút để làm việc. Vì vậy, tôi yên tâm nhấn nút tạm dừng cuộc thi.
Kiếp trước tôi từng bị ung thư dạ dày hành hạ, kiếp này, bất kỳ điều gì cũng đừng hòng khiến tôi bỏ lỡ một bữa ăn.
Bữa ăn được mang đến, tôi thấy toàn là những món mình thích, thậm chí còn có một bát canh bổ dưỡng nóng hổi. Tôi không khỏi nhếch môi cười, Cố Manh Manh thật sự chu đáo đúng ý tôi, ngay cả canh cũng thật tận tâm.
Nhân viên không kìm được lẩm bẩm bên cạnh: “Anh có tâm lý vững vàng thật đấy, các thí sinh khác trên sân, ai nấy đều như ra trận, vội vàng ăn mấy miếng cơm rồi lại cắm đầu vào làm, riêng anh thì ăn uống thì đúng là cực kỳ tinh tế, người gọi món chắc chắn
là mong anh ăn thật ngon, uống thật đã.”
Tôi ngẩng đầu, cười đáp lại một câu: “Tôi hiểu tấm lòng của cô ấy, mọi thứ đều tốt, cảm ơn nhé.” Nói xong, tôi lại tiếp tục vùi đầu thưởng thức món ăn.
Cố Manh Manh đã chuẩn bị cho tôi toàn những món tôi thích nhất.
Thực ra, đói lâu thật dễ cạn kiệt ý tưởng, ăn thêm vài miếng, ngược lại có thể khiến não bộ hoạt động linh hoạt hơn, ý tưởng tuôn ra như suối.
Tôi vừa nhai ngon lành, vừa phác thảo chi tiết phương án thiết kế trong đầu, thật là sảng khoái.
Mà tôi hoàn toàn không biết, người nhân viên này quay người liền lẻn đến phòng VIP, và báo cáo tình hình của tôi cho Giang Vũ Vi.
“Giang tổng, vị tiên sinh kia dùng bữa khá vui vẻ ạ.”
Ánh mắt Giang Vũ Vi dán chặt vào tôi trên màn hình lớn, người đang ăn uống rất vui vẻ, trong ánh mắt cô ta lấp lánh thứ ánh sáng khó tả.
Thư ký Lý đứng bên cạnh có chút không hiểu đầu đuôi: “Anh ấy không hỏi là ai đã sắp xếp bữa ăn này sao?”
Người nhân viên nhún vai: “Người ta nói, anh ấy biết rồi.”
Thư ký Lý im lặng một lúc, sau đó vẫy tay ra hiệu cho người nhân viên lui xuống.