Sát Thủ Tiểu Thư 1: Xin Chào Siêu Trộm

Chương 37: Mất tích?

Trước Tiếp

Quả nhiên chúng ta có thần giao cách cảm. Em nghĩ gì, mấy phút sau anh liền nói y chang lời em nói mà nó còn dâm đãng hơn nữa chứ!
___________________________________________________

Lúc nó bước xuống được giường đã là trưa. Vốn dĩ còn bị hắn níu lại muốn làm thêm lần nữa nhưng nó không thương tiếc, giơ thẳng chân đạp cho hắn rớt xuống giường. Nó quấn chăn quanh người, thì cái đầu ra hét với hắn:

- Tên dâm đãng chết tiệt! Anh đi tắm cho em, không có làm gì hết nữa! Đói c*̃ng phải nhìn chứ không em cho anh không bao gì làm ăn được gì nữa!

Hắn cố nài nó:

- Chiều nay em nghỉ, cứ lam̀ đi c*̃ng đâu có ảnh hưởng gì? Anh còn rất khỏe, em đừng lo!

Nó tức giận:

- Tên động vật cấm dục chết tiệt, em đau sắp chết rồi! Anh đi tắm ngay, thế là đủ lắm rồi! Nếu dám bén mảng lại gần, em sẽ ngay lập tức triệt tiêu cậu nhỏ c*̉a anh, cắt ra xào c*̀ng nhân sâm bây giờ! Hay là anh muốn em xiên nó rồi đem đi nướng?

Hắn nghe vậy, chỉ có thể bĩu môi ấm ức đi vào phòng tắm. Đùa ai vậy, nó là sát thủ nổi tiếng, đến hắn còn đánh thua, làm sao nó không hủy được cái cậu nhỏ c*̉a hắn được chứ? Nó nói thì sẽ làm mà hắn, còn muốn có con, không thể trở thành bê đê được!

Nó nhìn hắn đi rồi, khẽ hừ một tiếng.

Đồ động vật cấm dục chết tiệt, anh có ngon thì lại gần?! Cho dù em cần đồng tinh tử nhưng một lần là đủ đâu nhất thiết phải nhiều như thế chứ! Làm người ta đau hết cả eo!

Nó vươn người, quả đúng như lời bà tiên tri kia đã nói, nhờ đồng tinh tử c*̉a hắn, nó đã khỏe hơn rồi! Nó vui vẻ đi qua một phòng tắm khác, nhanh nhẹn tắm rửa rồi đứng soi mình trước gương.

Tắm xong, nó mặc một chiếc váy mà xanh lơ, hơi phồng phía dưới, ở giữa thắt một chiếc nơ nhỏ xinh. Mái tóc mới gội vẫn còn hơi ướt đang chảy từng giọt nước trên xương quai xanh, chảy vào khe ngực c*̉a nó. Nó nhìn mình trong gương, bỗng bất ngờ thét lên một tiếng vui mừng.

Mái tóc c*̉a nó, từ bạch kim đang dần dần chuyển thành màu đen! Vậy là, đồng tinh tử c*̉a hắn, quả nhiên có tác dụng! Đôi môi hơi tái lúc này bỗng đỏ lên, mọng hơn, khuôn mặt xanh xao lúc bấy giờ bỗng chốc tràn đầy sức sống! Khuông ngực cỡ B c*̉a nó không biết vì sao bỗng nảy nở hơn, nó nhìn xuống, đây là ngực cỡ 34-D mà!

Nhìn mình trong gương, nó muốn mình trở lại như trước quá! Mái tóc bạch kim từ nhỏ nhìn đã quen nay lại màu đen nhìn chẳng đặc biệt chút nào! Như vậy thì còn đâu là nét đặc biệt c*̉a Angel nữa chứ!? Ngực lại to hơn, nãy nở hơn, nhìn sao mà thấy khiêu dâm quá! Tuy khuôn mặt thế này thì dễ nhìn hơn nhưng mà thế này chẳng khâc gì gọi mời hắn ăn cả! Bây giờ hắn đã rất thèm rồi, cứ đòi liên tục, mà nó đã nảy nở hơn nhiều, chẳng lẽ sau này hắn cứ làm liên tục luôn sao? Tần suất một ngày ba đến bốn lần?

Nghĩ đến viễn cảnh tương lai, nó bỗng cảm thấy ớn lạnh.

Đúng lúc này, nghe tiếng hét c*̉a nó, hắn vội thay đồ rồi chạy từ phòng tắm ra. Nhìn người con gái tóc đen mặt váy xa lạ đang đứng trước gương trong phòng, hắn tò mò. Mặc dù bóng lưng là nó nhưng mà tóc nó bạch kim cơ mà, làm gì mà nhuộm tóc nhanh như vậy được? Vì vậy hắn khẽ đập vai người đó.

Nó thấy mình bị đập nhẹ, liền quay người lại ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh mở to nhìn hắn đầy vẻ vô ( số ) tội. Hắn bất ngờ, lại liếc lên mái tóc đã chuyển màu đen, ánh mắt không giấu nỏi vẻ ngạc nhiên.

- Em... tóc c*̉a em...

Nó gật đầu:

- Em biết, nhờ đồng tinh tử c*̉a anh đấy!

Hắn chỉ mình:

- Đồng tinh tử... c*̉a anh á?

- Vâng, anh thấy không? Nhờ nó mà thể trạng c*̉a em tốt hơn, khuôn mặt tươi tắn hơn, thân thể c*̃ng không còn gầy như xưa nữa!

Hắn khẽ liếc xuống dưới, sau đó cười tà mị:

- Ngực c*̉a em c*̃ng to hơn! Anh công nhận thân thể c*̉a em đẹp hơn nhiều đấy! Em đã đẹp bây giờ còn đẹp hơn!

Nó đỏ mặt.

Sau đó, hắn lại ép sát người nó:

- Vậy chắc là... bóp hay nắn sẽ sướng hơn đúng chứ?

Nó tức giận đấm vào bụng hắn, nhìn hắn vì quá đau mà gập người lại, mặt khẽ nhăn. Nó hừ một tiếng, quả nhiên chúng ta có thần giao cách cảm. Em nghĩ gì, mấy phút sau anh liền nói y chang lời em nói mà nó còn dâm đãng hơn nữa chứ!

Lúc này, điện thoại nó reo. Nó liếc hắn một cái, sau đó nhấc máy.

-Alo?

Anh ở đầu dây bên kia lên tiếng với giọng lo lắng:

- Hình như, Trân mất tích rồi?

Nó cau mày:

-Mất tích? Làm sao có thể, thân thủ nó tốt vậy, ai bắt cóc được nó?

- Một người không được chắc hai đến ba thì chắc được chứ!?

-Ý anh là TA?

- Anh không dám chắc nhưng, bọn họ c*̃ng là sát thủ, chẳng phải họ c*̃ng đã nói em chờ họ lập kế hoạch hay sao?

- Anh nói c*̃ng có lí. Nhưng làm sao anh biết nó mất tích?

- Anh gọi điện, chẳng ai bắt máy, hỏi ba mẹ nó mới biết từ tối qua đã không về nhà, thiết bị định vị trong nhẫn nó c*̃ng bị vô hiệu hóa rồi. Cái thiết bị đó tân tiến như vậy, hack hay phá nó đâu phải dễ.

- Ý anh là nhờ C?

- Anh không biết nhưng, có khả năng bọn chúng sẽ gửi cho em thứ liên quan đến Trân, em nhớ chú ý chút nhé!

- Khi nào mấy tên đó gửi, em sẽ báo cho anh!

- Rồi, cảm ơn em.

Nó cười:

- Không cần cảm ơn, đằng nào c*̃ng là chị dâu kiêm bạn thân, em phải tìm cho được chứ!

Anh thoáng im lặng nhưng rồi c*̃ng lên tiếng:

- Cảm ơn em nhiều nhé!

- Em đã nói rồi, anh đừng cảm ơn em nữa, góp một phần vào tìm chị dâu đó đi! Em biết anh thích Trân, tìm được người ta rồi lo mà giữ cho chắc!

- Ừ, lần nữa cảm ơn em, em gái.

Nói xong, anh c*́p máy.

Nó nhìn điện thoại đã tắt, lòng ngổn ngang ý nghĩ, rốt cuộc, mấy tên đó đã làm gì Trân rồi?

Hắn nhìn khuôn mặt nó đang ngày càng sầm xuống hỏu:

- Làm sao vậy? Có chuyện gì?

NÓ thở dài:

- Trân mất tích rồi. NGhi ngờ là TA làm việc này, bây giờ phải nhanh chóng tìm ra cậu ta nếu không càng muộn càng nguy hiểm.

Hắn gật đầu:

- Anh biết, anh sẽ giúp em.

Lúc này, điện thoại nó có tin nhắn. Là một số điện thoại lạ. Nó mở ra, khuôn mặt không giấu nổi vẻ bất ngờ.

Chị, em là A, Snow là tụi em bắt cóc, em biết chị đang lo lắng nhưng mà, có một người chị còn phải lo lắng hơn. Chắc chị biết Nguyễn Việt Thắng? Anh ta c*̃ng đang ở chỗ bọn em. Em muốn chị phải đưa ra lựa chọn. Mở máy tính chị lên, em sẽ cho chị biết tiếp theo phải như thế nào.

Nó đọc xong, bàn tay siếc chặt lấy điện thoại.

Trước Tiếp