Quang Vinh Đế Phong Lưu
Chương 64
Trước
Chọn chương
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Tiếp
Trong một con ngõ nhỏ *****̉a Thanh Hương thành xuất hiện một làn bạch quang léo lên rồi chợt tắt. Sau khi bạch quan tản đi hai thân ảnh xuất hiện. Bế Mạc Cầm trong tay Quang khẽ hỏi nàng: - Nàng có thể cho ta biết nhà nàng ở đâu ta sẽ mang nàng về nhà. Vừa nghe thấy Quang nói tới tiếng " nhà"cô gái đang im lặng trong lòng Quang bỗng rùng mình một cái. Cô nhớ lại những khoảng thời gian địa ngục tại nơi gọi là nhà rồi cô lại bật khóc: - Làm ơn hãy mang tôi theo tôi không muốn trở về đó nữa,.làm ơn Nhìn biển hiện *****̉a cô gái trong lòng trái tim Quang bỗng nhói đau. Sốc lên cô gái Quang nhảy lên trên đỉnh nóc tòa nhà gần đó bằng geppou rồi nói với Mộng Cầm: - Nàng hãy nghín khóc đi. Ta xin thề với cả trái tim mình rằng ta không bao giờ không bao giờ để những người con gái tôi yêu phải khóc thêm bất cứ một lần nào nữa. Bây giờ ta sẽ đưa nàng đi rời khỏi nơi tối tăm này. Nói rồi hắn bế nàng lên cân đẩu vân bay đi. Ngồi trong vòng tay ấm áp và chắc nịch *****̉a Quang, Mộng Cầm cảm thấy thật ấm áp và yên bình. Nhớ tới lời thề vừa rồi *****̉a Quang bỗng nàng cảm thấy thật ngọt ngào. Len lén nhìn lên khuôn mặt người thanh niên lạ mặt này thì ngay lập tức nàng phát hiện hắn *****̃ng đang nhìn mình và bốn mắt trạm nhau. Giật mình khi phát hiện việc nhìn trộm *****̉a mình bị phát hiện nàng cảm thấy vô *****̀ng xấu hổ và lại rúc vào ngực Quang để chốn. Trở về tới nhà chọ, Quang đặt Mộng Cầm xuống giường rồi nói: - Tối nay cô tạm thời nghỉ tại đây tôi sẽ sang phòng bên cạnh ngủ. Nếu đói thì điểm tâm trên bàn có thể ăn tạm. Nói rồi Quang định quay đi thì bất ngờ tay hắn bị lôi lại và một nụ hôn được dâng hiến. Sau khi cướp đi nụ hôn đầu *****̉a Quang, Mộng Cầm hai tay ôm lấy cổ Quang hai mắt nàng nhìn thẳng vào mắt Quang rồi nói: - Chàng ở lại với thiếp được không? Nghe được câu nói *****̉a Mộng Cầm *****̀ng với hơi thở nhẹ nhàng ấm áp *****̉a nàng phả nhẹ vào mặt Quang không có lấy một giây do dự Quang chủ động chao cho nàng một nụ hôn nồng thắm. Cả hai ngả ra giường trong khi ngoài trời bắt đầu đổ mưa sầm sập. Sáng ngày hôm sau, sau một đêm mưa gió thì bình minh lại lên chiếu sáng những giọt nước mưa chiết sạ ra những ánh sáng long lanh. Ngoài trời những chú chim đang bay nhảy cất tiếng hót vèo von trào ngày mới. Không quan tâm đến khung cảnh tươi đẹp *****̉a ngày mới,lúc này Quang đang say sưa nhìn ngắm một thứ khác còn đẹp gấp vạn lần. Đó là vẻ đẹp yên lành *****̉a một cô gái xinh đẹp đang ngủ cạnh hắn. Phải nói đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất từ trước đến nay *****̉a hắn. Trên đời này với một người đàn ông còn gì hạnh phúc hơn khi được nhìn ngắm người mình yêu ngủ vào mỗi sớm trong vòng ngực mình. Hắn không muốn mà *****̃ng không dám cựa quậy sợ sẽ phá tan cảnh đẹp trước mắt đánh thức vật thể 37 °c bên cạnh mình thức giấc. Cuộc đời chỉ đơn giản vậy thôi.
Trước
Chọn chương
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Tiếp